Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 478: Pn Gửi kịch bản đại thần có trí tưởng tượng thái quá (1)

80.

Khi Trịnh Hòa lôi kéo Bạch tiên sinh tới nhà Quách tiểu mập thì cũng sắp 8 giờ tối.

Trong đó có rất nhiều người, điều này khiến cả đại sảnh trở nên cực kỳ chật chội.

Trước Trịnh Hòa còn thấy căn biệt thự ba tầng của Quách tiểu mập đúng là khí khái, nhưng giờ vừa đặt chân vào cửa thì đã bị ánh đèn loang loáng chiếu cho hoa mắt.

“Ha, Trịnh Hòa, mày cuối cùng cũng tới rồi!” Quách tiểu mập vui mừng chạy tới, nhìn Bạch tiên sinh đứng cạnh Trịnh Hòa thì lại càng nhiệt tình: “Em chào anh! Anh đi đường có mệt không? Có cần ngồi nghỉ một lúc không? Anh dùng Champagne hay đồ uống?”

Vừa bước vào cửa, vẻ mặt cau có của Bạch tiên sinh đã đổi trạng thái, đeo lên một nụ cười tao nhã: “Tôi lái xe tới, nước trái cây là được rồi.” Vẻ trang nhã ấy của Bạch tiên sinh khiến Quách tiểu mập cũng phải rụt rè đi nhiều: “Được rồi, vậy anh uống nước nho nhé?”

Trịnh Hòa nói: “Cho tao một lý nữa.”

Quách tiểu mập khinh bỉ: “Mày không có tay à, tự đi mà lấy.” Rốt cuộc, thằng bé vẫn tự mình đi lấy nước, nhưng khi quay lại, nó còn dẫn theo mấy cô nàng nữa, Trịnh Hòa đưa mắt nhìn qua thì thấy, con bé mập và cô nàng hoa khôi ở lớp bên cạnh cũng đến.

Chậc chậc, có trai đẹp có khác.

Bạch tiên sinh dịch hẳn về phía Trịnh Hòa, nhận lấy nước trái cây từ Quách tiểu mập, hắn nâng tay nói với mấy nữ sinh: “Đằng kia có chỗ trống.”

Trịnh Hòa nhìn qua, Bạch tiên sinh đang chỉ về cái sa lông cách đấy cả vạn dặm.

Trịnh Hòa cười trộm, chọt chọt tay Bạch tiên sinh, nhỏ giọng nói: “Lần đầu thấy anh không phong độ thế đó, anh không sợ người ta giận à?”

Bạch tiên sinh vòng ta lên ưng Trịnh Hòa, nhéo nhéo: “Tôi đã nói là không muốn tới mà, em còn bắt tôi tới.”

Trong mắt Quách tiểu mập, hai người chỉ là tình cảm anh em thân thiết, mấy nữ sinh bên cạnh cũng không nghĩ nhiều, các cô dùng ánh mắt chán ghét nhìn Trịnh Hòa, sau đó nhỏ giọng thì thầm với nhau, rồi rời đi.

Trịnh Hòa ngẩng đầu lên thì thấy mấy bạn nữ đã đi rồi, vừa định hỏi Quách tiểu mập có chuyện gì thế thì thấy thầy Tôn đi qua.

“Xin chào, nên xưng hô với anh thế nào đây?” So với những nữ sinh chưa bước chân vào xã hội khi nãy, thầy Tôn hiển nhiên là biết cách làm thế nào để làm quen và tiếp chuyện, chỉ một câu nhẹ nhàng đã khiến thầy được ngồi đối diện với Bạch tiên sinh.

“Tôi họ Bạch.” Bạch tiên sinh dời cánh tay trên lưng Trịnh Hòa xuống, nắm chặt cặp vuốt của cậu, còn nhéo nhéo, nhỏ giọng nói: “Không được đi lung tung, ngồi cạnh tôi.”

Trịnh Hòa trợn trắng mắt, mình đoán không sai mà.

Thầy Tôn nhìn cử chỉ giữa Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh, vẻ mặt thâm thúy: “Tôi nghe Quách tiểu mập nói anh là anh họ của Trịnh Hòa, hai người thân thiết thật đó, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Trịnh Hòa, tôi họ Tôn.”

“Chào thầy Tôn.” Bạch tiên sinh chào xong liền nói sang chuyện khác: “Thành tích học tập của A Hòa thế nào?”

Vừa nhắc đến vấn đề giáo dục, thầy Tôn liền nhiệt tình không kiềm lại nổi, rút ngay tờ phiếu điểm lúc nào cũng thường trực trong túi quần ra nói: “Thành tích học tập của Trịnh Hòa dạo này tiến bộ lên trông thấy, nhưng kiến thực căn bản không đủ, thực ra em ấy rất thông minh, ví dụ như thành tích tiếng Anh đã được nâng cao rõ rệt, tôi có hỏi qua giáo viên môn đó, thầy ấy nói, đề kiểm tra đều là đề luận, rõ ràng là em ấy đã hiểu bài còn môn Toán nữa,….”

Kết quả môn tiếng Anh là thành quả dạy thêm đợt trước của Bạch tiên sinh. Bạch tiên sinh cùng thầy Tôn cùng thảo luận về thành tích của Trịnh Hòa, chủ yếu là nghe bình thường em ấy ở lớp làm gì, nhìn như thế nào.

Thầy Tôn trêu ghẹo: “Qua thái độ của anh, tôi có thể đoán được vì sao Trịnh Hòa không để ý đến thành tích học tập của mình như thế, có phải anh cho rằng để đứa trẻ tự mình lựa chọn con đường phát triển là điều nên làm?”

Bạch tiên sinh gật đầu: “Tôi quả thật nghĩ thế, chỉ cần em ấy vui là được rồi.”

Thầy Tôn cười nói: “Ban nãy tôi còn chưa tin anh là phụ huynh của Trịnh Hòa, nhưng giờ thì tin rồi.”

“Sao thầy lại nghĩ tôi không là phụ huynh của A Hòa.” Bạch tiên sinh hỏi.

“Anh rất trẻ.” Thầy Tôn đáp.

Bạch tiên sinh nhếch lên khóe miệng: “Cám ơn.”

Thầy Tôn không biết nên đáp lời thế nào, hai người ngồi đối mặt một hồi, đương nhiên là thầy Tôn nhìn chằm chằm Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh lại quay đầu qua hướng khác, trong mắt hắn chỉ có Trịnh Hòa.

Thầy Tôn đứng dậy, đưa cho Bạch tiên sinh một tấm danh thiếp: “Trên đây có cách để liên lạc với tôi, có vấn đề gì anh cứ gọi điện.”

Bạch tiên sinh cũng đưa danh thiếp của mình cho thầy Tôn, thầy Tôn nhìn tên trên tấm danh thiếp, sắc mặt có chút tái đi, rồi vội vàng rời khỏi.

Trịnh Hòa cảm thấy có chút chán nản, những cảnh mà cậu tưởng tượng đều không xảy ra. Bạch tiên sinh giải quyết vấn đề quá nhanh, cậu còn chưa lên sàn mà.

“Anh gian trá thật đó.” Trịnh Hòa tức giận: “Anh cho thầy Tôn số điện thoài làm gì? Chẳng nhẽ vừa mắt người ta rồi?”

“Bảo bối, em đang ghen đấy à?” Bạch tiên sinh nắm lấy hai tay Trịnh Hòa, hơi nhướng mày.

“Lại còn hỏi!” Trịnh Hòa thừa nhận rất thản nhiên: “Về sau không được phép liên lạc với thầy ấy, không thì chuyển trường cho em, rõ chưa?”

“Rõ, rõ.” Bạch tiên sinh nhéo mặt Trịnh Hòa: “Tôi thích cái vẻ bốc đồng này của em lắm, đứng lên, giờ chúng ta về được chưa?”

Trịnh Hòa gác chân lên đùi Bạch tiên sinh, cảm nhận được nơi bí hiểm đó gồ lên, cậu kinh ngạc nhìn hắn, hỏi: “Chẳng nhẽ chỉ vì một câu của em mà anh ….cương sao?”

Bạch tiên sinh chỉ cười không nói.

Đôi khi Trịnh Hòa cảm thấy, Bạch tiên sinh càng giống một thằng nhóc đang chìm trong mối tình đầu hơn là mình, sao ngày nào cũng sung sức thế chứ.

Nhưng giờ cũng sắp đến lúc diễn ra ‘hoạt động về đêm’ của hai người rồi, Trịnh Hòa vắt áo khoác lên cánh tay của Bạch tiên sinh để che, cậu đánh tiếng chào Quách tiểu mập rồi lên xe về.

81.

Sáng hôm sau, Trịnh Hòa lại xin nghỉ học.

Bạch tiên sinh đã dậy từ sớm, dạo gần đây, trạng thái tinh thần của hắn rất tốt, chuyên gia dinh dưỡng kê cho hắn một đống thuốc vitamin, còn chạy bộ buổi sáng, vạch sẵn kế hoạch hết rồi.

Sơn trang ngoài thành phố H đã bắt đầu được lắp đặt, lúc đọc thấy nó trong sách, Bạch tiên sinh đã sai người quan sát, có cơ hội là mua luôn. Giờ sáng nào hắn cũng lái xe tới chân núi, chạy một vòng sau đó mới về.

Trịnh Hòa biết sáng nào Bạch tiên sinh cũng ra ngoài, nhưng hôm nay hắn đã mặc sẵn bộ đồ thể thao màu xám mà vẫn chưa đi, mà ngồi xuống bàn ăn nhìn cậu nấu bữa sáng, Trịnh Hòa tò mò hỏi: “Sao hôm nay anh không ra ngoài?”

Bạch tiên sinh nói: “Chẳng phải hôm qua tôi đã nói với em sao?”

Trịnh Hòa đấm đấm thắt lưng, tối qua mệt quá, xong việc là cậu ngủ luôn, Bạch tiên sinh nói gì cũng không nhớ rõ: “Anh nói gì? Sao em không nhớ nhỉ?”

Bạch tiên sinh nói: “Ở thành phố B mới mở một công viên hải dương, tôi định dẫn em tới.”

“Đi chơi sao?” Trịnh Hòa nghe vậy thì vui lắm, dạo trước thấy quảng cáo trên TV, cậu chỉ thuận miệng nói với Bạch tiên sinh thôi, nào ngờ anh ấy còn nhớ.

Thấy Trịnh Hòa vui vẻ, khóe miệng của Bạch tiên sinh cũng nhếch lên: “Tôi xin phép nghỉ ba ngày cho em rồi, đã đặt phòng khách sạn, muốn chơi gì thì chơi đó.”

“Bạch tiên sinh, em yêu anh chết mất!” Trịnh Hòa bỏ nồi đó, chạy đến hôn chụt lên mặt Bạch tiên sinh một cái. Ông bà Trịnh rất hiếm khi dắt cậu đi chơi, tuy trước đây họ chưa bận như giờ, nhưng cả hai đều thấy việc dẫn con đi chơi đúng là tra tấn, vậy nên Trịnh Hòa chỉ được đi trong những dịp nhà trường tổ chức, và một lần được chị mình dẫn đi khi chị tốt nghiệp cấp 3.

Bạch tiên sinh không ngờ hiệu quả lại tốt như thế, hắn ôm lấy eo Trịnh Hòa, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu: “Được rồi, ăn sáng xong chúng ta đi.”

“Ôi chao, mì của em!” Bấy giờ Trịnh Hòa mới nhớ mì của mình còn ở trong nồi liền cuống cuồng chạy về bếp, thấy chưa bị trương mới thở phào nhẹ nhõm.

82.

Thím Triệu vẫn xin nghỉ, một mình Trịnh Hòa xếp đồ cho hai người, kéo vali xuống tầng.

Trước đây, cậu không ngờ mình có thể làm việc nhà chuyên nghiệp như thế, nhưng từ khi đến sống với Bạch tiên sinh, thấy kĩ năng sinh hoạt tệ hại của anh ấy liền không đành lòng, cứ thế làm nhiều hơn một chút.

Bạch tiên sinh rất thích hành vi đó của Trịnh Hòa. Hắn là người rất chú trọng tới lãnh địa của mình, cực kỳ không thích có người ngoài đặt chân vào nhà, hơn nữa, nhìn bóng dáng Trịnh Hòa chạy qua chạy lại, hắn cảm thấy rất giống khung cảnh ‘gia đình’ mà quyển sách nhắc tới.

Bạch tiên sinh vén tay áo lên, hỏi: “Cần tôi giúp gì không?”

Trịnh Hòa nhìn hắn một cái, nói: “Em xong hết rồi, anh giúp em mang hành lý xuống đi.”

Bạch tiên sinh vỗ vỗ vali: “Em nghĩ chúng ta cần nhiều đồ thế sao? Đi ba ngày thôi mà.”

Trịnh Hòa hỏi lại: “Trước ai chuẩn bị hành lý cho anh?”

Bạch tiên sinh nghĩ một hồi, lắc đầu: “Tôi cũng không biết.”

“Nhìn thế là biết anh chẳng biết gì rồi.” Trịnh Hòa cười nhạo: “Đợi đến lúc ra khỏi nhà, thấy cái gì cũng không hợp ý, anh sẽ cảm ơn vì em đã chuẩn bị nhiều như thế.”

“Bảo bối, tôi nhận ra em càng ngày càng không sợ tôi, ” Bạch tiên sinh lắc đầu, nói: “Chẳng biết là tốt hay xấu.”

“Em sợ anh làm gì?” Trịnh Hòa cũng lắc đầu: “Anh đâu có mọc thêm cặp tai, cũng không có đuôi, anh định dọa sợ em thế nào?”

Bạch tiên sinh vỗ mông Trịnh Hòa một chút, vừa cười vừa xách hành lý để vào cốp xe.

83.

Lần này Bạch tiên sinh không dẫn vệ sĩ đi theo. Trịnh Hòa ngồi trong xe, ngoái đầu lại nhiều lần, bỗng nhiên cảm thấy có chút lo lắng: “Sao bỗng nhiên anh lại muốn đưa em đi chơi thế?”

Bạch tiên sinh điều chỉnh kính chiếu hậu, đáp rất tùy ý: “Chẳng phải em nói muốn đi sao.”

Trịnh Hòa đương nhiên không tin, cậu từng nói nhiều chuyện mà: “Thế em bảo muốn về nhà, sao anh không đưa em về?”

“Nhà em đâu có ai, ” Bạch tiên sinh nói: “Chi bằng ở lại chỗ tôi.”

“Thôi đi, không hỏi anh nữa.” Trịnh Hòa biết không moi được tin thật từ miệng Bạch tiên sinh: “Nhưng chí ít anh cũng phải mang theo vệ sĩ chứ? Chỉ có chúng ta, em thấy không an toàn.”

“Không sao.” Bạch tiên sinh nói: “Giờ họ không rảnh để gây rắc rối cho tôi.”

Trịnh Hòa không biết ‘bọn họ’ mà Bạch tiên sinh nói đến là ai, nhưng cũng có thể đoán đại khái, cậu mếu máo: “Chuyện của anh, anh tự giải quyết đi, đừng lôi em vào, mạng em quý lắm, nhỡ có chuyện gì anh cứ sống khổ hết quãng đời còn lại đi.”

“Ha ha, ” Bạch tiên sinh vỗ vỗ đầu Trịnh Hòa: “Chẳng bao giờ em nghĩ giống tôi cả, yên tâm đi, họ không dám đụng tới em, hơn nữa, lần này quả thực tôi chỉ là đưa em đi chơi thôi, đừng nghĩ nhiều quá.”

“Lúc nào anh cũng nói thế.” Trịnh Hòa thở dài, nói: “Nhưng sao lúc bên anh, em lại thấy lo thế chứ?”

“Lo cái gì?” Bạch tiên sinh nhéo nhéo mặt Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa quay đầu lại, cắn ngón tay hắn: “Nhìn cái mặt đã không yên tâm.”

Bạch tiên sinh: “…”

Nhìn kỹ lại thì, ngoại hình của Bạch tiên sinh hơn Trịnh Hòa rất nhiều, lại rất đặc biệt, nhưng có một nhược điểm trí mạng đó là, trời sinh nam tướng mạo lại thiên hướng nữ, lại thêm mái tóc dài kỳ quái đó, không xấu, nhưng chỉ cần tam quan bình thường, không mắt mù, bất cứ ai đi ngang qua cũng phải liếc nhìn một cái.

Giống như một con thiên nga đột nhiên xuất hiện trong lũ vịt con ấy.

Thực ra thì, dù không cùng tộc nhưng nhìn vẫn đẹp lắm.

84.

Bạch tiên sinh tới khách sạn ở thành phố B trước, phòng nhìn ra cảnh biển ở tầng 16. Trịnh Hòa nằm trên giường nhìn hồi lâu, rồi xuống giường, dán mặt mình vào cửa kính. Nhìn hành động trẻ con ấy của Trịnh Hòa, Bạch tiên sinh mới nhớ tới cậu bé này mới mười bảy, kém mình những mười một tuổi.

Trước khi đọc quyển sách đó, hắn chưa từng nghĩ có có ngày mình nằm trên cùng một chiếc giường với một người nhỏ tuổi như vậy. Đêm nào cũng thế, sau khi ngọt ngào triền miên qua đi, mỗi lần mở mắt ra nhìn thấy Trịnh Hòa bên cạnh, hắn sẽ an lòng.

“Bảo bối, em thích biển thế sao?” Hắn đi qua, ôm lấy cậu từ sau lưng.

Trịnh Hòa dịch dịch cổ để Bạch tiên sinh ôm mình thoải mái hơn: “Là vì em chưa từng được nhìn thấy thôi? Công viên hải dương ở đâu? Ở đâu nha?” Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ở đó.” Bạch tiên sinh chỉ về một hướng: “Giờ em có muốn ăn không? Sắp giữa trưa rồi, đồ ngọt ở đây ngon lắm.”

Trịnh Hòa vừa định lắc đầu, lại chợt nhớ đến tình yêu của Bạch tiên sinh dành cho đồ ngọt liền gật: “Được, chiều đỡ đói.”

“Vậy em cứ ngắm cảnh biển nữa đi.” Bạch tiên sinh đứng lên: “Tôi đi đặt cơm, em thích ăn gì?”

Trịnh Hòa bỗng nhiên cười ngây ngô, lại còn càng ngày càng cười lớn.

Bạch tiên sinh thấy Trịnh Hòa đột nhiên cười, cũng nhếch môi một cái: “Em cười gì thế?”

Trịnh Hòa nói rất đắc ý: “Em chợt nhớ ra là giờ bọn bạn còn đang phải lên lớp, em lại đi chơi với anh, hơn nữa hôm naycó bài kiểm tra.”

Bạch tiên sinh đỡ trán.

Cái tinh thần AQ này chắc chắn không phải do mình nuôi ra.

85.

Hai ưu điểm lớn nhất của Trịnh Hòa là lạc quan một cách mù quáng, và dễ thỏa mãn.

Biểu hiện rõ ràng nhất là từ ngày quen với Bạch tiên sinh, cậu chưa từng chủ động đòi thứ gì, thậm chí khi Bạch tiên sinh muốn tặng cậu thứ gì đó, cậu lại từ chối. Điều này khiến Bạch tiên sinh thực buồn rầu.

Những người hắn từng tiếp xúc đều có lòng tham, dù ban đầu có thể giữ vững bản ngã, nhưng trước lợi ích, người đó chỉ nhịn được nhất thời, không nhịn được cả đời nhất là khi nhìn lợi ích sắp rời khỏi mình sau, người có thể giữ vững bình tĩnh vô cùng ít.

Nhưng Trịnh Hòa rất khác, cậu chưa từng có ý định đụng tới một đồng nào của Bạch tiên sinh, sau cái lần hắn tặng di động và máy chơi game, Bạch tiên sinh còn đưa cậu một chuỗi chìa khóa xe, vẻ mặt lúc ấy của Trịnh Hòa là thế này:

=-=

Sau đó thì không có sau đó.

Xe vẫn để bám bụi trong gara.

86.

Công viên hải dương này mới khai trương, Bạch tiên sinh đã tham dự buổi lễ đó, vậy nên hắn mới dám đưa Trịnh Hòa tới chơi.

Nhưng vì nguyên tắc giữ bí mật cho công việc mà Bạch tiên sinh không nói chuyện này với Trịnh Hòa, hai người dắt tay nhau đi mua vé, cưỡi ngựa xem hoa dạo qua một vòng.

Bước chân vào thì thấy trên bản đồ có ghi trong công viên hải dương có nhà ăn, trung tâm giải trí và phòng khách. Trịnh Hòa nhìn vậy, bỗng nhiên cười hì hì, hỏi Bạch tiên sinh: “Anh nghĩ xem, liệu chút nữa có phải xung quanh mình toàn thủy tinh rồi một đống cá nhìn chằm chằm chúng ta không?”

Bạch tiên sinh chưa từng vào trong xem, nên hắn cảm thấy lời Trịnh Hòa nói rất có khả năng. Cuối cùng hai người quyết định tới phòng khách, nếu xung quanh quả thực toàn thủy tinh thì sẽ ở lại đó một đêm để cảm nhận.

Nhân viên tiếp tân biết Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa muốn đi thăm phòng khách liền tươi cười lấy chìa khóa, khi nghe được Trịnh Hòa đoán linh tinh như vậy, nụ cười trên mặt cô nứt ra.

Cô yên lặng mở ra căn phòng nhìn rất bình thường, chỉ có đúng một mặt tường bằng thủy tinh, Trịnh Hòa thực thất vọng: “Ra không phải xung quanh đều là thủy tinh nha.”

Bạch tiên sinh khoanh tay nhìn căn phòng, thực ra hắn cảm thấy, vụ cả bốn bức tường đều bằng thủy tinh không khả thi lắm, bên cạnh còn có phòng, chẳng nhẽ để khách nhìn xuyên qua thủy tinh thấy được phòng bên kia?

——- Đêm nay hắn còn định cùng Trịnh Hòa chơi trên cái giường này.

Trịnh Hòa dạo qua một vòng rồi tới chỗ Bạch tiên sinh: “Em xem xong rồi, chúng ta đi thôi.”

Bạch tiên sinh bỗng nhiên hỏi: “Em thấy nơi này thế nào?”

Trịnh Hòa đáp rất thành thực: “Nếu toàn bằng thủy tinh, em nghĩ mình sẽ vui hơn.”

Cô nàng tiếp tân sắp khóc đến nơi: “Xin lỗi quý khách, chúng tôi sẽ tiếp thư lời đề nghị của ngài để thỏa mãn nhu cầu của quý khách.”

Bạch tiên sinh đứng cạnh cười vui vẻ, hắn xoa xoa đầu Trịnh Hòa. Không biết hắn đang cười Trịnh Hòa hay cười chính mình khi nãy không hiểu sao lại có cùng sóng điện não với cậu. Bạch tiên sinh đưa thẻ của mình cho tiếp tân: “Đặt cho tôi một căn phòng đôi, cám ơn.”

Tiếp tân nhìn Bạch tiên sinh, lại nhìn “học sinh” Trịnh Hòa, hỏi: “…..Nhưng chúng tôi chỉ có phòng đặc biệt, được không ạ?”

“Giường đôi?” Bạch tiên sinh hơi cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.

Tiếp tân gật đầu rất nghiêm túc: “Giường đôi.”

“Vậy được rồi.” Bạch tiên sinh nói.

Cô tiếp tân như trút được gánh nặng, cầm thẻ rời đi.

Trịnh Hòa đứng bên hỏi: “Phòng đặc biệt là sao?”

Bạch tiên sinh lắc đầu: “Tôi cũng không biết, chỉ cần có giường đôi là được rồi.”

87.

Công viên hải dương thật ra cũng không thú vị lắm, nhất là với người hoàn toàn mù mờ về sinh vật biển như Bạch tiên sinh và kẻ chỉ biết vài loại cá có thể nấu ăn như Trịnh Hòa.

Kỳ thực ở cửa có hướng dẫn viên, còn có một quyển sách giới thiệu những sinh vật có ở đây, nhưng lúc ở bãi đỗ xe, cả hai thấy đông người quá bèn dùng thẻ đi đường tắt: tới cửa liền bảo nhân viên đỗ xe cho họ, sau đó đi cầu thang dành riêng cho nhân viên xuống, một cánh cửa phòng mở ra, Trịnh Hòa nhìn thoáng qua thì thấy một con rùa biển vừa thở ra bong bóng vừa chậm rãi bơi qua bơi lại.

“Hình như không có gì để chơi.” Bạch tiên sinh nhìn con sứa đang tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ bên cạnh, nói.

“Cũng bình thường. Có thêm kiến thức.” Thật ra Trịnh Hòa rất thất vọng. Có lẽ cậu chưa từng tới đây chơi nên mới tưởng tượng chỗ này tuyệt vời lắm, nhưng đến rồi mới biết, đâu đâu cũng toàn người với người, không khí thì oi bức. Nhiệt độ ngoài trời là 28 độ C, trong phòng cũng nóng nực, mỗi lần đi qua chỗ có điều hòa, cậu đều không muốn rời đi.

Bạch tiên sinh dịu dàng dùng bản đồ quạt gió cho cậu, khiến mấy cặp tình nhân đi qua đều phải liếc nhìn.

Vốn bọn họ định mặc đồ lặn để vào nước chơi, nhưng trùng hợp thế nào, hôm nay công viên hải dương tiếp một đoàn khách du lịch, mọi người trong đoàn đều muốn lặn xuống nước thăm thú. Trịnh Hòa nhìn hàng người dài lê thê liền quyết định cứ ngắm cá thôi vậy.

Đi dạo đến trưa, Trịnh Hòa đã thấm mệt, bụng cũng kêu ọc ọc không ngừng. Ban đầu cậu còn thấy bản đồ không quan trọng, nhưng giờ mới là lúc cần nó: “Anh đói chưa, hai ta tìm chỗ ăn đi.”

Bạch tiên sinh ngửa đầu nhìn phía trên, nói: “Đi thôi, em muốn ăn gì?”

Trịnh Hòa nói: “Hình như trên đó là khu ăn uống….nhưng đường xa quá.”

Bạch tiên sinh nói: “Đi lên đó đi, tiện mua quà luôn.”

“Ôi chao!” Trịnh Hòa bỗng nhiên vỗ tay cái đét, giọng điệu đầy tiếc nuối.

“Sao thế?” Bạch tiên sinh nghiêng đầu nhìn về phía cậu.

“Em không chụp ảnh! Không chụp một tấm nào cả!” Trịnh Hòa lấy chiếc di động Bạch tiên sinh mua cho mình ra, nói rất tội nghiệp.

Bạch tiên sinh không hiểu, chẳng qua chưa chụp ảnh mà thôi, sao phải tiếc nuối thế: “Vậy chút đi chơi thì chụp.”

Trịnh Hòa bừng tỉnh ngộ: “Đúng rồi! Đúng rồi! Giờ em bắt đầu chụp cũng được mà!” Nói xong, cậu vội vàng kéo tay Bạch tiên sinh, nhân lúc ông không đề phòng bấm chụp.

Bạch tiên sinh: “…”

Chỉ số thông minh thấp đúng là không đỡ nổi.

88.

Tuy không có gì thú vị nhưng Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh vẫn dạo chơi cả ngày, buổi tối quay về, chân đã mỏi nhừ.

Thể lực của Bạch tiên sinh rất tốt, vậy nên hắn cứ để Trịnh Hòa ghé vào lưng mình rồi kéo về.

Cô nàng tiếp tân vẫn nhớ hai vị khách kỳ lạ này, thấy họ chỉ biết cười gượng gạo, rồi lễ phép hỏi: “Chào buổi tối, xin hỏi, số phòng của các ngài là?”

Bạch tiên sinh lấy số phòng từ túi áo ra đưa cho tiếp tân: “Cám ơn.”

Nhìn số phòng, cô nàng tiếp khách nở một nụ cười thâm thúy, sau đó lại quay về gương mặt bình tĩnh của mình: “Mời hai vị theo hướng này.”

Trịnh Hòa rướn đầu, thì thầm với Bạch tiên sinh: “Sao em thấy cô ấy cười quái quái nhỉ?”

Bạch tiên sinh nhỏ giọng đáp lại: “Tôi cũng nghĩ thế.”

Trịnh Hòa nhìn động tác hiện tại của mình và Bạch tiên sinh, chân liền quặp lấy eo hắn: “Có phải cô ấy biết chúng ta là đồng tính luyến ái không?”

Trong lúc hai người còn vừa đi vừa đoán thì đã đến nơi, cô tiếp tân đưa thẻ khóa phòng cho Bạch tiên sinh, nói: “Chúc ngài có một đêm vui vẻ.”

Trịnh Hòa cảm thấy càng quái dị.

Sau đó cửa mở.

Mọi thắc mắc được nhanh chóng giải đáp.

Màu sắc chủ đạo của phòng là đen, nổi bật lên là chiếc giường tròn đỏ rực, cùng với những ‘đạo cụ’ treo đầy trên tường. Thậm chí Trịnh Hòa còn thấy được được loại dây lưng chỉ thấy trên mấy bộ phim.

Trái ngược với thái độ kinh ngạc của Trịnh Hòa, Bạch tiên sinh chỉ thản nhiên liếc qua một cái, sau đó ôm Trịnh Hòa lên giường, kéo ống quần cậu lên để xoa bóp, giúp cậu giảm đau.

Trịnh Hòa cảm thấy có chút xấu hổ, rụt chân lại, nói: “Ừmm..ờ…không cần đâu.”

Bạch tiên sinh vén tóc ra sau tai, cởi áo khoác đặt sang bên cạnh, hơi khụy xuống bóp chân cho Trịnh Hòa: “Biết em không có thể lực thế này, hôm nay tôi đã không đưa em đi nhiều nơi thế.”

Trịnh Hòa hỏi: “Vậy mai chúng ta đi đâu?”

Bạch tiên sinh mạnh tay thêm một chút, nhìn cái chân đau của Trịnh Hòa, mày nhíu lại: “Thế này rồi mà em còn hỏi muốn đi đâu chơi?”

“Sao đâu.” Trịnh Hòa cười có chút ngu đần: “Khó khăn lắm mới được đi chơi, phải chơi cho đã chứ?”

“Muốn đi chơi lúc nào chẳng được, ” Bạch tiên sinh gõ nhẹ cái trán của Trịnh Hòa: “Em cứ nghỉ ngơi đi, mai chúng ta về.” Nói xong, hắn đứng lên.

Trịnh Hòa chống thân lên, hỏi: “Anh đi đâu thế?”

Bạch tiên sinh quay đầu lại, nói: “Đi phòng tắm, hay em đi cùng tôi?”

Mặt Trịnh Hòa bỗng nhiên đỏ bừng, cậu trộm nhìn mấy ‘đạo cụ’ ở xung quanh, ấp úng hỏi: “Vậy…đêm nay….anh với em…..anh muốn ‘làm’ em sao?”

“Em không mệt à?” Bạch tiên sinh hỏi.

“Khụ, ” Mắt Trịnh Hòa đảo qua đảo lại, nhưng không dám nhìn thẳng vào Bạch tiên sinh, cậu nói: “Chẳng phải chúng ta đang ở trong cái phòng, ờ, thế này sao.”

Khóe môi của Bạch tiên sinh khẽ nhếch lên, chán ghét nhìn những thứ xung quanh: “Tôi sợ bẩn, đêm nay cứ gác lại.”

Trịnh Hòa: “…”

Đợi đã! Sao cái này lại không giống kịch bản?!

89.

Hôm sau, hai người về bằng máy bay.

Trên máy bay, Trịnh Hòa thấy một tiếp viên cực kỳ giống A Bối, đợi đến lúc người nọ đi sang chỗ khác, cậu hào hứng nói cho Bạch tiên sinh điều mình vừa phát hiện, cuối cùng, Bạch tiên sinh thoáng dời tầm mắt từ mặt báo sang chỗ tiếp viên kia, nói: “Đó chính là A Bối.”

“A?” Trịnh Hòa sửng sốt, sau đó nhìn kỹ lại người đó, tình cờ, hai người bốn mắt nhìn nhau. Tiếp viên hàng không đó chớp chớp mắt với Trịnh Hòa, Trịnh Hòa thấy vậy liền chắc chắn đây chính là A Bối. Chỉ có A Bối mới có thể làm cái động tác này …. buồn nôn như thế.

“Bạch tiên sinh, cấp dưới của anh kỳ lạ thật đấy.” Trịnh Hòa nói chân thành: “Sắp bằng đặc công rồi, làm gì cũng được.”

Bạch tiên sinh lật một trang báo, nói: “Đều là người từ lão trạch.”

Chỉ từ một câu dạng ông nói gà, bà nói vịt như thế mà Trịnh Hòa cũng hiểu hắn đang nói gì, cậu cười: “Đúng rồi, anh với Bạch lão gia tử thế nào rồi?”

Rất nhiều cuộc nói chuyện của họ bao hàm những nội dung trên sách, hai người hiểu nhưng người khác nghe không hiểu, họ còn rõ chuyện của nhau hơn cả người kia.

Có lẽ Bạch tiên sinh thấy nói chuyện với Trịnh Hòa rất thú vị, hoặc là do trên báo không có nội dung gì hấp dẫn, hắn gỡ kính mắt xuống, nghiêm túc trả lời Trịnh Hòa: “Vẫn thế, tuy trên sách viết rằng sẽ ổn, nhưng giờ thời cơ chưa tới, tôi còn chưa muốn làm dịu mối quan hệ với ông ta.”

“A, ” Trịnh Hòa không ép buộc hắn, nói tiếp: “Con anh thì sao? Hình như về sau cậu ấy sẽ yêu một cậu bé khác, anh có muốn nhận hai người về nuôi không?”

“Chuyện của chúng tự chúng lo, ” Bạch tiên sinh nói: “Tôi để ý làm gì.”

“Anh nghĩ thoáng thật đấy.” Trịnh Hòa lắc đầu nói: “Anh nghĩ thế nào tùy anh, nhưng dù sao cũng là người nhà, cứ quan tâm nhau một chút.”

“Tôi chỉ có mình em.” Bạch tiên sinh nghiêng đầu hôn lên môi Trịnh Hòa, cuối cùng nói: “Những chuyện khác tôi gần như đều có thể buông tha được.”