Hạ Băng! Yêu Em Đi

Chương 23

Tiếng sóng biển vỗ rì rào kèm theo làn gió biển mát lạnh. Cả đám xuống xe reo hò, ca hát. Còn cô thì đang loay hoay mang giày để bước xuống.

- Đi biển thì cô mang giày làm gì thế? - Bảo hỏi

Cô chỉ cười nhẹ rồi lẳng lặng nhìn Hy. Hy cũng thắc mắc nên nhẹ nhàng hỏi :

- Sao thế cô?

- Lúc nhỏ cô đi chân không dạo biển thì không may đạp trúng chai thuỷ tinh vỡ. Mất máu nhiều đến ngất xỉu nên cô bị ám ảnh

- Lên đây em cõng cô đi, ngoan nào không sợ nhé

Không chần chừ gì nữa nó ngồi khuỵ xuống để cô dễ dàng leo lên, cô cũng đồng ý để nó cõng, sau đó cả bọn cùng dạo biển nói cười vui vẻ. Cô cười khẽ rồi nhìn nó trìu mến, môi mỉm cười. Cô thấy lòng mình ấm áp lạ thường, rồi ôm chặt nó như muốn chia sẻ lửa ấm của lòng mình cho nó vậy...

Đi được 1 lúc cô sợ nó mệt, cô bảo:

- Em mệt không? Thôi để cô xuống đi, cô tự đi 1 lúc, nha

Nó chu đáo nhìn xung quanh xem có thứ gì nguy hiểm không, mới dám để cô xuống, nó nhìn cô, xoa đầu :

- Sao hôm qua cô không kể cho em, em kéo tay cô chạy vội như thế, có sợ không?

- Sợ nhưng có em ở bên rồi nên cô không thấy sợ nữa

*muah* nó hôn lên trán cô

- Em sẽ ở bên cô, ngốc của em

*cốc*

- Ai ngốc hả? ( cô kí đầu nó )

- A...

Nó đứng dậy bỏ chạy

- Lêu lêu, cô bắt em đi nè

Cô chạy theo bắt lấy nó, chơi trò mèo đuổi chuột. Trông cứ như trẻ con. Quả thật tình yêu là thứ gì đó kì diệu khiến con người ta như được sống lại tuổi xuân. Cả hai người mải mê chạy chơi đến lúc nhận ra thì đi khá xa nhóm mình, cô vội gọi nó lại thôi không rượt đuổi nữa để cùng trở về nhóm. Nó liếc nhìn khu vui chơi gần đó, mắt chợt loé lên vẻ tinh nghịch, nó chạy lại lắm tay cô kéo vào khu trò chơi. Lúc đầu cô ngập ngừng sợ lạc làm mọi người lo lắng nhưng lại không muốn nó mất vui nên mặc nó lôi kéo mà đi vào. 

- Chỉ chơi một trò thôi đấy. Sắp muộn rồi

- Mình chơi trò Dù Lượn đi cô, có thể ngắm biển từ trên cao nè

Sau khi trang bị đồ bảo hộ xong, cô đứng trước, nó phía sau ôm cô. Cả hai cùng lượn dù bay lên cao, gió biển thổi tung tóc lên, tim nó đập rộn ràng vì thích thú. Nó nắm tay cô, ngắm nhìn mặt biển rộng lớn và khung cảnh biển xung quanh, phía xa xa kia là những người thợ đang lặn tìm san hô, những rặn san hô đa dạng màu sắc cực kì đẹp. Dưới mặt biển đang có vài cặp đôi đèo nhau trên chiếc ca nô, nước bắn tung toé lên trông thật lãng mạn. Sau khi lượn mình trên không trung ngắm cảnh biển, nó cũng chịu trở về. Chợt nhận ra đang đi rất rất xa chỗ ban đầu hẹn nhau, cả hai như mất phương hướng. Đi tìm một lúc thì mệt, cô nằm lên tay nó dưới cát cùng nghỉ chân ngắm bầu trời xanh rộng lớn. Khoé mắt nó cay cay, rưng rưng

- Em rất vui vì được gặp gỡ cô. Cô đã suy nghĩ xong chưa? Cô đồng ý làm người yêu của em nhé?

Cô ngượng ngùng không nói ra, chỉ nhìn nó rồi gật đầu, dường như cô còn do dự điều gì đó :

- Nhưng... nếu sau này mẹ em không cho quen cô thì sao?

- Em sẽ thuyết phục mẹ. Mẹ cũng đã hứa với em khi em tự lập được thì chuyện hạnh phúc của em mẹ sẽ để em quyết định

- Còn gia đình cô nữa, nếu như quen cô, em có chấp nhận là một người thầm lặng không? Cô chỉ có thể quen em trong thầm lặng

- Thầm lặng cũng được, không sao cả. Nhưng dù sao em cũng mong được yêu cô một cách quang minh chính đại, tất nhiên ai cũng muốn thế

- Mối quan hệ này đang trái với đạo lí. Trừ phi cô không còn làm trong ngành giáo dục, trừ phi ba mẹ cô chấp nhận. Em nghĩ xem, có dễ không?

Nó thở dài, mặc kệ tương lai, nó vẫn rất kiên quyết muốn làm người thầm lặng mà không cần suy nghĩ gì thêm nữa.

- Kệ đi. Em đói rồi. Lên em cõng mình cùng về đi ăn. Yêu cô

- Hôm nay thật sự rất vui

Trong lòng cô rất vui, vui vì không cảm thấy cô đơn, có người trò chuyện mỗi ngày, có người quan tâm lo lắng. Nhưng lại có chút buồn, cô thấy điều này không công bằng với đứa trẻ hồn nhiên, đáng yêu như nó.

Cuối cùng cũng tìm thấy được xe, mọi người đều đang chờ nó với cô :

- Hai người mải mê hẹn hò mà quên mất bọn này rồi đúng không? Kiểu này phải phạt nặng nha

Nó nhìn cô cười thích thú, bế cô lên xe :

- Lên xe về thôi nào. Hôm nay bọn mình nhậu đi. Tớ lo, không say không về.

- Đi thôiiiiiiiiiiiiii