Hạ Của Anh

Chương 19

***

Tôi nhớ tới bộ phim mình đã xem từ rất lâu về trước, trong phim có một câu thoại thế này – Cậu còn không hiểu hả? Anh ta không muốn ăn cơm, mà muốn ăn cậu đấy!

Trong thời buổi xã hội hiện đại này, từ “ăn” đã có rất nhiều ý nghĩa khác.

Chẳng qua con cáo trong câu chuyện mời Hoàng tử bé đến thuần hóa nó, nhưng tôi không muốn thuần hóa cậu hàng xóm nhà mình.

Tôi cầm chai rượu lên, nói với vẻ tự giễu:

“Ăn” ở đây đại diện cho điều gì, không cần nói cũng biết.

Cả đường đi tôi sốt sắng như bố tìm con trai, cuối cùng phải vòng trở về.

Tôi thừa nhận, là tôi hạ lưu, cậu hàng xóm nhà tôi không phải người thoáng như thế.

Cậu ấy mặc áo mưa, nhưng tôi vẫn nhường ô che lên đầu cậu ấy.

Tôi vỗ vỗ cậu ấy, chúng tôi chia làm hai đường, đội mưa đi tìm chó.

Sau khi truyền đạt ám thị thất bại, tôi từ bỏ tiếp tục ám thị, thầm nghĩ thôi để sau hẵng nói, dù sao cũng phải có cơ hội nói rõ ràng với cậu ấy.

Tôi nói:

Kỳ thực tôi phải thừa nhận một điều, có đôi khi tôi rất ngốc nghếch, nói chuyện chẳng hề suy nghĩ, nói xong mới cảm thấy hối hận.

– Cậu không cần khách sáo vậy đâu, khi ấy tôi chỉ nói cho vui thôi mà.

Nghe tôi nói vậy, tựa hồ cậu ấy hơi hốt hoảng, vội ngẩng đầu nhìn tôi:

Cậu ấy gật đầu lia lịa, luôn miệng nói cảm ơn tôi. Vốn dĩ tôi cảm thấy không có vấn đề gì, kết quả cậu ấy cảm ơn như vậy khiến tôi thực sự có chút xấu hổ.

Cũng phải, bị mất chó, cậu ấy đâu còn tâm trạng gì nói chuyện.

– Tôi đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn rồi.

Trong lúc nói chuyện, một cơn gió nhẹ lướt qua hai chúng tôi. Tôi lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cậu ấy.

Dường như cậu ấy lại ngại rồi, cậu ấy cúi đầu vươn tay lau đi nước mưa trên mặt mình.

Tôi nhất định phải thừa nhận rằng, mặc dù tôi thích con gái, nhưng mùi hương trên người cậu ấy thực sự rất thơm. Hương thơm khẽ khàng thoảng qua chóp mũi tôi khiến cả linh hồn nháy mắt sảng khoái như muốn bay lên Nam Thiên Môn.

Nói vậy có phần khoa trương, song rõ ràng đây là văn học tả thực, người chưa từng ngửi không có tư cách chê cười tôi.

Thấy cậu ấy mời mọc thành ý như vậy, tôi chỉ đành đồng ý.

Tôi chợt ngớ ra: Không phải người anh em này định tỏ tình với tôi đấy chứ?

Tôi nói:

– Vậy được, mấy giờ? Tôi mang rượu sang.

Cậu ấy ngước mắt nhìn tôi, mỉm cười khẽ nói:

***

Dường như cậu ấy rất ngạc nhiên, không biết ngạc nhiên vì tôi đồng ý rất sảng khoái hay còn vì nguyên nhân nào khác.

Tôi mở cửa bước ra ngoài nhìn thấy cậu ấy đứng thẳng trước cổng nhà, giống như học sinh tới văn phòng của giáo viên báo cáo tình hình học tập.

Cậu ấy nói:

Có trời mới biết khi tôi đọc được những dòng này đã giận đến mức nào.

– Vậy, vậy thì sáu giờ nhé.

Lẽ nào cậu ấy là chú cáo kia, còn tôi là Hoàng tử bé của cậu ấy?

– Không thành vấn đề. – Tôi hỏi cậu ấy – Tửu lượng của cậu thế nào? Tôi xem nên mang rượu bao nhiêu độ đi, cậu uống cũng không say.

Cậu ấy xua tay:

– Tửu lượng của tôi kém lắm.

Hiểu rồi.

Tôi nói với cậu ấy sẽ đến vào lúc sáu giờ, phải chăng chưa tới năm giờ cậu ấy đã bắt đầu đợi tôi?

Người uống được rượu thường khiêm tốn như vậy.

– Được, tôi biết rồi.

Tôi thấy dường như cậu ấy thở phào một hơi, sau đó mỉm cười, đôi mắt cong cong tựa trăng rằm.

Nhưng khi lớn rồi tôi không còn ăn nữa, một người đàn ông mà suốt ngày ăn kẹo sữa thì cũng hơi xấu hổ.

Cậu ấy đi rồi, vừa vào sân đã cúi người ôm lấy chú chó lớn của cậu ấy, hình ảnh kia thật sự rất ấm áp đáng yêu theo kiểu có thể xuất hiện trong truyện tranh thiếu nữ.

Tôi về phòng, lượn qua lượn lại trước tủ rượu, chọn ra loại rượu thích hợp nhất cho bữa tối hôm nay.

Mặc dù tôi đoán cậu ấy có thể uống, nhưng cũng không dám mang rượu cao độ sang đó, lỡ như cậu ấy cảm thấy tôi muốn chuốc say rồi làm chuyện kỳ quái với cậu ấy thì hiểu lầm to mất.

Ngoài kia mưa to gió lớn, cậu ấy còn không che ô.

Cuối cùng, tôi xách theo hai chai rượu mơ thơm ngon, độ không cao, phối hợp món nào đều không thành vấn đề.

Chúng tôi hẹn nhau sáu giờ, tôi bước ra ngoài vào lúc năm giờ năm mươi lăm phút.

(Thời tiết đầu hạ khoan khoái ấm áp, cỏ cây vẫn không ngừng sinh trưởng)

Khi tôi ấn vang chuông cửa nhà cậu ấy, cậu ấy lập tức chạy ra mở cửa, có vẻ cậu ấy đã sớm ngóng trông thời khắc này từ lâu lắm rồi.

Hai chúng tôi giẫm trên mặt đất ngập nước trở về, suốt quãng đường đi, cậu ấy đều cắn răng không nói một lời.

Tôi chợt nhớ tới một câu trong “Hoàng tử bé” – “Nếu cậu đến vào lúc bốn giờ chiều thì từ ba giờ tớ đã bắt đầu thấy vui sướng rồi.”

Đây là câu nói của con cáo với Hoàng tử bé.

Do lá thư trả lời của tôi sao?

Cuối cùng, tôi xách theo hai chai rượu mơ thơm ngon, độ không cao, phối hợp món nào đều không thành vấn đề.

Tôi nói với cậu ấy sẽ đến vào lúc sáu giờ, phải chăng chưa tới năm giờ cậu ấy đã bắt đầu đợi tôi?

Tên rất hay.

Lẽ nào cậu ấy là chú cáo kia, còn tôi là Hoàng tử bé của cậu ấy?

Hình dung bản thân mình như vậy khiến tôi ngại ngùng.

Chẳng qua con cáo trong câu chuyện mời Hoàng tử bé đến thuần hóa nó, nhưng tôi không muốn thuần hóa cậu hàng xóm nhà mình.

Cậu ấy nói:

Tôi có thể thấu hiểu cậu ấy, có thể làm bạn với cậu ấy, chỉ không thể đáp lại cậu ấy.

Cậu ấy đi rồi, vừa vào sân đã cúi người ôm lấy chú chó lớn của cậu ấy, hình ảnh kia thật sự rất ấm áp đáng yêu theo kiểu có thể xuất hiện trong truyện tranh thiếu nữ.

Cậu ấy mở cửa ra, cười nói với tôi:

– Đừng nôn nóng, biết đâu Công Chúa đã tự chạy về nhà rồi thì sao.

– Anh đến rồi à?

Giọng cậu ấy rất hay, giống như làn gió nhẹ nhàng nhất hoàng hôn ngày hạ.

– Được rồi, đi thôi. Chưa biết chừng nó về rồi cũng nên, có khi bây giờ đang đợi cậu ở nhà ấy chứ, chắc nó cũng sốt sắng lắm đấy.

– Ừ. – Tôi giơ rượu mang đến cho cậu ấy xem – Cậu từng uống chưa?

Cậu ấy lắc đầu:

Tai cậu ấy ửng đỏ, không biết vì xấu hổ hay vì điều gì khác.

– Chưa từng.

Nguyên văn lời của biên kịch là: Tâm trạng của người bình thường khi thích một người thực sự không giống như vậy đâu.

Chúng tôi sóng vai nhau vào trong, cậu ấy đã bày bàn ăn sẵn trong sân.

Có thể nhận thấy cậu ấy là một người rất tỉ mỉ.

Bây giờ nghĩ lại, đoạn tự giới thiệu của tôi thực sự rất ngu ngốc.

Bàn ăn màu trắng, ghế cũng màu trắng.

Trên bàn ăn trải tấm khăn ca rô đỏ trắng.

Trong nháy mắt, tôi còn tưởng tượng ra hình ảnh cậu ấy khóc ròng vì bị tôi từ chối.

Cậu ấy không kịp nói gì với tôi, chỉ ôm Công Chúa, để nó nhiệt tình liếm mặt mình.

Cậu ấy nói:

– Anh đợi một chút, tôi xong ngay đây.

Tôi bảo mình có thể hỗ trợ nhưng bị cậu ấy từ chối.

Cậu ấy nói:

– Anh ngồi với Công Chúa một lát nhé, tôi xong ngay thôi.

Khi cậu ấy xoay người chạy vào phòng, dường như tôi có thể nhìn thấy chiếc đuôi xù xù màu trắng phía sau cậu ấy. Giây phút đó, cậu ấy thật sự giống chú cáo nhỏ muốn được thuần hóa.

Chưa tìm được gì hết, tôi đã bị mưa xối ướt sũng rồi.

Vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương.