Hạ Của Anh

Chương 48

***

Có đôi khi, lời đến bên miệng không biết phải nói ra thế nào.

Hạ Thanh Hòa ngồi đối diện, nhìn tôi mỉm cười:

– Mì ăn liền đều có mỗi hương vị này thôi.

– Không giống. – Tôi nói – Cậu nấu thì phải ngon.

Cậu ấy nhìn tôi, ngập ngừng muốn nói. Vốn dĩ tôi muốn đợi cậu ấy nói xong, nhưng dường như cậu ấy không định nói, chỉ cúi đầu ăn mì.

Mì ăn liền rất thơm, tôi bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc cậu ấy có nếm được vị không?

Chúng tôi im lặng ăn mì, bên ngoài mưa gió dồn dập như thể định nhấn chìm chúng tôi.

Ánh sáng trong phòng trở nên ảm đạm. Nhà không mở đèn, tôi ăn mì mà cứ mơ màng buồn ngủ.

Để tránh mình thiếp đi, tôi hỏi Hạ Thanh Hòa:

– Cậu thích cuộc sống hiện giờ không?

Tôi không biết tại sao tự dưng mình lại hỏi vấn đề này. Tôi chỉ cảm thấy dường như cậu ấy rất “bất đắc dĩ”.

Tôi chuyển tới đây vì nơi đây rất thanh tịnh, trải qua cuộc sống ồn ào, tôi muốn đổi một môi trường khác tìm kiếm linh cảm sáng tác.

Còn cậu ấy thì sao?

Tiết Nhất Khải năm lần bảy lượt đến tìm cậu ấy, mỗi lời nói ra đều muốn bắt cậu ấy về nhà.

Cậu ấy không muốn đi trên con đường mà bố mẹ đã vạch ra, sự nghiệp vừa mới khởi sắc đã mất đi khứu giác, sau đó trốn tránh tới nơi đây?

Còn nữa, tại sao nhất định phải là nơi này?

Tôi có rất nhiều câu hỏi liên quan đến cậu ấy, nhưng không biết phải hỏi thế nào.

Vô số câu hỏi cuối cùng biến thành một câu “Cậu có thích cuộc sống hiện tại không?

Hồi nhỏ người ta hỏi lớn lên rồi muốn làm gì, đa phần đáp án đều rất hùng hồn như nhà khoa học, ông chủ lớn…

Nhưng khi bắt đầu hiểu được cuộc sống, lý tưởng biến thành sống cuộc đời mà mình mong muốn và điều này cũng khó khăn nhất.

Có đôi khi tôi cảm thấy mặc dù bản thân đang sống cuộc đời của chính mình, song dường như vẫn bị thứ gì đó kìm kẹp. Đến một giai đoạn nhất định phải làm một việc nhất định nào đó, nếu không theo đại chúng vậy thì tựa hồ chúng ta đang sống sai.

Trước đây tôi luôn không hiểu rõ thứ gì đó đang kìm kẹp cuộc sống của chúng ta. Hơn một năm gần đây cuối cùng cũng hiểu, thực ra chính chúng ta đang kìm kẹp cuộc sống của chúng ta.

Hạ Thanh Hòa hỏi ngược lại tôi:

– Anh thì sao? Anh có thích không?

– Thích chứ. – Tôi đáp ngay chẳng do dự – Kỳ thực trước đây tôi không biết bản thân thích cuộc sống thế nào.

– Bây giờ biết rồi à? – Cậu ấy vẫn cầm đũa, lẳng lặng ngước nhìn tôi.

– Ừ. – Biết rồi, gần đây tôi mới biết.

Tôi thích cuộc sống tràn ngập những cơn mưa rào bất chợt, thích hòm thư ngoài cổng và hương nước hoa không biết hình dung. Ngoài tôi ra, tất cả những thứ này đều phát triển xung quanh một người khác.

Tôi nói:

– Trước đây tôi không biết mùa hạ có gì hay ho, vừa nóng vừa khó chịu, còn lo bị muỗi đốt.

Nói đến đây, tôi chợt đỏ mặt. Rõ ràng tôi luôn nghĩ đợi đến một ngày nào đó cậu ấy tỏ tình tôi sẽ từ chối. Nhưng vào giờ phút này dường như tôi đang chuẩn bị dốc bầu tâm sự với cậu ấy.

Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, chỉ có thể cúi đầu ăn mì che lấp sự chột dạ trong tôi.

Tôi đang ăn mì, chợt nghe thấy cậu ấy nói:

– Vậy bây giờ… anh có thích mùa hạ không?

Rõ ràng câu hỏi rất đơn giản, rõ ràng câu hỏi rất dễ trả lời, nhưng bây giờ cậu ấy hỏi tới lại khiến tôi nghe dường như có ý khác.

Tôi không biết cậu ấy thực sự ám thị hay do mình nghĩ nhiều. Trong đầu tôi bây giờ toàn là câu thơ kia… Anh có nên ví em với ngày mùa hạ…

Trong mắt tôi, cậu ấy chính là một danh từ đại diện cho mùa hạ.

– Thích. – Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, nuốt sợi mì trong miệng xuống.

Tôi rất nghiêm túc, chẳng biết cậu ấy có nghe được ra sự nghiêm túc ấy hay không.

Tôi nói:

– Nếu có thể, tôi mong mùa hạ này sẽ kéo dài mãi.

Một tiếng sấm vang lên, mưa như trút nước đập rào rào xuống cửa kính.

Trong phòng mờ tối nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ gương mặt người ngồi đối diện.

Hạ Thanh Hòa mỉm cười nhìn tôi, sau đó khẽ nói:

– Trùng hợp ghê, tôi cũng thế.