Hà Dĩ Phiêu Tuyết

Chương 5: Dạ hội

Chương 5: Dạ hội

Kể từ lần kết hôn trong game đến nay đã là mười ngày. Hơn nữa còn sắp tới lễ Trung Thu, giáo sư đã quyết định để Bối Phiêu Tuyết thay lớp biểu diễn một tiết mục.

Phiêu Tuyết cảm thấy vận khí cả học kỳ này của cô không được tốt, số lần mỗi ngày "bắt gặp" Tiêu Nại chỉ có tăng mà không giảm.

Cũng vì điều này mà làm cho Bối Phiêu Tuyết không dám về ký túc xá. Thế nào ngày hôm sau Tiểu Tuyết cũng sẽ trừng cô đến mức làm cô suýt tưởng mình là một miếng thịt ba chỉ thơm ngon.

Có điều hôm nay tâm trạng Phiêu Tuyết rất tốt, bởi cô nghe nói hôm nay Tiêu Nại bận việc nên sẽ không đến trường.

Đến ngay cả Vy Vy cũng không nhịn được, hỏi: "Phiêu Tuyết, hôm nay trông em rất vui."

"Đương nhiên rồi, vì Đại Thần không có ở đây mà."

"Hửm? Chị không hiểu lắm." Vy Vy lắc đầu một cái.

Bối Phiêu Tuyết ra vẻ "Em biết ngay là chị không hiểu mà, nhưng em không định nói đâu" nhìn Bối Vy Vy. Vy Vy liền biết mình phải làm gì, duỗi thẳng hai ngón tay nói: "Nếu em chịu nói thì chị sẽ khao em một tháng bánh Bugles, thêm một tháng khoai tây chiên nữa. Còn không, khoan nói tới hai cái đó, cả hạt điều và bánh que cũng mất phần."

Phiêu Tuyết ngay lập tức biến thành một đứa tham ăn, sốt ruột nắm lấy ngón tay Vy Vy: "Em nói em nói, bởi vì trước đây em với Tiêu Nại luôn vô tình gặp nhau, ăn cơm cũng gặp, làm bài chuyên ngành cũng cùng làm, đến môn học cũng trùng. Vậy nên có rất nhiều người cho rằng em và Tiêu Nại ở bên nhau, Tiểu Tuyết sống chung phòng ký túc xá ngày nào cũng nhìn em như nhìn thịt ba chỉ á. Em thực sự không chịu nổi, may mà hôm nay Tiêu Nại không tới, vậy nên Tiểu Tuyết mới chịu yên tĩnh một chút."

Vy Vy bất đắc dĩ lấy ngón tay xỉ vào đầu em gái: "Em thiệt là, chỉ có mỗi cái lý do này mà hại chị hết hai tháng đồ ăn."

Phiêu Tuyết cười cười: "Chị ơi chị à, chị là tốt nhất mà!" Nói xong còn ôm luôn cả tay Vy Vy, tỏ vẻ dễ thương.

Bối Vy Vy nhéo nhéo hai bên má của Phiêu Tuyết, tức giận nói: "Em thừa biết là chị không chịu được dáng vẻ đáng yêu này của em nên cứ suốt ngày dùng nó công kích chị. Ôi trời, sao chị lại có thể có một người chị em gái ranh mãnh như em!?"

Vy Vy ngẩng mặt lên nhìn trời: "Em nói xem tính cách của em giống ai? Em xem, em có lúc thì cao ngạo lạnh lùng, có lúc thì đáng yêu, có lúc thì mơ mộng. Ít nhất cái tính đáng yêu này thì giống chị, đôi khi chị cũng thích làm mấy hành động nũng nịu dễ thương, nhưng tính tình cao ngạo lạnh lùng, mộng mơ thì em giống ai?"

Phiêu Tuyết kiêu ngạo nói: "Chị đừng đề cao mình quá. Cái tính đáng yêu này là chị bị em ảnh hưởng, còn em mơ mộng thì rõ ràng là do chị nhiễm em. Chị đúng là không biết xấu hổ!" nói xong liền bỏ chạy.

Vy Vy thấy Phiêu Tuyết chạy đi lập tức đuổi theo, gọi với theo: "Bối Phiêu Tuyết, em đứng lại đó cho chị! Chị em mà em cũng dám nói như vậy! Chao ôi, chạy chậm lại đi! Cẩn thận, coi chừng té!"

Sau khi Phiêu Tuyết với Vy Vy đi rồi, Tiêu Nại mới xuất hiện ở phía sau. Anh nhìn bóng dáng của Phiêu Tuyết, mỉm cười thầm nghĩ: Có phải tôi đã bỏ qua chỗ nào có thể ngồi cạnh em không?

Cuối cùng... Cuối cùng Tiêu Nại đành lắc đầu một cái, rời đi.

Căn tin

Bối Phiêu Tuyết nhìn đám đông phía trước, nghĩ xem trưa nay sẽ ăn gì mà không để ý đến bên cạnh mình có thêm một nam sinh.

Lúc Vy Vy nhìn thấy Tiêu Nại, không nhịn được mà nở một nụ cười xấu xa: Cho em lừa chị.

Bối Phiêu Tuyết vẫn còn đang suy nghĩ, không hay biết mình đã bị chị gái hãm hại.

"Tôi muốn một phần sườn xào chua ngọt, cà chua xào trứng, rau cần xào thịt băm." Bối Phiêu Tuyết nghe thấy nam sinh đứng bên cạnh gọi y chang mình, không thể không nhìn sang bên cạnh, vậy mà Phiêu Tuyết hoàn toàn không chú ý đến giọng nói của người nam sinh kia.

Làm cho khi Phiêu Tuyết nhìn thấy Tiêu Nại, thì cả đầu choáng váng. Bối Vy Vy đứng phía sau, không nhịn được mà mỉm cười, tay ngắt mặt em gái: "Ngốc luôn rồi hả? Đáng đời, ai bảo em lừa chị."

Bối Phiêu Tuyết ngay tức khắc như sụp xuống, có điều anh đầu bếp nhìn vào phần sườn xào chua ngọt chỉ còn một chút, nói: "Sườn xào chua ngọt không đủ, chỉ còn một phần thôi."

"Vậy thì không cần nữa, cho tôi một phần gà hấp muối." Phiêu Tuyết không ngăn được mà nghĩ: Không phải chứ! Mình với Đại Thần sao lại chọn cùng món như vậy? Mặt mũi của mình... Lần này thế nào chị cũng sẽ hiểu lầm cho coi.

Anh đầu bếp đầu tiên múc gà hấp muối, cà chua xào trứng và rau cần cho Phiêu Tuyết, sau đó mới lấy thức ăn cho Tiêu Nại.

Bối Vy Vy bưng khay thức ăn đến ngồi đối diện Phiêu Tuyết, hóng chuyện: "Phiêu Tuyết, em mau thành thật khai báo: Em và Đại Thần đã có chuyện gì xảy ra? Làm sao lại có thể ăn ý được như vậy? Còn mở miệng cùng một lúc nữa."

"Oan uổng quá, em và Đại Thần đâu có gì đâu. Em chỉ biết là mỗi lần Đại thần xuất hiện thì em sẽ gặp xui xẻo, chị xem, đến chị cũng bắt nạt em." Bối Phiêu Tuyết bày ra nguyên một bộ dáng oán giận kêu than.

Vy Vy dùng tay xỉ xỉ vào đầu Phiêu Tuyết: "Bộ không đúng sao? Em với Đại Thần nhất định có vấn đề. Với mức độ ăn ý của ngày hôm nay thì chắc chắn không thể quen nhau dưới nửa năm. Khai mau, có phải em tới học Đại học Trùng Khánh là vì Đại Thần không?"

Bối Phiêu Tuyết giơ hai tay lên: "Chị, em đúng là oan uổng quá mà! Nếu không phải ba sửa nguyện vọng của em thì không chừng giờ em đang học ở trường Hý Kịch Thượng Hải rồi. Sao mà ở đây được?"

Tiêu Nại ngồi cách đó không xa, nghĩ: Học viện Hý Kịch Thượng Hải?

Vy Vy gật đầu: "Cũng đúng, nhưng đến cùng, chuyện em và Đại Thần là sao?"

Phiêu Tuyết bức xúc nói: "Em cũng muốn biết, rốt cuộc là em sai, vẫn là do em không đúng."

Tiêu Nại nghe Phiêu Tuyết nói vậy, nở nụ cười: Đương nhiên là do em, nếu không phải do em bỗng nhiên xuất hiện trong thế giới của tôi thì sao tôi có thể khác thường như vậy.

Nếu như Bối Phiêu Tuyết mà nghe được tiếng lòng của Tiêu Nại bây giờ, khẳng định là sẽ mắng anh một trận. Cô làm sao mà tự nhiên xuất hiện trong thế giới của anh, rõ ràng là mỗi ngày anh đều xuất hiện bên trong thế giới cô mà, làm cho cô ngày càng bị quấy nhiễu.

Hai ngày sau, đêm Trung Thu bắt đầu, tiết mục của Phiêu Tuyết được sắp xếp trước Tiêu Nại. Cả hai người đều biểu diễn tiết mục cổ truyền, một người là múa cổ truyền, một người là chơi đàn cổ.

Lúc Phiêu Tuyết sắp lên sân khấu, nhạc công của cô đột nhiên bị đau bụng, hơn nữa lại không tìm được người đánh đàn thay thế, mà cho dù có biết chơi đàn cũng không thể học thuộc nhạc phổ nhanh như vậy được.

Thế nên cơ hội của Tiêu Nại liền đến, anh chủ động nói với Phiêu Tuyết: "Đưa nhạc phổ cho tôi xem một chút."

Cô nhìn chằm chằm Tiêu Nại, nháy mắt một cái cũng không có, đem nhạc phổ đưa cho anh.

Tiêu Nại nhìn một chút, nói: "Bài này đàn không khó, tôi nhớ hết giai điệu nó rồi. Để tôi chơi đàn thay nhạc công kia."

Mà không biết lúc này hồn của Phiêu Tuyết đã bay tới nơi nào lại gật đầu: "Vâng."

Tiêu Nại bây giờ mới bắt đầu đánh giá Phiêu Tuyết. Cô một thân vận trang phục truyền thống trắng tuyết, mái tóc dài được búi lên một nửa, dùng dây cột xanh nhạt và hai cây kẹp nơ con bướm định hình. Mặt còn được trang điểm nhẹ nhàng thanh lịch, trông rất xinh đẹp.

Tiêu Nại nghiêm túc nói: "Rất đẹp."

Bối Phiêu Tuyết còn chưa hồi thần "A" một tiếng, sau khi tỉnh táo lại mới biết anh vừa nói gì. Phiêu Tuyết đỏ mặt, vội quay lưng lại với Tiêu Nại nhưng từ phía sau anh có thể thấy được hai lỗ tai của cô.

Khóe môi Tiêu Nại chợt nhếch lên: Đây chính là điều tôi muốn.

Cuối cùng cũng đến Phiêu Tuyết, Tiêu Nại lên sân khấu trước, ngồi ở trong bóng tối đánh đàn. Sau đó cô mới đến trung tâm sân khấu, để cả ánh đèn rọi sáng lên người mình, nương theo tiếng đàn nhẹ nhàng chậm rãi múa.

Lúc tiết mục sắp kết thúc, ánh đèn chiếu thẳng vào Tiêu Nại. Nếu như khi nãy điệu múa của Phiêu Tuyết đã khiến người ta cuồng nhiệt thì Tiêu Nại chẳng khác nào liều thuốc khiến các nữ sinh phát điên.

Bối Phiêu Tuyết cúi chào cám ơn rồi xuống sân khấu xem Tiêu Nại biểu diễn, thấy mấy nữ sinh mê mẩn như thế không nhịn được lắc đầu thở dài: "Quả đúng là yêu nghiệt như lời đồn."

"Tiêu sư huynh, khi nãy, cảm ơn anh vì chuyện ngày hôm nay. Em có thể mời anh đi ăn khuya không?" Mặc dù bình thường Phiêu Tuyết luôn tìm cách trốn tránh Tiêu Nại nhưng nếu hôm nay không phải nhờ anh hỗ trợ thì cô không biết mình có thể biểu diễn được hay không nữa.

Tiêu Nại thấy Phiêu Tuyết thay một chiếc váy dài màu xanh lam, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác kiểu cao bồi cùng màu, chân mang giày vải trắng có đế tăng chiều cao, tay đeo đông hồ trắng sứ.

Anh đi ngang qua bên người cô, nói: "Đi thôi."

Phiêu Tuyết lập tức bắt kịp bước chân anh: "Vậy chúng ta đến quán ăn cạnh trường mới mở gần đây đi, tuy là hơi nhỏ nhưng món nào cũng có hết."

Tiêu Nại không nói gì nhưng khóe miệng hơi nhếch lên đã nói rõ tâm tình của anh.

Đến ngày thứ hai thì có người đăng bài biểu diễn của Tiêu Nại và Phiêu Tuyết ở buổi dạ hội đêm qua lên mạng. Hơn nữa lượt chia sẻ cùng lời khen tặng chỉ có tăng chứ không giảm.

Chưa kể tới không biết bao nhiêu công ty quản lý đến tìm Phiêu Tuyết, nói là muốn kí hợp đồng với cô, chỉ là tất cả đều bị cô lấy lí do tuổi tác còn nhỏ từ chối.

Làm cho Tiêu Nại khi nghe nói vậy, nở nụ cười: "Tuổi còn nhỏ? Chỉ có em mới nghĩ ra được lý do như thế."

-o0o-

(•Sam•): Bông Tuyết bắt đầu bị sự hiện diện của Đại Thần chi phối rồi kìa, xin hãy tặng Tiêu huynh một tràng pháo tayヽ(*・ω・)ノ