Hạc Minh Giang Hồ

Chương 47: Khuynh thành kiếm vũ

Trong lòng có dự cảm bất thường giống như có dây leo đang sinh sôi, nhưng cùng với nữ tử trước mắt có quan hệ gì đây? Đoạn Vân Tụ còn không kịp ngẫm nghĩ nữa đã bị Diệp Tú Thường kéo đi.

Mấy người tới cái đình tên là “Lãm Sương đình” nằm ở giữa một biển hoa, Diệp Viễn Khâm để bốn người chờ, rời đi trước trong chốc lát, khi trở về một tay xách vò rượu, một tay cầm bát rượu, phía sau đi theo hai cái tiểu nhị bưng đồ ăn.

Tiểu nhị để đồ ăn lên bàn liền lui xuống. Diệp Viễn Khâm vừa rót rượu vừa nói nói: “Đây là Hồ ký cúc hoa nhưỡng nổi tiếng xa gần, lão Hồ đều bán đến ba mươi lượng bạc một vò, hôm nay phải không say không về!”

Diệp Tú Thường cười nói: “Nếu năm chúng ta đều say như thế nào quay về trong trang đây? Lần trước huynh cùng Dao Dao hại ta thảm a!”

“Muội còn nói lần trước, ta cũng biết lần trước là hạ nhân đưa ta trở về phòng, về phần Vân lang của muội nha, đãi ngộ lại không giống...” Diệp Viễn Khâm vừa rót rượu vừa nhìn muội muội cùng Đoạn Vân Tụ, cười đến rất có thâm ý.

“Huynh...” Diệp Tú Thường còn tưởng rằng đại ca say như chết, kết quả hắn thế nhưng biết, không khỏi xấu hổ.

“Được rồi được rồi, uống rượu!” Diệp Viễn Khâm nhìn thấy mỹ thực trên bàn đá, miệng há to, quyết định ăn no trước rồi lại trêu chọc tiếp.

Mỹ thực đầy một bàn làm thực tinh xảo mê người, cá hạt thông sốt nước cam, cua vàng phất hương, bánh kẹp hạt dẻ, bánh Trung thu hạt sen nhân thịt... Thật sự làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Năm người liền ngồi vây quanh bàn đá, vừa ăn mỹ vị vừa uống rượu hoa cúc, còn thưởng thức vẻ đẹp rực rỡ của biển hoa vô tận này.

Nhưng Đoạn Vân Tụ nghĩ tới vừa rồi thấy nữ tử tà mị kia bản thân cảm giác có chút bất an, liền ăn uống rất ít.

Diệp Viễn Khâm đối diện cười nói: “Ta nói Đoạn Vân, một bàn này mỹ vị, rượu hoa cúc tốt nhất, còn có muội muội ta như hoa như ngọc an vị ở bên cạnh ngươi, ngươi làm sao lại ăn nho nhã như vậy?”

Đoạn Vân Tụ vội phủ nhận, “Không có không có, ta chỉ là... “ Chỉ là đang nghĩ vừa rồi nhìn thấy nữ tử? Nhưng nếu nói ra chỉ sợ lại sinh phong ba, vì thế nàng tiếp câu: “Ta tửu lượng thấp, uống nhiều quá chỉ sợ sẽ say.”

“Nói hôm nay không say không về!” Diệp Viễn Khâm lại không buông tha nàng.

Nàng còn muốn từ chối, lại thoáng nhìn bạch y nữ tử kia hướng Lãm Sương đình bên này đi tới, bên tai bay vào một câu, “Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy Hàn, tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn...”*

*(Hai câu này Kinh Kha hát khi từ biệt Cao Tiệm Ly lên đường hành thích vua Tần Thủy Hoàng. Diễn ra bên bờ sông Dịch.)

Nàng trong lòng đột nhiên chấn động, nhớ tới lúc gần đi ca ca đối với mình nói lời, “Khi tất yếu ta sẽ phái người tới tìm muội, chắp đầu ám hiệu chính là có chứa tên của ta cái kia hai câu đoản ca...” Còn trong miệng nữ tử kia đọc đúng là hai câu đoản ca này!

Trong đình mấy người còn lại cũng nghe được hai câu đoản ca này, đều quay đầu nhìn nàng kia, lại chỉ thấy một cái bóng dáng, mà Diệp Tú Thường phát hiện sắc mặt Đoạn Vân Tụ dị thường, vội hỏi làm sao vậy.

Trong hoảng loạn Đoạn Vân Tụ đáp: “Ta... Ta nuốt phải xương cá,“ trong lòng liền hiện lên một chủ ý, còn nói thêm: “Ta đi qua chỗ Hồ lão xem nơi đó có dấm chua hay không... Khụ khụ...”

Diệp Tú Thường muốn đi theo, Đoạn Vân Tụ đè xuống, nói: “Nàng cứ ở đây bồi bọn hắn, đừng vì ta phá hỏng hưng trí...” Lại hướng Diệp Tú Thường đưa một ánh mắt an ủi, “Chỉ là cái gai nhỏ mà thôi, ta sẽ mau trở về.”

Diệp Tú Thường lúc này mới thả nàng đi.

Đoạn Vân Tụ chuyển qua sau đình hướng bạch y nữ tử kia đuổi theo, rất nhanh tới một rừng cây. Nàng nhìn xung quanh, chỉ có thấy tốp năm tốp ba du khách trong rừng.

“Ngươi đang ở đây tìm ta?”

Còn đang nghi hoặc một thanh âm êm tai từ phía sau lưng truyền đến, Đoạn Vân Tụ xoay người, nhìn thấy bạch y nữ tử kia.

“Ngươi là ai?” Nàng lạnh giọng hỏi.

“Ngươi nói đi?” Bạch y nữ tử kia vây quanh nàng dạo qua một vòng đánh giá cao thấp, “Ai nha~, rõ ràng là nữ tử, không nghĩ tới mấy cái kia 'Anh hùng hảo hán' mỗi người đều là người mù...” Nói xong cũng 'khanh khách' cười.

“Bất quá đây cũng là chuyện ta thấy buồn cười nhất, giả Phượng hư Hoàng, không biết các ngươi là giả vờ diễn hay là làm thực a...” Mắt của nàng chuyển chuyển, “Bất quá này sở thích thật đúng là kỳ quái...”

Tay Đoạn Vân Tụ âm thầm nắm thành quyền, nếu không biết người này cùng ca ca nàng có liên quan Linh Ẩn kiếm sớm ra khỏi vỏ rồi.

“Yêu~, gương mặt tươi cười đều lãnh thành băng rồi, nhưng ta nhìn vẫn thấy còn thương tiếc đâu.” Bạch y nữ tử kia nhẹ cười, đưa tay lại đây nắm cằm Đoạn Vân Tụ, cổ tay lại bị một phen bóp chặt.

“Ta xem ngươi cấp 'kiều thê' thổi hạt cát khi đó còn rất thương hương tiếc ngọc a, như thế nào lúc này liền biến thành La Sát?” Cổ tay nữ tử bị gắt gao bóp chặt, nhưng trên mặt vẫn là cười ngả ngớn, chờ khi cảm thấy cổ tay càng ngày càng khó chịu mới hô: “Ai da~, vui vẻ nói chuyện cũng không được sao? Buông ra buông ra, ngươi không muốn nói chính sự sao?”

Đoạn Vân Tụ nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi buông tay ra, “Đừng có giở trò!”

Nữ tử nghiêng qua liếc mắt nàng một cái, xoa nhẹ cổ tay, sẳng giọng: “Thiệt là, nếu không xem ở thể diện của Nam Phong Dương, ngươi lúc này chỉ sợ hóa thành vũng máu rồi...”

Thần sắc Đoạn Vân Tụ càng ngày càng lạnh.

“Được rồi được rồi, nhìn ngươi gấp gáp, ta nói ngắn gọn. Nam Phong Dương để cho ta tới tìm ngươi, lẫn vào Minh Viễn Sơn Trang chờ cơ hội hành động...”

“Nam Phong Dương?”

“Chả lẽ ngươi không biết người phái ta tới tìm ngươi là ai, nghĩa huynh ngươi, Nam Phong Dương, Thiếu quân Tiềm Long Giáo ta...”

Nghĩa huynh? Nam Phong Dương? Thiếu quân Tiềm Long Giáo? Nam Phong Dương là ai? Ca ca?

Đoạn Vân Tụ cau mày, đột nhiên nhớ tới khi mới gặp Diệp Tú Thường từng cùng mình nói chuyện về Ma giáo ---- “Ma Giáo Giáo Chủ kêu Nam Tích Thiên, nhận một nghĩa tử kêu Nam Phong Dương, dưới có tứ đường...”

Nam Phong Dương, Thiếu quân Ma giáo? Ca ca Đoạn Phong Tiêu? Đoạn Vân Tụ ngẩn ra ---- ca ca tìm được đường sống trong chỗ chết, cải danh đổi họ mình có thể lý giải, nói là nghĩa huynh của mình cũng có thể lý giải, chính là hắn như thế nào thành Thiếu quân Ma giáo? Nếu hắn là Thiếu quân Ma giáo, này mình và Diệp Tú Thường...

Nghĩ đến đây, trong nội tâm nàng như có một đạo sấm sét giữa trời quang phách xuống, đem thiên không chính mình họa xuất một cái lỗ hổng...

“Ngươi đây là cái vẻ mặt gì? Chẳng lẽ ngươi không biết kế hoạch của Nam Phong Dương?”

“Ta cũng không nhiều lời với ngươi, vốn nghĩ đến tiến vào Minh Viễn Sơn Trang mới có thể nhìn thấy ngươi, không nghĩ tới hôm nay liền đụng phải ngươi, còn cho ta xem đến ngươi cùng cái kia Diệp Tú Thường... Ha ha, thú vị, rất thú vị...”

Ánh mắt của nàng đột nhiên phiêu hướng xa xa, sau đó gần sát bên tai Đoạn Vân Tụ, “Cái kia Diệp gia đại tiểu thư hình như thực khẩn trương ngươi a, này, nàng tới tìm ngươi rồi...” Trên mặt cười ái muội.

Khiếp sợ trong lòng Đoạn Vân Tụ còn chưa có bình phục, thấy thân ảnh hoàng sắc kia hướng về bên này đi tới càng phát ra bối rối.

“Được rồi, ta đi đây,“ bạch y nữ tử cười hướng ở chỗ sâu trong cánh rừng kia đi đến, sắp biến mất phía trước lại xoay người lại, nhường gió đưa lại đây hai câu nói, “Đúng rồi, ta gọi là Kim Xu, sau này sẽ thường gặp mặt nha, Đoạn 'Công tử'...” Tiếp theo là một trận cười khẽ.

Đoạn Vân Tụ cố gắng làm cho mình trấn định lại, xoay người hướng Diệp Tú Thường nghênh đón.

“Thế nào? Còn khó chịu hơn?” Diệp Tú Thường xem thần sắc nàng có chút cứng ngắc, đến gần sau vội vàng hỏi.

“Không có việc gì rồi, mới vừa uống thiệt nhiều dấm chua, thật là khó uống.” Nàng nặn ra một cái tươi cười.

Diệp Tú Thường thở ra một hơi, “Vậy là tốt rồi, “ sau đó nghĩ đến cái gì, vừa cười nói: “Ngươi nha, bình thường chính là dấm chua uống đến quá ít, lúc này uống nhiều một chút đối thân mình hảo...”

Đoạn Vân Tụ nghe ra ý tứ của nàng, cực đạm cười một chút.

“Tú Thường, nàng trước kia nói qua Thiếu quân Ma giáo kêu Nam Phong Dương phải không?”

“Đúng vậy, làm sao vậy?”

“Có thể nói cho ta một chút hắn sao?” Thấy Diệp Tú Thường lộ vẻ mặt nghi hoặc, nàng vội bổ sung nói: “Ta mới vừa nghe thấy có người ở đây nói người này, cho nên muốn hỏi một chút...”

Diệp Tú Thường vốn kỳ quái Đoạn Vân Tụ như thế nào đột nhiên hỏi cái kia Nam Phong Dương, nghe nàng nói như vậy liền đáp: “Cái kia 'Nam Phong Dương' thực thần bí, ta biết không nhiều lắm. Nghe nói hắn giống đứa con chết yểu của Ma Giáo Giáo Chủ Nam Tích Thiên, nên nhận hắn làm nghĩa tử, còn truyền võ công cho hắn, để cho hắn làm Thiếu chủ Ma giáo. Tục truyền hắn cũng không lấy chân diện mục gặp người, luôn mang theo mặt nạ, có người nói hắn mới trước đây bị phá tướng, xấu xí vô cùng, bởi vậy mới luôn luôn che kín mặt...”

Đoạn Vân Tụ ở trong lòng cười khổ ---- quả nhiên Nam Phong Dương này liền là ca ca của mình, ai nói hắn xấu xí vô cùng, nếu không phải trận đại hỏa kia hắn hẳn là nam tử tuấn mỹ...

Ngày đó ca ca không có tự nói với mình hắn mười năm này đi nơi nào, làm cái gì, nguyên lai là cố ý giấu diếm, hơn nữa, để cho mình cùng Diệp Tú Thường quay về Minh Viễn Sơn Trang cũng là một phần kế hoạch của hắn... Ca ca muốn mình làm cái gì? Chẳng lẽ là để cho mình ở Minh Viễn Sơn Trang cùng Tiềm Long Giáo hắn nội ứng ngoại hợp đánh bại bạch đạo? Nói như vậy, chính mình lại muốn thành gian tế sao?

“Vân Tụ?”

Nghe thấy thanh âm của Diệp Tú Thường nàng mới từ trong suy nghĩ lung tung đi ra, chua chát cười, Ta nghĩ thiếu quân Ma giáo kia cũng là người cơ khổ, từ nhỏ đã bị phá tướng...”

Nàng lại nghĩ tới bạch y nữ tử kia nói mình kêu “Kim Xu”, hỏi tiếp: “Này Ma giáo có phải có một cái kêu 'Kim Xu' hay không? Ta mới vừa rồi còn nghe người ta nhắc tới nàng...”

“Ngươi nói Kim Xu? Nàng là Vạn Độc đường Đường chủ quan môn đệ tử của Độc Cơ của Ma giáo, nghe nói dáng người rất đẹp, chuyên dùng độc, thủ đoạn độc ác vô tình...”

Đúng rồi, Thiếu quân Ma giáo, cao thủ dụng độc Ma giáo, ca ca cùng Kim Xu kia là đang cùng nhau âm mưu cái gì... Chính mình phải làm sao bây giờ? Ca ca, thiếu quân Ma giáo, Tú Thường, đại tiểu thư Minh Viễn Sơn Trang, hai người này như thủy hỏa bất dung! Ca ca phái Kim Xu đến trà trộn vào Minh Viễn Sơn Trang, mình cũng không thể tránh khỏi việc bị cuốn vào trong đó, mà hai tháng sau chính là đại chiến hắc bạch lưỡng đạo, này mình phải đứng ở bên nào, ca ca yêu thương mình từ nhỏ? Tú Thường đối với mình tình thâm ý trọng?

Nàng đột nhiên cảm thấy thực quá mức châm chọc ---- mình mới vừa cùng Tú Thường thành thân, mới qua một đêm **, ngày thứ hai còn chưa hoàn đã tới tin tức như thế! Chẳng lẽ thượng thiên cho rằng đây vốn là bất luân chi luyến, cho nên cần phải đứng lên chia rẻ một đôi hữu tình nhân?

Diệp Tú Thường xem biểu tình Đoạn Vân Tụ thảm đạm, luống cuống thần, “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Đoạn Vân Tụ vô lực lắc lắc đầu, “Không có gì, ta chỉ là, chỉ là yết hầu khó chịu, lập tức tốt lên...” Lại xoay người ôm lấy Diệp Tú Thường, hai tay siết chặt...

“Vân Tụ?” Diệp Tú Thường kêu một tiếng, lại không nghe thấy phản ứng.

“Không có việc gì, ta có chút choáng váng đầu, này rượu kình quá lớn, ta dựa vào trong chốc lát, lập tức hảo...”

Trong lòng nàng ấm áp như thế, có thể đem băng tuyết trong lòng ta hòa tan, nhường thế giới của ta xuân về hoa nở, nhưng này chỉ là một tràng mộng đẹp sao? Chỉ là một tràng mộng đẹp như pháo hoa rực rỡ lướt qua trong thoáng chốc sao? Nếu là như vậy, ta đây, có phải là nên buông ra hay không?

Nàng ôm lấy Tú Thường, du khách đi qua thỉnh thoảng quẳng ném đến ánh mắt kinh dị, nhưng nàng lại nhìn như không thấy, chỉ là muốn từ trong lòng người hấp thu lấy ấm áp, bởi vì không còn nhiều cơ hội như vậy nữa rồi...

Diệp Tú Thường phát hiện tâm tình Đoạn Vân Tụ khác thường, nhưng lại không hỏi ra được cái gì, đành phải ôm lấy nàng, đợi nàng chậm rãi bình phục.

Thật lâu sau, Đoạn Vân Tụ mới thu thập xong cảm xúc, buông ra Diệp Tú Thường, “Ta không sao rồi, đi, bọn hắn chắc đã chờ sốt ruột...”

Diệp Tú Thường nhìn nhìn nàng ---- thần sắc đã khôi phục, chính là đôi mắt ảm đạm vô quang, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì đây?

Hai người trở về đình ngồi xuống, Diệp Viễn Khâm tâm tình rất tốt uống đến cao hứng, lại rót cho Đoạn Vân Tụ bát rượu.

“Đến, uống thống khoái!”

Đoạn Vân Tụ làm bộ đẩy bát rượu, nói mình uống không được rồi.

Diệp Viễn Khâm lại nói: “Nam tử hán đại trượng phu, uống chút rượu vậy sao được! Đến!”

Nhìn thấy chén kia bên trong đầy rượu, Đoạn Vân Tụ thập phần chần chờ.

“Đại ca huynh đừng khi dễ người ta!” Diệp Tú Thường nói xong liền muốn nâng bát đến trước mặt mình ---- Đoạn Vân Tụ bộ dạng say rượu thập phần kiều mỵ động lòng người, nàng cũng không muốn để cho người khác thấy.

Diệp Viễn Khâm lại bắt lấy cổ tay của muội muội, “Không được, bát này hắn nhất định phải uống, không uống phải phạt!”

Diệp Tú Thường trừng đại ca của mình, “Vì sao phải phạt!”

“Vì cái gì không phạt!”

Xem hai huynh muội giằng co ở bên kia, Đoạn Vân Tụ bất đắc dĩ cười, “Tốt lắm tốt lắm, ta nhận phạt, ta nhận phạt.”

Nhưng là phạt cái gì đây? Diệp Viễn Khâm rất muốn nhìn này muội phu khi thì lãnh đạm hờ hững, khi thì ngượng ngùng mất tự nhiên đem ra bêu xấu, vì thế nói: “Muội phu bộ dạng thanh tú như vậy, có thể so với giai nhân, không bằng khiêu cái vũ?”

Diệp Tú Thường đang tức giận vì chủ ý không ra gì của đại ca, lại nghe đại ca nói: “Ta là nói kiếm vũ, muội muội ngươi gấp cái gì?”

Diệp Viễn Khâm lại nhìn về phía Đoạn Vân Tụ, nói: “Chúng ta nơi này có hảo tửu có mỹ thực có hoa tươi, ngươi nếu thành tâm lĩnh phạt, không bằng đến một tràng kiếm vũ trợ hứng?”

Diệp Tú Thường đang muốn vì Đoạn Vân Tụ thoái thác, lại nghe nàng đáp: “Hảo...” Không khỏi kinh ngạc nhìn về phía nàng.

Đoạn Vân Tụ ánh mắt chống lại Diệp Tú Thường, khóe môi hé ra nụ cười, thầm nghĩ, để cho ta vì nàng vũ một lần, sau này chỉ sợ không có cơ hội nữa rồi...

Trong lòng bi thương, bờ môi nàng lại chứa đựng nụ cười, đứng lên đi ra đình đi vào phần đất trống trong biển hoa, mà ánh mắt của mọi người cũng cùng nhìn qua.

Nàng rút ra Linh Ẩn kiếm, đem vỏ kiếm ném qua một bên, sau đó đưa tay chạm nhẹ vào thân kiếm trong suốt như nước, thầm nghĩ, Linh Ẩn a Linh Ẩn, ta muốn khắc hạ ở trong lòng Tú Thường thân ảnh đẹp nhất, để nàng, từ nay về sau không thể quên...

Cánh tay phải của nàng từ từ nâng lên, nhìn như nhu nhược vô lực, mà đôi mắt ngắm nhìn lên Diệp Tú Thường trong hồng đình, khóe môi mở ra nụ cười nhẹ nhàng xinh đẹp.

Tú Thường, nàng nhìn xem, ta vì nàng, khuynh thành kiếm vũ...

Bốn người trong đình phát hiện rụt rè lúc trước của Đoạn Vân Tụ đã muốn biến mất vô tung, một loại khí tràng cường đại mà mờ ảo bắt đầu theo khóe môi mỉm cười của nàng tràn ngập ra, làm như nàng hoàn toàn thay đổi thành người khác...

Hương phiêu trong gió nổi lên sát khí, Linh Ẩn kiếm như lưu tinh bàn* (sao băng) họa xuất.

Kiếm khởi, hào quang lưu chuyển, lụa mỏng bay lên;

Kiếm chuyển, Linh Ẩn khinh minh, thanh tuyền lưu thảng;

Kiếm xuất, thủy lưu vân hành, phượng vũ long tường;

Kiếm lạc, lôi đình thu thanh, giang hải ngưng quang...

Cái gọi là “Táp táp thu quang lãnh ngưng phương, tố thủ phiên chuyển xuất phong mang. Tuyết tư biên tiên u ba khai, hạc vũ hương trận phong vân đãng“. Mọi người chỉ nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia ở giữa tiến thoái lượn vòng chuyển động duyên dáng, như hồ điệp nhẹ nhàng, như vân hạc mạnh mẽ, thân trường kiếm kéo dài truy kích lại vừa xoay tròn giống như cầu vòng, trên không trung họa xuất đường cong tuyệt đẹp, kiếm minh du dương theo thân kiếm chấn động truyền ra, mà chung quanh những cánh hoa kim sắc bị kiếm khí chấn đắc từ cành hoa bay lên, trên không trung xoay tròn lay động, lưu lại thật lâu không chịu tán đi, như là lưu luyến cảnh đẹp thế gian này...

Xem gương mặt vốn thanh tú mộc mạc, lại ở giữa kiếm quang lưu chuyển hiển xuất vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, khi nhìn về phía người trong lòng mình lại càng khuếch tán ra một loại khí tức nhu mị mà quyến cuồng...

Diệp Tú Thường bất tri bất giác đứng lên đi ra đình nghỉ chân, ánh mắt dừng lại nơi thân ảnh màu trắng đang phi vũ không thể chuyển đi.

Ngươi như thế nào có thể, luôn luôn nở rộ kinh diễm như thế, nếu sau này không thể cùng ngươi tư thủ, vẻ đẹp của ngươi, sẽ là cổ độc mạnh nhất thế gian này, để cho ta tình nguyện vì ngươi mà can tràng thốn đoạn (ý là rất đau khổ ấy 'ruột gan đứt đoạn' mà)...

Mà Đoạn Vân Tụ cũng chỉ có thể nhìn đến thân ảnh hoàng sắc kia, thân ảnh mà nàng khắc sâu trong lòng, thân ảnh mà nàng dự cảm được đã muốn không thể bên nhau đến trường cửu...

Lại một trận gió thổi qua, thân kiếm như linh xà chuyển xoáy trở lại sau đó chậm rãi dừng lại, Đoạn Vân Tụ đứng ở giữa trận thiên hương ngào ngạt, sa y màu trắng còn theo gió bay bay, mà đôi mắt thì dừng ở thân ảnh hoàng sắc này, mỉm cười, khuynh quốc khuynh thành...

Tú Thường, kiếm vũ của ta, có thể khắc vào lòng nàng không?

Ánh mắt của nàng như làn thu thủy trong suốt mà thâm thúy, chiếu ra thân ảnh vàng nhạt kia, mà Diệp Tú Thường như bị mê hoặc, chậm rãi đi tới, đi chạm đến người này giống như mới từ trên trời hạ xuống...

Tay Diệp Tú Thường chậm rãi giơ lên, muốn đi vuốt ve gương mặt như ngọc của Đoạn Vân Tụ, để chắc chắn rằng mình thật sự chiếm được nữ tử vốn không nên xuất hiện ở phàm trần này...

Mà Đoạn Vân Tụ trên mặt mỉm cười vẫn chưa biến mất, chờ đợi Diệp Tú Thường đi đến trước mặt, nàng vươn tay nâng lên cằm Diệp Tú Thường, hơi hơi khuynh thân, tại nơi khóe môi tốt đẹp này nhẹ nhàng hôn xuống, như là hồ điệp hạ xuống hoa thượng lại nhanh chóng rời đi.

Nụ hôn này làm Diệp Tú Thường từ trong mộng huyễn tỉnh lại, nàng có điểm không thể tin được, không thể tin được Đoạn Vân Tụ hôn chính mình. Nàng xoay xoay đầu bốn phía, phát hiện xa xa đều là người, mà đại ca biểu muội bọn hắn liền ở phía sau, cách đó không xa còn có một bạch y nữ tử lã lướt nhìn về phía bên này tựa tiếu phi tiếu.

“Ngươi...” Như thế nào trở nên tuỳ tiện như thế, làm cho ta trở tay không kịp... Nhưng ngọt ngào như xuân thủy tràn ngập tái tim, muốn oán giận nhưng lời còn không có thốt ra lại thành hờn dỗi.

Đoạn Vân Tụ lại giữ chặt tay Diệp Tú Thường, ghé vào bên tai nàng hơi thở như lan, “Kiếm vũ của ta, đẹp không?” Có phải đẹp đến làm cho nàng có thể nhớ tới một đời hay không, cho dù giữa chúng ta có một ngày trở thành, thủy hỏa vô pháp tương dung...

Diệp Tú Thường rốt cục thẹn thùng, cúi đầu nói: “Rất đẹp, đời này cũng sẽ không quên...” Bởi vì không bao giờ... nữa thấy được kiếm vũ đẹp hơn thế...

Đoạn Vân Tụ đạt tới mục đích, trong lòng có chút thỏa mãn, nhưng cũng đau đớn, này tuỳ tiện khiếp người cũng theo tâm tình biến hóa thu vào. Nàng nắm tay Diệp Tú Thường trở về đình, phát hiện mấy người trong đình đều là sợ hãi đến còn chưa có khôi phục tinh thần...

Trong lòng nàng cười chua chát ---- đều không phải là mình muốn khoa trương như thế, chính là, tình yêu đến độ sâu nào đó sẽ khó tự kiềm chế...

Diệp Viễn Khâm phục hồi tinh thần lại trước nhất, một chưởng vỗ vào trên vai Đoạn Vân Tụ, “Không nghĩ tới a, ngươi...” Phần sau liền đình chỉ rồi, bởi vì tìm không thấy từ để hình dung ---- trận kiếm vũ này, quá mức kinh diễm, này hôn môi, quá mức lưu luyến...

Mà Vi Thiên Hữu dưới đáy lòng thê thê tự giễu ---- hôm nay mới biết bản thân có bao nhiêu tục, trong chớp mắt nàng đã làm cho thế nhân sợ hãi, còn đem luân thường dẫm nát dưới chân, ta đây phàm phu tục tử như thế nào xứng đôi với nàng?

Sở Dao thần sắc cổ quái nhưng dần dần cởi đi xuống, trong lòng lặng yên cởi bỏ kết ---- khó trách biểu tỷ đối với ngươi ái mộ như thế, nguyên lai ngươi là nam tử hay là nữ tử đều không quan trọng, cho dù ngươi là nữ tử, cũng có thể làm nữ tử động tâm... Buồn cười bản thân cứ xoắn xuýt, như vậy oán hận, cũng không phải bị ngươi làm điên đảo sao? Coi như biết chân thân của ngươi lại như thế nào, ngươi nhất tràng kiếm vũ, một cái khẽ hôn, liền đem những cái kia trần quy tục luật đều hóa thành vân yên, từ nay về sau không biết trên đời này còn có vũ nào đẹp hơn, không biết trên đời này còn có người nào đẹp hơn...

--------------