Hắc Phong Thần Đạo

Chương 5: Trên biển

Đất liền dần khuất dạng sau chân trời, đến lúc này dù mắt nó có tốt đến đâu cũng không thể nhìn thấy gì nữa, Triệu Thiên Bình thu hồi tầm mắt, nó biết lần này chắc chắn là một chuyến đi dài, sẽ mất rất lâu để có thể có thể trở về, cũng có thể không về được nữa, siết chặt cái túi đỏ trong tay, Triệu Thiên Bình thở một hơi quyết tâm rồi trở về khoang thuyền. Lên thuyền này có cả thảy mười thủy thủ đoàn có cả thuyền trưởng cũng là trưởng đoàn thương đội, tám mươi hộ vệ, hai mươi tạp dịch trong đó có Triệu Thiên Bình. Vì trên thuyền không có ngựa lên nhiệm vụ của nó chuyển thành dọn dẹp, lúc hết việc thì lên mạn thuyền mà ngồi. Thương đội này khá là thú vị, lúc lên thuyền trưởng đoàn phân cho mỗi người một ít ngư cụ nói là “để tiết kiệm chi phí cho những ngày sắp tới, thức ăn ngay dưới chân mình, tự lo mà kiếm đi”. Nói thế nhưng cũng không phải là bắt buộc, thức ăn vẫn có, chỉ là ai muốn làm phong phú thức ăn của mình hoặc muốn bán cho thương hội thì nên kiếm một chút hải sản có sẵn. Có vài người tổ chức với nhau giăng lưới xuống, theo lý thuyết thì thuyền luôn di chuyển, lưới sẽ có lợi hơn nhưng đại đa số người vẫn chọn cần câu, có lẽ họ còn muốn thư giãn một chút trong một chuyến đi dài. Chu Thiện có tay nghề câu cá khá tốt nên hắn chọn ngay cần câu cho mình, Triệu Thiên Bình thấy vậy nên cũng học theo lấy một cái cần câu, rồi ngồi xuống bên Chu Thiện nhờ gả chỉ cho vài ngón nghề câu cá. Việc câu cá không phải khó khăn gì nên Triệu Thiên Bình học được rất nhanh, vừa thả cần vừa trò chuyện rất thong thả, đến lúc có việc thì bỏ đấy có Chu Thiện trông giùm. Nhưng có lẽ do non tay hoặc thiếu duyên nên mấy ngày qua, đừng nói là cá, ngay cả cộng rong nó cũng không câu được, còn Chu Thiện thì đã bán được một đống lớn cho nhà thuyền, lại dư mấy con ra làm gỏi nữa, Triệu Thiên Bình cảm giác người so với người thật tức chết người, sau ngày thứ bảy thì cần câu bị nó vứt vào xó.

Mặt biển mênh mông xanh biếc trải dài vô tận với những luồng gió mặn chát khơi lên vô số con sóng liên tục vỗ vào mạn thuyền miên man không dứt, đã là ngày thứ mười kể từ khi rời khỏi đất liền, con thuyền đang thẳng một hướng chính bắc mà tiến với tốc độ khá ổn định. Trời khá đẹp, nhưng chỉ nửa ngày sau Triệu Thiên Bình lại nghe được trưởng đoàn thông báo:

- Trời sắp có bão, tất cả cẩn thận, giảm tốc độ thuyền lại.

Triệu Thiên Bình không hiểu gì nên phải hỏi Chu Thiện:

- Chu đại ca nói xem đang yên lành như vậy tại sao lại có bão chứ.

Chu Thiện cười cười giải thích:

- Cái này là do kinh nghiệm thôi. Đệ nhìn trời xem, trong xanh đấy nhưng ngột ngạt lắm, nhìn mây kìa, như một cái đuôi ngựa vậy, đệ nhìn biển xem, sóng thưa và đều, để ngửi thử xem, gió biển hôm nay tanh hơn bình thường. Đệ thử nghĩ xem Lâm lão đầu cho mọi người bắt cá chỉ để ăn thôi sao, có lí do cả đấy. Mà mùa này lại là mùa mưa bão nữa mà, nói chung là sẽ có bão, nhưng mà không sao, thuyền này chắc lắm, bão ở vùng này không làm gì được chúng ta đâu.

Triệu Thiên Bình nghe vậy gật gù:

- Ra là vậy, đệ trước đây cũng trải qua gió bão rồi, nhưng là lần đầu trên biển như vậy.

Chu Thiện nói tiếp:

- Bão ở vùng này chả là gì đâu. Muốn biết bão mạnh là thế nào thì phải tiến sâu vào biển thêm hai ngàn dặm nữa, bão ở đó mới gọi là kinh khủng, chiếc thuyền này mà rơi vào đó thì như rơi vào miệng rồng vậy, nát là cái chắc. Ở trong đó đủ thứ nguy hiểm chết người, ngoài bão ra thì còn đủ thứ quái vật kinh khủng tồn tại nữa, càng vào sâu càng khủng khiếp, nhưng nếu trải qua hết những nguy hiểm đó mà không chết, thì sẽ đến được Võ Thần đảo, một nơi trong truyền thuyết.

Triệu Thiên Bình nghe vậy lòng hiếu kì lại nổi lên, không nhịn được nó bằng hỏi:

- Vậy Chu đại ca nói Võ Thần đảo có thật sự tồn tại không?

Chu Thiện đưa ánh mắt về phương Đông khẳng định với ánh mắt có chút sùng bái:

- Chắc chắn là có tồn tại.

Triệu Thiên Bình thúc:

- Sao lại chắc chắn như vậy.

Chu Thiện nhìn Triệu Thiên Bình cười:

- Để ta kể cho đệ nghe. Theo như truyền thuyết để lại thì nơi chúng ta sinh sống được gọi là Lưu Thiên tinh có hình dạng một quả cầu. Nhiều người cũng đồng ý với truyền thuyết đó, họ nói rằng, tuy chúng ta không thể nhìn thấy được hết tinh cầu này nhưng nếu ra biển lớn nhìn về phía chân trời sẽ thấy đường cong của nó. Hoặc nếu cứ đi thẳng mãi rồi nhìn về đằng sau thì sẽ thấy cảnh vật bị che khuất dần. Đấy đệ nhìn đường chân trời xem.

Triệu Thiên Bình nhìn về đường chân trời thật kĩ, trước đây nó nghĩ rằng nó là đường thẳng, nhưng bây giờ nghe nói vậy rồi nhìn kĩ lại quả thật có chút cong xuống. Rồi nghĩ lại lúc nhìn thấy đất liền bị che khuất, nó khẽ gật đầu, thì ra là vậy. Chu Thiện lại tiếp tục:

- Nếu chia quả cầu làm hai nửa, lấy nửa trên bổ ra ba phần bằng nhau thì một phần trong đó chính là Lưu Thiên Đại lục mà chúng ta sống, nửa còn lại cắt lấy một phần chóp thì đó chính là Băng Nguyên Đại Lục ở Cực Nam. Bỏ qua hai phần đại lục thì còn lại là Lưu Thiên Đại Hải vô biên vô tận. Mà Võ Thần đảo thì nằm đối diện với Lưu Thiên Đại lục về phía bên kia tinh cầu. Nói thì đơn giản nhưng khoảng cách thật sự là vô cùng lớn. Mấy vạn dặm đường không phải là chuyện chơi nên không có một tư liệu chính xác nào về Võ Thần đảo cả. Nhưng mọi người vẫn xác định có Võ Thần đảo tồn tại. Trên Lưu Thiên tinh chúng ta tồn tại ba địa danh trong truyền thuyết có tiên nhân sinh sống. Đó là Vô Phong Chi Sơn ở Thiên An quốc, Võ Thần đảo ở giữa Lưu Thiên Đại Hải và Du Thiên Tuyết Vực ở Băng Nguyên Đại Lục. Mà Võ Thần đảo có thể nói tuy xa vời nhất nhưng lại gần gũi nhất. Vô Phong Chi Sơn tuy gần thật đấy nhưng cũng vô cùng bí ẩn và xa vời, chẳng ai rõ thực hư. Du Thiên Tuyết Vực càng là chỉ nghe trong truyền thuyết mà thôi. Chỉ có Võ Thần Đảo là có người xác thực tồn tại, có người đi qua, có người trở về, mà bất kì ai trở về từ Võ Thần Đảo đều có một điểm chung là bản lĩnh cao cường, thường xuyên hành hiệp trượng nghĩa, được mọi người kính trọng gọi là Võ Thần Hiệp Khách họ còn cho biết rằng nếu có bản lĩnh xông qua Đại Hải thì sẽ được Võ Thần Đảo thu nhận, truyền thuật tu luyện, được mài giũa giữa phàm tục, đến khi tích đủ công đức, rèn đủ tâm cảnh sẽ trở về Đảo bế quan tu luyện trường sinh thuật. Nhưng tiếc là số lượng những người đó không nhiều, những thứ họ tiết lộ cũng ít. Biển lớn không buông tha người, hằng năm có vài trăm đến vài ngàn người đổ xô ra biển, mà từ Võ Thần Đảo trở về thì phải năm mười năm mới có một người. Đủ biết là khó như thế nào. Vị Võ Thần Đại Hiệp gần đây nhất là Mộc Thanh cũng đã ra đi gần hai năm rồi, chưa xuất hiện vị đại hiệp nào khác.

Triệu Thiên Bình vừa nghe vừa tiêu hóa những điều mới mẻ mà như được ăn thuốc kích thích vậy, nó hưng phấn đến run cả người. Một lát sau nó mới bình tĩnh mà hỏi:

- Không có người giả mạo sao?

Chu Thiện cười giải thích:

- Võ Thần Đảo có bốn chữ được truyền bá trên thế gian “Ô danh tất sát”, nghĩa là làm ô danh Võ Thần Đảo sẽ bị tru sát, như mạo danh người Võ Thần Đảo, hoặc đệ tử Võ Thần Đảo mà làm điều ác làm ảnh hưởng danh tiếng của Đảo, hay nhục mạ Võ Thần Đảo sẽ có cao nhân Võ Thần Đảo ra tay tru sát lập tức. Đã có nhiều kẻ bị như vậy nên cũng chả ai dám nữa.

Triệu Thiên Bình cảm thán:

- Thật sự mạnh mẽ và bá đạo. Chu đại ca có muốn đi tìm Võ Thần Đảo hay không.

Chu Thiện cười ha ha:

- Muốn chứ, nhưng khó lắm. Ai đến được Võ Thần Đảo mà chẳng mang trong mình một thân bản lĩnh hơn người, lại còn phải vô cùng kiên trì, thêm chút may mắn nữa. Không nói đâu xa, vị Mộc Thanh Đại Hiệp gần đây nhất nghe kể là người ở Thiên An quốc, trước kia đã có một thân võ công cao cường, lúc trẻ, ông ta đã từng ba lần lên đỉnh Vô Phong Sơn tầm sư học đạo mà bất thành, sau đó ông ta dùng hai mươi năm để nghiên cứu thiên văn tinh tượng, rồi dùng mười năm liên tục lênh đênh trên biển để học hỏi kiến thức hàng hải, sau đó mất tận hai năm để vượt Đại hải mới đến được Võ Thần Đảo. Đệ nghĩ xem, chút bản lĩnh của ta không đủ cho cá nó xỉa răng ấy chứ.

Triệu Thiên Bình kinh ngạc cảm thán:

- Thật khâm phục, không biết có cơ hội gặp được ông ấy không.

Chu Thiện nghe vậy lắc đầu:

- Không đâu, những Võ Thần Hiệp Khách chỉ xuất hiện trên giang hồ một lần, sau đó sẽ tu luyện tiên thuật, lúc đó họ với chúng ta đã là người của hai thế giới khác nhau rồi. Nhưng sau này biết đâu đệ sẽ gặp được những vị Hiệp Khách khác của họ, cơ hội còn nhiều mà.

Triệu Thiên Bình gật gù:

- Hy vọng là vậy.

Trong long nó ngẫm nghĩ: “Nếu sau này mình cùng đi con đường như họ, có lẽ sẽ gặp được”. Khát khao mãnh liệt bùng cháy trong lòng đứa trẻ. Ánh mắt nó như tỏa sáng nhìn thẳng về hướng Bắc.

Quả nhiên như dự đoán của Lâm đoàn trưởng, đến tối thì một cơn bão kéo đến. Không gian như sụp xuống, mây đen chùng xuống che phủ cả bầu trời kèm theo mưa to gió lớn như cắt vào da thịt, biển cả gào thét giữ dội, nó phóng những cơn sóng khổng lồ vào mạn tàu như cái lưỡi to tướng muốn nuốt chửng con thuyền vào bụng của nó. Con thuyền to lớn nhưng giữa sức mạnh của tự nhiên bỗng trở nên nhỏ nhoi yếu ớt, nhìn như bất kì lúc nào cũng có thể bị nhấn chìm vào lòng đại dương. Trưởng đoàn nhìn mặt biển dậy sóng mà lông mày nhíu chặt:

- Cơn bão mạnh hơn mong đợi. Cái mùa chết tiệt. Lúc nào cũng bão với bão. Mẹ kiếp. Ông trời đùa lão tử sao, chọn ngay nhiệm vụ của lão tử mà khuấy cho trời động thế này.

Hết chửi thề rồi cằn nhằn nhiều nhưng gã cũng hết cách. Tuy khá chắc ăn về con thuyền có thể vượt qua được lần này nhưng mọi việc chưa kết thúc thì chả có gì có thể nói trước được. Mọi ứng phó đã chuẩn bị trước đó cả rồi, giờ chỉ mặc cho ông trời phán sống hay chết thôi. Triệu Thiên Bình đứng gần đấy cũng hơi buồn cười, lo sợ trong lòng của nó cũng vơi đi một chút. Bầu trời như thị uy sức mạnh tuyệt đối của nó, sấm vang, chớp giật, mưa to, gió lớn… Triệu Thiên Bình một tay nắm chặt thân thuyền, một tay mở ra vươn lên bầu trời, rồi nắm chặt lại, nó nghĩ nếu một ngày nào đó mình có thể nắm trong tay sức mạnh to lớn đó thì sẽ như thế nào nhỉ?

Sấm chớp vẫn liên tục rạch phá bầu trời, một canh giờ trôi qua mà cơn bão chưa có dấu hiệu qua đi, một vài người không thể gồng mình chịu nổi phải trốn vào khoang thuyền. Triệu Thiên Bình cũng muốn trốn vào trong đó cho khỏe nhưng tay nó còn đang giữ sợi dây níu cột buồm, giờ thả ra thì chẳng hay chút nào, lại nghĩ nếu thuyền có chuyện gì thì người bên trên sẽ dễ phản ứng hơn, cơ hội thoát sẽ cao hơn, dù giữa biển này có thoát cũng chẳng phải là may mắn gì, nghĩ vậy nên nó khó là kiên trì trên mạn thuyền, thỉnh thoảng lại nghe vài tiếng kẽo kẹt ớn lạnh phát ra từ thân thuyền. Triệu Thiên Bình nghĩ bão này đã kinh khủng như vậy, có cảm giác nếu lỡ tay sẽ bay thẳng xuống biển vậy, nếu đi sâu vào Đại Hải bão sẽ còn khủng khiếp như thế nào nữa, bất giác nó đưa mắt nhìn về hướng Đại Hải, vài tia chớp ánh lên trong khoảnh khắc, bỗng nhiên Triệu Thiên Bình trợn tròn mắt.

Sự kinh ngạc hay kinh hoảng không thể tưởng tượng được hiện rõ trên gương mặt đầy nước của Triệu Thiên Bình. Trong một tích tắc vừa rồi thôi, trong luồng ánh sáng cực nhanh vừa rồi, xuyên qua màn mưa, nó đã nhìn thấy một con người. Nói chính xác hơn là một bóng dáng hình người đen ngồm xuất hiện trong mắt nó, dưới chân là một cái gì đó nhìn như một chiếc bè, trên mặt biển. Một người đứng trên bè, trong một cơn bão! Thật phi lí. Nó khẽ lắc đầu dụi mắt rồi nhìn lại thật kĩ. Lại một ánh chớp lại lóe lên. Thật sự là một con người! Hình ảnh tuy đã mờ đi so với lúc nãy, vị trí cũng đã lệch một khoảng nhưng Triệu Thiên Bình chắc chắn rằng đó chính là một, nó ước tính một chút thì cách thuyền khoảng nửa dặm. Nó vội vã quay đầu sang gọi Chu Thiện:

- Chu đại ca! Chu đại ca!

Chu Thiện đứng gần đó đang giữ chặt cửa khoang thuyền quay sang nó hỏi:

- Đệ có chuyện gì vậy, cẩn thận đấy!

Triệu Thiên Bình vội vàng chỉ tay về hướng lúc nãy rồi nói to:

- Huynh nhìn xem, huynh nhìn xem.

Chu Thiện giương mắt theo hướng chỉ của Triệu Thiên Bình. Trong tầm mắt của hắn chỉ có mưa trên nền đêm tối mà thôi. Không hiểu gì cho lắm, gã quay lại hỏi:

- Đệ nhìn thấy gì sao?

Triệu Thiên Bình lại nói:

- Huynh nhìn kĩ lại xem, có thấy gì không?

Chu Thiện lại nhìn kĩ một lúc rồi cười:

- Mưa to thế này, ngoài mưa với gió ra thì còn thấy được gì nữa, mà đệ nhìn thấy gì vậy?

Triệu Thiên Bình có chút hơi thất vọng nhưng cũng khẽ cười:

- Đệ cũng không rõ, chắc do đệ bị nước mưa làm hoa mắt.

Nó quyết định sẽ kể cho Chu Thiện nghe sau, bây giờ không phải lúc thích hợp nói chuyện, phải qua cơn bão đã. Thật sự thì bây giờ chỗ đấy không còn thấy người nào nữa, chỉ còn mặt biển với những con sóng gào thét liên tục mà thôi. Nhưng hình ảnh lúc nãy như khắc vào trong tâm trí nó vậy, giữa biển cả gào thét khủng bố như vậy, một con người có thể ở trên một chiếc bè mà trôi qua sao, chẳng lẽ đó là cao nhân chỉ có trong truyền thuyết. Mãi để tâm đến hình ảnh đó, đến khi Chu Thiện một bên gọi nó thì nó mới tỉnh lại:

- Tiểu Triệu, bão qua rồi, vào khoang thay đồ thôi kẻo cảm lạnh bây giờ.

Triệu Thiên Bình sững sờ gật đầu rồi chui vào khoang thuyền. Thay đổi quần áo khô xong nó lại lên mạn thuyền xem xét thiệt hại rồi giúp đỡ mọi người sửa chữa. Thuyền có chút hỏng nhưng không đến nỗi nào, thân thuyền không hỏng, cốt thuyền vẫn còn nguyên, chỉ là hai bên mạn thuyền bị đánh cho tan tát, buồm gãy mất hai cột, dây thừng thì rối loạn hết cả lên, thân thuyền bây giờ lại phát ra tiếng kêu lúc trước không có. Đánh giá thiệt hại đâu ra đấy, Lâm đoàn trưởng hô lớn:

- Bẻ lái đổi hướng chếch về phía Đông Bắc, nửa ngày sau sẽ đến được một hòn đảo tiếp viện. Đến đó sửa chửa lại thuyền rồi mới đi tiếp được. Chứ thế này mà gặp chút gió lớn là làm mồi cho cá cả lũ.

Mọi người chung tay vào căng lên năm cột buồm còn lại, vì gãy mất hai nên một bộ phận người khỏe mạnh được ra lệnh chèo thuyền để nó nhanh chóng đến nơi sửa chửa, Chu Thiện cũng bị gọi đi, còn Triệu Thiên Bình, với cái thân hình gầy guộc thì chả ai gọi nó làm gì.

Nửa ngày sau, thương đội cũng tiến sát một hòn đảo, nhưng đập vào mắt, là một chiếc thuyền có buồm thêu hình đầu lâu.