Hắc Vũ Chi Lâm

Chương 72: Nha hoàn hay tiểu thiếp??

Một bàn đầy ắp thức ăn đã vơi gần hết, rượu cũng quá vài tuần, quanh bàn ngồi đấy ba tên hán tử mặc khôi giáp chính tề, chính lằn đang cười nói chuyện phiếm. Nhìn qua trang phục hắn đủ biết ba tên lầy là lính ở doanh trại gần đây.

- Hức!!.. Thật là khổ mà!!. Dạo này chẳng biết làm sao mà phải đi canh phòng đứng gác suốt mấy canh giờ liền. Mệt chết lão tử!! - Một tên vẻ mặt hơi hồng hồng, ngà ngà say nói.

- Lão Tam à, đâu phải có mình ngươi khổ đâu. Lão nhị ta đây, cũng phải chạy đi tuần suốt, có mỗi buổi tối đc nghỉ cũng mất. Hại ta mấy tuần rồi không có gặp tiểu Kỳ. Khổ thân nàng mà, chốc nữa phải lựa thời cơ mà an ủi nàng mới đc - Một tên khác vắt tay lên vai tên kia mà nói.

- Hức!! Lão nhị ngươi thì sướng rồi. Ít nhất còn đc ôm mỹ nữ, nào bằng Lão Tam ta đây, cả ngày ôm thương mà đứng. Nào đã biết.ùi vị mỹ nữ!!

- Ây đa!! Sao lại nói thế, nếu không tí nữa ta dẫn ngươi đi gập họ hàng xa của tiểu Kỳ, nghe nói cũng là mỹ nữ a.

Nghe thấy vậy tên kia liền hai mắt sáng người, cồn rượu sau một chốc đã không còn tăm hơi, vẻ mặt hớn hởn mà bắt chuyện hỏi thăm tên kia. Cả hai bắt đầu nó lên chuyện trên trời dưới đất, khóe miệng tên nào tên ấy cũng chảy một dòng nước dãi, hẳn là đang tưởng tượng chốc nữa có thể ôm mỹ nữ đại chiến ba trắm hiệp.

- Các ngươi tốt nhất đừng có mất tập chung, chẳng biết lúc nào chết đâu!! - Hắn tử còn lại từ đầu đến cuối mới mở miệng, một cái liền phá vỡ mộng của hai tên kia.

Lão Tam vẻ mặt ngà ngà say, không cho là đúng nói.

- Lão Đại a, ngươi thì sướng rồi! Được đứng canh trướng bồng của tướng quân nào có phải đội trời như bọn đệ!!

Tên lão đại kia nhìn hai tên đệ của mình, đưa chén rượu lên miệng mà nhấp một ngụm, thở dài một hơi nói:

- Các ngươi nghĩ ta sướng chắc. Suốt ngày phải canh chừng cái miệng mình, không thì tiết lộ đại sự có mà nguy to.

Hai tên kia nghe đc mùi bất thường, vội vàng chăm chú mà nhìn hắn. Tên lão đại hiểu ý, một ngón tay móc móc ý bảo hai tên kia lại gần.

Cả ba nhanh chóng mà chụm đầu vào với nhau. Tên lão đại dùng giọng hết sức nhỏ mà nói.

- Vài ngày hôm trước, ta nghe lỏm được một thông tin mật, khoảng thời gian gần đây Minh Quốc dáo diết chuẩn bị quân trang, hình như bọn chúng lại phát động chiến tranh với Năm Quốc ta rồi.

- Hí!!! Hai tên kia nghe xong không khỏi hít hơi khí lạnh. Lại là chiến tranh a, tuy trước kia Minh Quốc từng đô hộ Nam Quốc quá một thời gian. Nhưng một nghìn năm nay thì thực lực Năm Quốc đã tiến xa, nhưng Minh Quốc vẫn luôn luôn ngăm nghe xâm phạm Nam Quốc một lần nữa.

Bọn hắn tuy là quân binh nhưng cũng chỉ là quân tốt mà thôi, có chút tu luyện nhưng mà tu vì chỉ khoảng Khai Mạch tầng 2, tầng 3 là cùng. Nếu mà có chiến tranh thì bọn hắn thành tốt thí là có khả năng.

- Ai, biết vậy lão tử đã không đi tòng quân rồi!! Tưởng được sống yên ổn, ai dè ngày vui chẳng dài lâu a. - Lão Tam than thở mà nói.

- Cũng chỉ có thể trách tư chất chúng ta yếu kém a!! Nếu không ít nhất cũng vào được tông môn nào đó rồi! Haiz!!! - Lão nhị đồng tình mà nói.

Bỗng dưng Lão Tam đứng bật dậy nói:

- Chết tiệt!! Lão tử không thèm làm quân binh nữa, lão tử muốn đào ngũ. Kiểu gì mà chẳng chết, ít nhất trước khi chết ta cũng phải được hưởng thụ một hai!! Phải rồi, lão tử quyết làm tặc phỉ, con mẹ nó ít nhất vừa có tiền lại vừa có gái!!!!!

Mọi người quanh trà lâu bỗng dưng thấy một tên bất bình thường nói nhảm, không khỏi quay đầu ra mà nhìn ngó. Lão Đại, lão nhị thấy tên này xuất khẩu cuồng ngôn không khỏi kéo hắn ngồi xuống.

- Lão Tam bình tĩnh đã. Cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy được a. Ai mà nghe thấy là mất đầu như chơi!! - Lão Đại ngay lập tức khuyên bảo tiểu đệ của mình.

Lão Tam nghe vậy cũng bình tĩnh lại nhưng có vẻ vẫn còn khó chịu, lão đại thấy vậy không khỏi lái sang chuyện khác.

- Vừa nãy lão Tam nhắc đến tặc phỉ ta mới nhớ. Hai tháng gần đây các nước xung quanh thậm chí cả Nam Quốc xuất hiện hai tên tặc phỉ vô cùng lạ à nha.

- Lạ thế nào được chứ đại ca. Tặc phỉ nào mà chẳng đi cướp của, chằng nhẽ bọn chúng không cướp đồ mà đi cho người khác chắc!! - Lão Tam và lão nhị nhanh chóng mà bị cuốn hút.

- Các ngươi a!! Đã gọi là tặc phỉ thì phải đi cướp rồi. Cho đồ ngươi khác thì hai tên đó có mà thần kinh, tự dưng đi làm nhà từ thiện chắc!!. Hai bọn chúng đi cướp, nhưng mà lại chỉ cướp một nửa!!

- Đại ca à!! Thế thì có gì làm lạ chứ!! Cùng lắm thì chắc là hai tên ngốc là cùng, ai đời tốn công đi cướp mà chỉ lấy một nửa chứ!! - Lão Tam ngay lập tức tổ vẻ nhằm chắn.

- Lão Tam ngươi a!! Để ta nói hết cho mà nghe. Hai bọn chúng không phải cướp bình thường, hai bọn chúng chuyên nhằm vào ma tông mà cướp bóc. Ta nói chứ! Có cho lão tử mười cái lá gan lão tử cũng không dám xông ma tông cướp dù chỉ một xu.

- Đại ca đệ rút lại câu vừa nãy. Hai tên này không phải kẻ ngu. Bọn chúng chắc chắn là bị thần kinh rồi!!! Tên ngu cũng không dám liều mạng như thế, chỉ có bọn điên mới vậy thôi!!! - Lão Tam ngay lập tức bình luận thêm vào.

- Lão Tam ngươi thật là say đến hồ đồ a!! Hai tên đó làm vậy mà sống được đến nay thì hẳn phải có thực lực a. Không phải khoe nhưng thông tin của ta cũng vô cùng linh thông nha!!. Nghe nói hai tên này ít nhất cũng cướp bóc qua hơn 30 ma tông rồi. Tông môn nào chẳng có ít nhân một tên Dung Linh lão quái chứ! Hai kẻ này ít nhất cung phải Dung Linh hậu kỳ trở lên - Lão nhị cười cười vỗ bả vai lão Tam mà nói.

- Thông tin của lão Nhị có chỗ sai rồi, tư vi Dung Linh hậu kỳ trở lên là có, nhưng không phải hai tên, mà chỉ có một tên thôi. Tên còn lại chỉ có Khai Mạch tư vi mà thôi. - Lão Đại nói

- Ta phi!! Từ bao giờ ma tông nhu nhược như vậy. Có mỗi tên Dung Linh mà cả tông môn không làm đc gì chắc. - Lão Tam ngay lập tức tổ vẻ khó tin mà nói.

- Lão Tam ngươi a, binh tĩnh tí lại được không nào!!. Không phải ma tông không muốn ngăn cản, mà là không dám. Ma tông nào phải đối đưa ra một nửa ngân khố lập tức bị san thành bình địa, không còn một mống nào cả. Hơn 30 ma tông đã có hơn chục ví dụ rồi.!!

- Hí!!! Chẳng nhẽ tên đó nghịch thiên đến vậy, ít ra phải có ai ngăn cản hắn chứ!! - Lão Tam hít một hơi khí lạnh.

- Không phải không có. Một tuần trước hai tên đó đã đến Ma Dực tông, Ma Dực tông lão tổ ngay lập tức xuất quan mà để chừng trị bọn hắn. Phải biết lão tổ Ma Dực tông cũng là một tên Kim Đan sơ kỳ lão quái a. Nhưng mà tên tặc phỉ kia chỉ mất không quá canh giờ đã đêm Ma Dực lão rổ đương trường giết chết. - Lão Đại vừa nói vừa tỏ ra kính phục..

Lão Nhị, lão Tam lại hít một hơi khí lạnh. Dung Linh kỳ đối với bọn hắn đã là ngưỡng vọng xa vời, Kim Đa kỳ chẳng khác nào truyền thuyết. Tuy bọn hắn không đạt đc cảnh giới đó nhưng ít nhất cũng biết rằng thực lực cùa Kim Đan kỳ tư sĩ và Dung Linh kì là cách nhạ vô cùng xa. Dung Linh giết Kim Đan chẳng khác nào thiên phương dạ đàm.

Cả ba người bàn tán vô cùng sôi nổi.

.......

Ở một góc khác của Tửu lâu, hai người thân mặc áo choàng, trùm lấy kín khuôn mặt, bao bọc lấy cả thân thể không thấy rõ hình dáng ra sao. Mỗi người trên thân đều toát ra khí tức Dung Linh sơ kì.

Bỗng một trong hai người lên tiếng:

- Hừ!! Hai tên tặc phỉ gì chứ, rõ ràng là bọn người ở Nam Quốc đang cố ý mà.

Đây rõ ràng là giọng của một người con gái, không phải là một thiếu nữ, giọng nói vô cùng thánh thoát dễ nghe. Hẳn là một tiểu mỹ nhân rồi.

- Tiểu Vân, việc này cũng chưa chắc được!! Nếu là do Cao tầng Nam Quốc thì chúng hẳn phải diệt hết rồi. Mà làm sao bọn chúng biết chúng ta liên lạc với các ma tông đó chứ. Việc này rất ít người biết a!!. - Người bên cạnh ngay lập tức phủ nhận.

Lại là một giọng nữ nhân khác. Giọng nói của nữ nhân này nhẹ nhàng, từ tốn, mang theo một sức hút khó cưỡng.

- Nhưng mà công chúa, nhỡ may điều trên là thật thì sao. Bọn chúng làm như vậy chằng qua là che giấu chúng ta mà thôi.

- Vì vậy chúng ta mới ở đây a!! Phụ hoàng giao cho chúng ta đến đây hẳn là để tra xét thực hư a. Theo tình báo gửi lại thì bọn chúng gồm một già một trẻ. Là hai năm nhân, đều một thân hắc y. Đặc biệt tên trẻ tuổi có máu tóc đen tuyền, một dai tóc mai bạch sắc. Tìm đc bọn chúng là mọi chuyện sẽ rõ ngay.

Nói xong nữ nhân không khỏi quay đầu nhìn về một góc khác của Tửu lầu, ở nói đó đang ngồi một già một trẻ, cả hai người đều một thân hắc y.

Nữ nhân này đã truy tìm tung tích của hai người này đã gần hai tuần, mấy lần trước gần đến thì hai kẻ này đã không thấy tăm hơi, chỉ để lại một đống hoang tàn, xác chết la liệt.

........

Hắc Vũ đang ngồi uống rượu cùng với Hoắc Nguyên tại tửu lâu này.

Suốt một tháng nay hai thầy trò bọn hắn đã đi cướp được 34 ma tông rồi. Ngay khi Hắc Vũ hắn mở được linh mục là đã bị lôi đi. Sau một tháng cướp bóc phải nói gia tài bây giờ của Hắc Vũ hắn có khi đã gần bằng một nửa của một hạ đẳng tư chân quốc rồi. Tiên ngọc, linh dược, tài bảo là không hề thiếu. Việc này làm cho tư vi của Hắc Vũ tiến nhanh vô cùng.

Chỉ trong một tháng này, tu vì của hắn đã đến trình độ Dung Linh đỉnh phong, bắt đầu giả đan.

《Tên: Hắc Vũ》

《Tuổi: 19》

《Tu vi: Dung Linh đỉnh phong》

《 Nhất Tinh Luyện Hồn cảnh 》

Thuộc tính: Ám, Hỏa

HP: 730/730

AD: 445/445

SP: 250/250

MP: 1050/1050

AP: 2000/2000

DE: 243

MD: 100 ( Kháng phép)

Hấp dẫn: 40.

Trong khoảng thời gian này, Hắc Vũ cũng đã tôi luyện cho mình được một tâm thái bình thường khi giết địch. Tuy hắn không thích giết người nhưng trên đời có nhiều việc không muốn nhưng vẫn phải thực hiện. Một mũi tên của " Hắc Vũ " kia đã cảnh tỉnh hắn.

Dường như ba năm nay sống một cuộc sống an nhàn với Diễm My đã làm hắn quên đi phần nào quãng thời gian đen tối trước kia. Nhưng hắn đã hiểu ra rằng, dù cho hắn có quên thì cuộc sống vẫn luôn như trước.

Tu sĩ vốn thân bất do kỷ, ngươi không biết liệu mình có thể sống đến khi nào, cái chết của ngươi sẽ ra sao. Luôn luôn có những mối đe dọa xung quanh ngươi. Đơn giản nhất như Ninh Hải tông và Nam Quốc hiện tại, liệu nó có yên bình như vẻ bề ngoài???

Câu trả lời Hắc Vũ biết rất rõ!!!

Để chống lại những nguy cơ đó thì hắn chỉ có mạnh, và mạnh hơn nữa.

Tuy nhiên giết người không phải giết bừa. Sư phụ dạy hắn giết kề ngáng đường chứ không phải diệt cỏ bên bờ. Hoắc Nguyên dạy hắn giết địch không phải là tàn sát người vô tội. Nghĩ đi nghĩ lại thì Hắc Vũ hắn thấy điều như vậy cũng không phải khó chấp nhận.

Sau hơn một tháng tôi luyện thì sát khí của Hắc Vũ càng ngày càng đặc, rất nhiều cho cường giả đã ngã xuống bởi đao của Hắc Vũ, rất nhiều tên Dung Linh tu sĩ, từ sơ kỳ cho đến trung kỳ, hậu kỳ, thậm chí hơn chục tên Dung Linh đỉnh phong. Nhưng có lê kẻ thù mạnh nhất hắn giết chính là lão tổ Ma Dực tông tu vì Kim Đan sơ kì kia.

Nói thật thì phải nói là hắn đã rất chật vật. Tu sĩ Kim Đan thủ đoạn rất nhiều, hắn cũng bị trọng thương không nhẹ. May mắn khi ma hóa thì thực lực hắn và tên kia là ngang tầm.

Khi hắn chém chết Kim Đan, sát khí của hắn tăng vọt lên trông thấy. Hoắc Nguyên nhìn thấy cũng không khỏi gật đầu vừa lòng. Tu Ma mà không có sát khí thì chẳng khác nào con hổ không răng cả. Sát khí mạnh lên cũng chứng tỏ hắn mạnh lên.

Khi sát khí của Hắc Vũ mạnh lên thì quá trình ma hóa được làm chậm rất nhiều. Đây là điều rất đáng mừng. Nhưng đó chưa phào điều làm Hắc Vũ vừa lòng nhất.

《 Sát Khí gia thân 》

Vận dụng sát khí làm tăng cường cơ thể.

Tăng thêm 60 HP, 20 AD. ( Chỉ số tăng thêm dựa theo độ mạnh của Sắt khí)

Tuy nhiên không phải ai cũng vui với điều này. Buổi tối hôm diệt sát Ma Dực tông lão tổ, về đến nhà hắn ngay lập tức đã bị Ngưng Tuyết mắng cho một trận rồi. Vẻ mặt nàng khi đó vừa giận, vừa lo lắng. Hắc Vũ cũng không biết nói gì cả, cuối cùng cũng chỉ cúi đầu nhận lỗi. Còn sư phụ Hoắc Nguyên hắn thì không may mắn như vậy. Nhớ tới hôm đó hình như sư phụ hắn bị băng tiễn của nàng đuổi chạy khắp cả khu du9ngwf fhif phải. Đến mãi tận hôm sau mới trở về.

- Haiz!! Hai cái tiểu nữ oa này cứ bám chúng ta suốt vậy.!!?? - Hoắc Nguyên nhấp một ngụm rượu mà than thở.

- Ai bảo người dẫn con đi cướp bóc suốt đâu.!!! - Hắc Vũ cũng nhấp một ngụm mà cười nói lại.

- Hừ!! Tiểu tử ngươi thì hiểu cái gì!! Ai mà lại dùng từ thô tục vậy chứ. Đây không phải là cướp bóc, mà là đi đá tông, đá tông đó ngươi rõ chưa!!!. Truyền thống Hắc Thiên phái chúng ta sao có thể dùng từ ngữ thô tục như vậy được.!! - Hoắc Nguyên bất mãn mà chỉnh sửa câu nói của Hắc Vũ.

- Rồi! Rồi! Đệ tử đã biết!

- Hừ!! Nhớ khi xưa Hắc Thiên phái chúng ta manh mẽ đến cỡ nào cớ chứ. Ngũ Thiên Thập Giới không nơi nào mà không vang danh chúng ta. Lịch đại tổ sư khi đó lấy một mình tu vì mặt đấu lại cả mười tên..... - Hoắc Nguyên lại bắt đầu thao thao bất tuyệt về lịch sử của Hắc Thiên phái trước kia.

Đi uống rượu với lão không lần nào là không phải nghe. Hắc Vũ cũng chỉ lắc đầu, đưa rượu lên làm một ngụm, ánh mắt hơi hướng về hai người mặc áo trùm kia.

Hiển nhiên hai thầy trò hắn biết mình bị theo dõi. Không phải chở một lần mà là nhiều lần. Nhưng mãi đến lần này mới theo đuôi thành công.

Điều này cũng không có gì lạ. Với chỉ số tinh thần ngang Nguyên Anh sơ kì tư sĩ của hắn, không chỉ cảm giác nhạy bén mà khả năng ẩn dấu của Ám Ảo Mê Trận là cao vô cùng. Nếu chỉ bình thường không niệm chứ thì Tu sĩ Kim Đan hậu kỳ cũng mơ mà cảm nhận được sự hiện diện của hắn. Thân chí nếu niệm chứ thì Nguyên Anh Tu sĩ cũng chỉ có bó tay.

Nên hiển nhiên lần này hai nàng theo kịp bọn hắn là vì Hắc Vũ đã triệt bỏ ẩn thân của Ám Ảo Mê Trận. Tiện thể xem xét mục đích kẻ đến.

Nghĩ cũng buồn cười. Hai cô nàng cố gắng ẩn giấu tư vi xuống còn dung linh kỳ. Nhưng điều này quá là vô dụng. Không nhắc đến sư phụ Hoắc Nguyên của hắn làm gì, một lão quái như sư phụ thì liếc mắt cái đã nhìn ra. Dù tu vi có thấp đi chăng nữa. Còn về Hắc Vũ hắn thì dù hơi khó những vẫn có thể. Hai nàng không phải Mộc Hân tu vi Nguyên Anh kỳ, Mộc Hân bị hắn phát hiện ra sở dĩ là vì cốt linh.

Hai nàng này thì hệ thống cho hắn thông tin là vô cùng rõ ràng.

《 Tên:??? 》

《Tuổi: 64》

《Tu vi: Kim Đan trung kỳ》

Thuộc tính: Mộc

HP: 1150/1150

AD: 490/490

SP: 390/390

MP:540/540

AP: 650

DE: 259

Vị nữ tử được xưng là công chúa kia đã có tư vi đạt đến Kim Đan trung kỳ. Người đi theo nàng chắc hẳn là nữ hầu, nàng ta tu vi Kim Đan sơ kỳ cũng không mạnh lắm.

Nữ tử kia bắt gặp ánh mắt của Hắc Vũ không khỏi hơi giật mình. Nàng cảm giác như bị tên thanh niên hắc y nhìn thấu toàn bộ. Sự ẩn thân của nàng chẳng là gì đối với hắn. " Tên này không hề đơn giản ". Đây là suy nghĩ của nàng ngay lập tức.

Hai thầy trò Hắc Vũ ngồi uống rượu một lúc thì cũng đứng dậy mà rời đi.

Hai nữ tử thấy vậy cũng nhanh chóng mà rời đi tửu lầu. Nhưng hai nàng vừa ra khỏi cửu thì đã chằng thấy người đâu.

- Chết tiệt!! Lại để bọn chúng trốn thoát rồi. - Nữ tỳ tức giận mà nói tục một câu.

- Không cần lo lắng!! Ta vẫn cảm nhận được khí tức mơ hồ.!!- Nói xong nàng cũng ngay lập tức mà biến mất.

......

Đuôi theo suốt nửa ngày trời, mãi đến trời tối thì hai nàng bị mất dấu vết ngay tại một cách rừng. Khí tức bị đứt đoạn như hai kẻ này đã biến mất vô tung vậy.

- Sao bọn hắn có thể biến mất được chứ!!?? - Nàng công chúa không khỏi nghi mà tự hỏi.

Cả hai tỏa ra thần niệm mà tập trung hết cỡ tìm kiếm nhưng vẫn chẳng có kết quả gì.

Bỗng nhiên bên tai nàng công chúa bị thổi một hơi nhột nhột.

- Hù!!!

Một tiếng nam tử vang lên làm hơi nàng giật thót nhanh chóng mà lui lại cả chục bước. Nhìn chắm chằm vào vị trí cũ.

Chỉ thấy tại vị trí vừa rồi, khung cảnh bỗng chốc vặn vẹo, khí tên toát ra để lộ thân hình của hai thầy trò Hắc Vũ. Hắc Vũ lạnh lùng mà nhìn hai nàng hỏi:

- Hai nữ nhân các ngươi theo đuôi thầy trò ta làm gì!!??.

Hai nàng nghe vậy không khỏi ngạc nhiên khi thân phận lại dễ dàng bị bại lộ như vậy bởi một kẻ Dung Linh kỳ. Nếu đã bại lộ thì cũng không cần che dấu làm gì nữa. Hai nàng cũng nhanh chóng mà bỏ đi áo chùm.

Chỉ thấy nàng công chúa kia là một nữ nhân chừng hơn hai mươi tuổi. Khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ, cặp mắt như thu thủy, đôi môi hông nhạt đầy xinh đẹp. Một đầu mái tóc dài màu mạ non ( cây lúa con). Nàng vận một thân cung trang ưu mỹ. Toát lên vẻ đẹp quốc sắc, trần đầy sức sống, một cảm giác tươi trẻ vô cùng.

So ra thì nhân sắc của nàng hẳn là ngang hàng với Diễm My. Nhưng nàng lại không có nét thành thực như Diễm My mà lại mang nét tươi mới của thiếu nữ.

Nữ tỳ bên người nàng tuy hơi kém nhiều nhưng cũng là một tiểu mỹ nữ.

- Ồ! Mỹ nữ a! Hơn nữa thể chất cũng nhất phẩm. Nếu không phải lão phu đã có vợ thì chắc đã cưới cô nương này rồi. Thật tiếc a! - Hoắc Nguyên nhìn thấy hai nàng ngay lập tức mà mở giông trêu ghẹo.

Nàng công chúa kia không khỏi hơi cả kinh. Lão giả này không phải người đơn giản, lão chỉ liếc mắt đa nhìn ra thể chất của nàng. Hơn nữa tên kia hình như gọi lão là sư phụ. Một người như vậy chắc chắn không hề yếu như vẻ bề ngoài.

Nữ tỳ tiểu Vân thì nghe được lời cợt nhả của Hoắc Nguyên với công chúa không khỏi tức giận muốn mắng chửi người. Nhưng mà Công chúa kia nhanh chóng mà ngăn lại.

- Hai vị có phải người Nam Quốc!!

- Phải!! - Hắc Vũ trả lời

- Không phải!! - Hoắc Nguyên trả lời.

Hai thây trò trả lời cùng một lúc. Tiểu Vân nghe vậy càng khó chịu mà quát:.

- Hai tên cặn bã các ngươi không thể trả lời hẳn hoi được hả. Công chúa đã phải hạ mình mà nói chuyện với các ngươi..ưm..um.. - Nàng ngay lập tức mà bị chê miệng lại. Tiểu Vân không khỏi khó hiểu mà nhìn chủ tử của mình.

Hoa Mộc Khiết không để ý đến nàng mà quay sang hỏi hai người tiếp.

- Các hạ là người của hoàng triều Nam Quốc sao!!

Hai người Hắc Vũ không khỏi khó hiểu mà ngừng một lúc mới trả lời

- Không!!

Tuy nhiên cử chỉ đó rơi vào trong mắt Hoa Mộc Khiết lại càng làm nàng chắc chắn suy luận của mình. Tiểu Vân cũng thấy vậy, ngay lập tức mà lao về phía Hoắc Nguyên huy kiếm.

- Chậc chậc!! Trẻ con nuông chiều thành hư a!! - chỉ thấy lão đưa tay tùy tiện nhặt một cành cây rơi trên nền đất mà tiếp kiếm của tiểu Vân.

Hoa Mộc Khiết cũng không chờ lâu mà tấn công về phía Hắc Vũ. Mặt hắn không khỏi trầm lại.

- Keng!.

Thanh kiếm của nàng ngay lập tức bị ma đao của Hắc Vũ ngăn cản. Hoa Mộc Khiết không khỏi bất ngờ bởi lực lượng của Hắc Vũ. Nhưng ngay lập tức bên eo phải nàng, quyền mang đã tới. Tuy chỉ một quyền nhưng với lực lượng của hắn thì cũng sẽ gây thương tổn đến nàng. Hoa Mộc Khiết nhanh chóng mà lui lại, nhưng thay vào đó Hắc Vũ lại phi thân mà lướt đến.

Tốc độ của hắn nay vận dụng đã năng được với Kim Đan sơ kỹ. Thêm vào đó bây giờ là ban đêm, Dạ hành đã được kích hoạt làm chuyển động của hắn càng nhanh hơn.

Một đao chém ngang, Hoa Mộc Khiết không khỏi vội vàng mà nhảy lên mà tránh né. Nhưng nàng đã nhầm, đao kia vừa đến đã ngay lập tức biến chiêu chuyển từ chém ngang thành bổ dọc xuống. Hoa Mộc Khiết thấy vậy không khỏi vời mà đập không phi hành tránh né.

Hắc Vũ không hề cho nàng thời gian nghỉ ngơi mà tiếp tục truy tung

.......

Một bên khác.

Tiểu Vân huy kiếm liên tục mà tấn công Hoắc Nguyên, thỉ thoảng còn xuất ra vài thức pháp thuật. Đường kiếm nhanh, mạnh của nàng dưới mắt Hoắc Nguyên chẳng khác nào một đứa trẻ cầm gậy gỗ mà múa may.

Lão cũng vô cùng nhàn nhã mà đỡ kiếm của nàng. Thậm chí còn cợt nhả mà nói vài câu.

- Ấy!! Tiểu cô nương không cần giận vậy a! Lão già ta là người có vợ không lấy được tiểu cô nương đây là chuyện bình thường a!!

- Này này!! Ta không lấy thì đệ tử ta lấy cũng được a. Mỗi tội chịu thiết tí mà thôi.

- Rồi! Rồi! Không cần nổi nóng như vậy!. Ta biết tiểu cô nương lo cho chủ tử của mình không được gả cho ai. Không sao chủ tử tiểu cô nương đây sẽ là tiểu thiếp thứ một trăm của đồ đệ ta, còn cô nương cũng là tiếu thiếp thứ một trăm linh một a.

Tiểu Vân càng nghe càng tức:

- Lão già chết đi cho ta!!

Ngay lập tức nàng lao đến gần Hoắc Nguyên. Cây cối bị chặt đứt vô số bởi kiếm của nàng.

..........

Hoa Mộc Khiết thì ngược lại. Vì lực lượng của Hắc Vũ đã vốn cao hơn nàng, lên ban đầu từ thế chủ động nàng đã nhanh chóng bị dồn vào bị động.

Hoa Mộc Khiết đưa kiếm mà đỡ đao liên tục, thậm chí nhiều lúc hiểm cảnh nàng còn phải độn tốc mà né tránh. Nhưng tên này đeo bám nàng không tha, hắn như một bóng ma vậy.

Nàng đi đâu hắn lại theo đó. Thân thể hắn đi chuyển rất nhanh, không! Hắn đã dịch chuyển liên tục, đường như màn đêm này là địa bàn của hắn vậy. Thậm chí đôi khi hắn còn ẩn đi khí tức rồi bất thình lình xuất hiện phía sau nàng,

- Hừ!! Đừng tưởng như vậy là ngươi đã giỏi.

Hoa Mộc Khiết ngay lập tức bấm quyết, xung quanh chân nàng cổ cây nhanh chóng mà sinh trưởng, thân cây vươn lên mà tạo thành một bức tường chắn bao xung quanh nàng.

Keng!!

Cứng, rất cứng. Bức tường gỗ này cứng như bàn thạch vậy, ma đao không thể chém xuyên qua được.

- Ha!! Lại phải đi đốn cây rồi.! - Vừa nói dứt lời, Hắc Vũ nhanh chóng mà đứng tạo thế, ma đao một nhất tung ra, ngay lập tức bức mộc tường bị chia làm đôi. Nhưng không hề thấy bóng dáng Hoa Mộc Khiết đâu, chỉ thấy hàng ngàn chiếc là phá phong mà lao đến!

- Phi Vũ Diệp.!!

Hắc Vũ nhanh chóng mà huy đao đón đỡ. Nhưng những chiếc lá này như hàng trăm mũi kiếm tấn công cùng lúc, dù cho có cẩn cũng chỉ là một phần, rất nhiều lá đã vượt qua mà cứu vào trên người Hắc Vũ. Những chiếc lá xấc lẻn dễ dàng mà để lại thương tích trên người Hắc Vũ.

Cứ đỡ đòn như vậy không phải là cách hay. Hắc Vũ ngay lập tức dịch chuyển ra chỗ khác để tránh né, nhưng mà những phi diệp kia nào buông tha cho hắn. Chúng ngay lập tức mà truy đuổi theo Hắc Vũ. Hoa Mộc Khiết ở một bên mà điểu khiển.

Bỗng Hắc Vũ đừng lại. Hai tay nhanh chóng bấm pháp quyết. Từ mồm hắn nhanh chóng phun ra một biển tử hỏa thiêu rụi toàn bộ phi diệp để lại đầy trời cho bụi.

Nhưng ngay lập tức một mũi kiếm xuất hiện trong đám bụi mù.

Keng!!!

Rầm!!

Tuy phản xạ của Hắc Vũ đủ nhanh nhưng dường như lực đạo của Hoa Mộc Khiết đã mạnh hơn nhiều. Khiến cho Hắc Vũ bị bật ngược lại mà va gãy thân cây gần đó.

Ăn miếng trả miếng. Lần này quyền chủ động lại thuộc về Hoa Mộc Khiết. Hắc Vũ ngay lập tức bị đưa về thế thủ, nhưng bỗng chốc Hắc Vũ lạnh cả sống lưng, nhanh chóng mà phi thân trốn, chỉ thấy ngay vị trí hắn đứng vừa rồi. Đã bị bao nhiêu gai gỗ đâm xuyên dưới đất mà lên.

- Chậc!! - Hoa Mộc Khiết không khỏi tiếc rẻ, thầm trách tên này quá may mắn đi.

Nhìn kĩ lại thì bây giờ Hoa Mộc Khiết đang được bao phủ bởi một lần linh lực màu xanh mờ ảo, sau lưng hiện lên một bóng hình của một con nai.

Nàng ta đã triệu hồi hồn thứ của mình. Thảo nảo không chỉ lực lượng tăng lên mà nàng ta có thể thi triển pháp thuật mà không cần niệm phép.

Hắc Vũ cũng không thể thờ ơ đc nữa rồi. Đối thủ đã bắt đầu đánh nghiêm túc. Hắc Vũ từ thân nhanh chóng tỏa ra hắc khí, mái tóc nhanh chóng mà chuyển sang màu trắng, một bên mặt xuất biện tường ma văn lờ mờ. Khí tức vẫn vậy nhưng cảm giác làm cho người ta ngột ngạt hơn nhiều.

- Đây! Đây là bí thuật gì vậy chứ! - Hoa Mộc Khiết nhìn thấy vậy không khỏi ngạc nhiên vô cùng. Nhưng thân ở chiến trận thì không thể được lơ là.

Nàng ngay lập tức mà niệm pháp quyết, hồn thứ bên cạnh nàng cũng tỏa sáng không thôi. Nền đất dưới chân ngay lập tức cổ cây tốt tươi vô cùng. Hàng chục dây leo sinh trưởng như có linh trí mà lao về phía Hắc Vũ trên không.

- Ra đi!! - Hắc Vũ lạnh lùng mà ra lệnh. Ngay lập tức hắc hỏa lặng xuất hiện. Lao đến mà ngăn chặn đám dây leo kia. Chẳng mấy chốc mà đã bị cắt, bị thiêu thành muôn mảnh.

- Sao có thể thế được, Mộc thằng ta gọi ra trong khi vận dụng hồn thứ sao có thể dễ dàng phá hủy vậy chứ. Đây rốt cuộc là thuật gì vậy.

Ngay trong cơn kinh ngạc, Hắc Vũ đã áp sát Hoa Mộc Khiết. Một đao dơ lén. Như đồ đao đoạt mệnh. Toàn thân nàng không khỏi run sợ không thôi.

Nhanh chóng, từng đợt từng đợt cây gỗ mọc lên bao phủ nàng, ngăn chặn một đao kia. Nhưng tất cả chỉ là vô dụng, xung kích khiến nàng bây ngược trở ra. Hắc Vũ lần này không hề đuổi theo nữa.

Hoa Mộc Khiết nhận ra rằng tên trước mặt này không phải một tên Dung Linh tầm thường. Lần này nàng nhất định phải trốn thôi. Hoa Mộc Khiết nhanh chóng bấm pháp quyết, thân thể nàng bỗng từ từ hư huyễn mà biến mất.

Hắc Vũ từ từ đi đến chỗ nàng, dấu tích của nàng đã biến mất. Nàng ta đã rời đi??. Không!! Nàng ta chỉ lẩn trốn xung quanh đây mà thôi.

Hắc Vũ giải trừ ma hóa, thu lại ma đao. Hắn nhắm nghiền hai mắt lại, khi mở mắt ra, song mục sáng nhời, con mắt xuất hiện một tinh điểm.

Hắc Vũ nhìn ngó xung quanh. Khi nhìn đến một cái cây gần đó, Hắc Vũ khóe miệng không khỏi dương lên một nụ cười, dơ tay một chỉ điểm ra, một luồng pháp lực lạ kì phi thẳng đến thân cây.

- A.. Một giọng rên khẽ ngượng ngùng của nữ tử phát ra - thân hình Hoa Mộc Khiết bỗng chốc hiện ra, nàng vô lực mà nhã úp mặt xuống nền đất.

- Tên vô sĩ chết tiệt, dám sử dụng mị thuật với bổn công chúa. - Hoa Mộc Khiết bị chúng mị thuật, ngay lập tức linh lực vận chuyển bị đứt đoạn, cơ thể bắt đầu khô nóng, khó chịu. Nhìn mặt đất rất gần. Nàng khóc không ra nước mắt a. Chẳng nhẽ nụ hôn đầu quý giá lại phải trao cho nền đất lạnh băng kia. Rất là ủy khuất a.

Nhưng bỗng chốc nàng được một đôi tay giữ lấy. Thoát khỏi kiếp nạn mất nụ hôn đầu nhưng lại rơi vào kiếp nạn khác.

- Hừm! Hừm! Rất mềm a, độ to này độ mềm này. Chắc cũng ngàng với Tuyết tỷ a. - Hắc Vũ không khỏi miệng lẩm bẩm mà bình phẩm.

- Ừm.. Hoa Mộc Khiết thì không khỏi rên nhẹ một tiếng. Nàng đang trúng mị thuật của Hắc Vũ nên cơ thể rất chi là nhạy cảm. Khuân mặt nàng không khỏi đỏ bừng. Cảm giác rõ ràng đang có một sắc thủ nắn bóp ngọc nữ phong của nàng.

- Tên sắc lang chết tiệt!!. - Hoa Mộc Khiết thất thanh kêu lên. Dãy nảy mà thoát khỏi Hắc Vũ.

Khuân mặt nàng đỏ bừng, hai tai ôm chặt trước ngực, hai mắt ngượng ngùng, tức giận mà nhịn Hắc Vũ. Lệ quang trực chảy ra.

Ủy khuất a!! Ủy khuất a!!.

Đường đường công chúa một nước. Thân thể cao quý trong trắng của nàng lại bị tên sắc lang bỉ ổi này xúc phạm đến hai lần.

Trong khi đó thì tên khốn nạn này lại đứng đó nhìn nàng, mép hơi nhếch, vẻ mặt rõ là đáng ghét.

Trong khi hai người đang nhìn nhau thì bỗng tiếng nữ tử òa khóc vang lên. Tử Vân hai tay lau nước mắt. Đỉnh đầu xưng vù một cực, chân tay bị đánh thâm tim. Rõ ràng nàng bị người ta chỉnh cho.

- Hu hu!! Công chúa cứu tiểu Vân với. Hu hu!! Lão già kia đánh tiểu Vân đau quá.

- Hu hu!! Lão muốn bắt hai chúng ta là tiểu thiếp cho đệ tử của lão!. Tiểu Vân không chịu đâu! Hu hu!!.

Nhìn tiểu Vân bị sư phụ mình đánh cho khóc nhè như tiểu nữ hài, Hắc Vũ không khỏi cạn lời.

- Ngươi mà còn khóc nhè nữa, lão tử bắt chủ tỳ nhà ngươi làm nha hoàn cho đệ tử nhà tan làm tiểu thiếp cũng đừng mơ tưởng. - Hoắc Nguyên đi đến bên Hắc Vũ mà nói.

- Oa hu hu. Không muốn đâu, không muốn làm nha hoàn cho hắn đâu. Hu hu. - Tiểu Vân nghe vậy sợ hãi vô cùng chạy ra núp sau lưng Hoa Mộc Khiết.

- Ha ha, trẻ ngoan dễ dạy, trẻ ngoan dễ dạy!! - Hoắc Nguyên cười khoái trí mà quay lưng bước đi.

Hắc Vũ nhìn một chút hai chủ tỳ, hơi mỉm cười nói.

- Dù không biết hai cô nương có việc gì, nhưng có lẽ hai cô nương đã hiểu lầm rồi.!! - Nói xong quay người mà đi, chỉ để lại Hoa Mộc Khiết ngơ ngác mà nhìn theo.

Mãi một lúc sau mới hoàn hồn lại, nhìn tiểu Vân đáng vẻ chim non sợ sệt. Nhớ lại câu nói vừa rồi của Hoắc Nguyên và tiểu Vân, sắc mặt không khỏi đỏ bừng. Vừa rồi nói như vậy không phải nhận hai người các nàng thành tiểu thiếp của tên kia rồi sao. Phi!! Ai thèm làm tiểu thiếp cua hắn chứ.

- Cái đồ sắc lang!

Nói xong hai nàng cũng rời đi, để lại một bãi chiến trường không ai rộn dẹp.

..................