Hai Bản Ngã

Chương 42: [ TÂM TƯ ĐƠN ĐỘC ]

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Nguyệt bước lên trên chiếc ghế danh giá ở nơi cao nhất, bà trang nghiêm ngồi xuống, bắt chéo chân một cách sang trọng, hai tay để lên tay vịn vừa uy quyền cũng vừa xinh đẹp.

Nơi đôi mắt đã lấm tấm vết chân chim, bất giác chất chứa một nỗi lòng chẳng thể diễn tả hết, Tô Nguyệt thất vọng và hoàn toàn buồn bã.

Hướng mắt về phía các sát thủ bên dưới, bà trầm mặc nhớ đến cuộc hội thoại đêm qua cùng Tô Nhật.

"Tô lão gia, ông không thể tiếp tục tha tội cho Tô Di nữa" Tô Nguyệt nhíu chặt hàng lông mày, một thân bà cao sang quý phái lại thất thố đàm phán cùng ông, bà kịch liệt phản đối: "Nếu còn thiên vị, tôi không đảm bảo an toàn tính mạng cho con bé".

Tô Nhật vẫn một mực kiên quyết, nghe được những lời giải thích từ Xạ Nhữ Bảo, ông chỉ muốn bỏ qua toàn bộ gian lao, cực khổ mà cô từng trải qua khi ở bên cạnh Phục Thành Vương, đối mặt nguy hiểm trùng trùng miễn xá tội trạng cho cô. Tuy nhiên Tô Nguyệt hết lần này đến lần khác ngăn cản, bà ở trong đáy mắt ông chỉ còn là một mảng mù mịt.

Tô Nhật lớn tiếng: "Tô phu nhân, mong bà đừng đem việc tư vào việc công. Tôi thừa biết bà có lí do nên mới có thành kiến với Tô Di như vậy, là Tô phu nhân quyền cao chức rộng bà nên mở lòng mình ra hơn rồi".

"Ông bảo tôi đưa việc tư vào việc công sao ? Còn ông, Tô Nhật ?" Tô Nguyệt ngỡ ngàng nhìn người chồng bên cạnh cùng kề vai sát cánh biết bao nhiêu năm nay lại nghĩ bà vì chuyện xưa mà đố kỵ, ganh ghét Xạ Nhữ Bảo, thoáng chốc từ trong đáy mắt là một cỗ thất vọng khôn xiết.

Những gì bà hy sinh vì Tô gia, những công lao dày tâm khổ lực biết bao năm nay, đó là thanh xuân của một người phụ nữ, đó là ngày mà bà xác định phải được gả cho Tô Nhật - một người chồng không hề có tình cảm với mình. Dù như thế bà vẫn một lòng một dạ giúp ông lớn mạnh, bây giờ cái gọi là nghi ngờ, nghĩ xấu cho Tô Nguyệt ông cũng đều thể hiện ngày một rõ rệt ra bên ngoài.

Trong lòng bà sao lại không đau đớn cho được, chỉ vì cô gái có tên Xạ Nhữ Bảo xa lạ kia, bà đã tổn thất quá nhiều.

"Nếu dám tổn hại đến nó, tôi sẽ không khách sáo với bà nữa" Tô Nhật ra sức bảo vệ, một lời định đoạt.

"Tôi mới chính là Tô phu nhân, vợ của ông, người giúp ông sáng lập nên cơ đồ này" Tô Nguyệt đau lòng, bà chỉ nói một câu cuối, nhưng đủ thành ý của mình ở bên trong, bà nhắc nhở: "Sự bảo vệ của ông sẽ giết chết Tô Di, Tô Ngân là một trong những thượng sát thông minh nhưng vốn thâm độc, tràn ngập tham vọng. Một ngày nào đó chính sự bảo bọc này của ông sẽ nuôi dưỡng tâm tính đố kỵ đó của nó".

Trở về thực tại, bà giấu nhẹm cảm xúc gượng gạo của mình vào bên trong trước mặt tất cả sát thủ, thay vào đó là một gương mặt đầy mị lực, cương ngạnh và hung tợn trong buổi họp: "Theo như lời Phong Di Châu nói, ta thấy mối nguy hiểm hiện tại mới chính là tên Phác Quân kia. Một ngày nào đó khi tấn công Trần gia thành công, hắn sẽ chỉa mũi giáo về chúng ta. Tuy cùng chung một kẻ thù là Trần gia, nhưng chúng ta vẫn không nên khinh địch".

"Tô phu nhân có sáng kiến gì ?" Sở Tào Biện lễ phép hỏi.

Tô Nguyệt im lặng một lúc, sau đó mới tiếp lời: "Chẳng phải Tô Di đang theo dõi hắn sao ? Cơ hội tiếp cận tốt như vậy thì đừng bỏ qua, cứ tiếp tục giám sát kẻ có tên Phục Thành Vương đó đi".

Ngay lúc này đây Đào Cung Vi và Tô Ngân không hẹn mà cùng nhau đồng thanh phản đối, họ hô to "Không được".

Bình thường đối đầu với nhau, vậy mà hôm nay họ thay lời nhau chối từ, bác bỏ ý kiến đó của Tô Nguyệt.

Tô Ngân nghe thấy người ả chán ghét sẽ cùng người ả yêu ở một chỗ, Tô Nguyệt tạo điều kiện tốt như thế sợ chẳng phải sẽ thất thế sao, ả liên tục khuyên can: "Tô phu nhân, Tô Di lúc trước hy sinh thân mình độc mã điều tra thân phận nguy hiểm đó của đối thủ, nay đã có chút manh mối không thể để cậu ấy tiếp tục hy sinh nữa, vô cùng nguy hiểm".

"Chà chà, cơn bão nào khiến Tô Ngân hôm nay lo lắng cho an nguy của Tô Di vậy, chuyện lạ đó nha" Đào Cung Vi mỉa mai, nhưng vẫn góp sức tiếp lời: "Tô phu nhân, đúng như lời Tô Ngân nói, Tô Di vào khoảng thời gian trước bị trọng thương rất nặng, nhưng vẫn lao lực với tổ chức mà điều tra, bây giờ đã ngấm ngầm biết thân phận của Phác Quân, chúng ta không nên tiếp tục nữa...có thể dùng sát thủ khác từ bên ngoài theo dõi từng nhất cử nhất động của hắn. Không nhất thiết gần gũi".

"Ở Tô gia, ngoài thượng sát thì còn ai dám đảm đang nhiệm vụ có tầm quan trọng này thay Phong Di Châu ?" Tất cả sát thủ đều cúi đầu im phăng phắc: "Bảo người khác đi làm, ta không đảm bảo".

"Tô Ngân tôi sẽ thay thế cậu ấy" Tô Ngân vội vã xung phong: "Tôi sẽ tiếp cận Phác Quân thay Tô Di".

"Ý ta đã quyết, Tô Di hiền hậu, tốt bụng nhưng không kém phần gan dạ, đổi lại ngươi quá quả quyết, cứng rắn lại ma mãnh. Vốn dĩ không thích hợp".

Xạ Nhữ Bảo cúi gầm đầu, muốn thoát khỏi tên ác ma ấy quả nhiên khó hơn bao giờ hết. Bây giờ Tô Nguyệt cũng ra lệnh cô đi thi hành, cô dù có chết cũng không cãi được lệnh.

Tô Ngân chẳng cam lòng, ả trút cơn giận qua ánh mắt của mình.

"Theo ý của Tô lão gia, Tô Di sẽ lấy công chuộc tội, không cần chịu phạt" Tô Nguyệt miễn cưỡng, theo lời ông mà tuyên bố.

Tô Nhật lạnh lùng, ông tiếp tục ý bà: "Chỉ cần lần này lấy được thông tin chắc chắn về thân phận Phác Quân, Tô Di nhất định sẽ có thưởng !".

Tổ chức bỗng dưng xôn xao, bắt đầu xuất hiện những lời xì xầm, bàn tán. Vì giữ chút trật tự, thể diện cho Tô Nhật, bà tinh ý nói sang một vấn đề khác.

"Mục đích sắp tới của Phác Quân chính là Tần gia, hắn nhắm vào tứ đại cổ đông. Để biết rõ vụ án này vì sao lại phát sinh, vì sao người Trần gia lại có thù hằn với hắn như vậy. Nếu phát hiện điểm yếu của chúng, Tô gia có thể nắm thóp, mang tới lợi ích về sau. Vì thế..." Tô Nguyệt đanh giọng: "...Tô gia cần một thượng sát làm gián điệp ở Tần gia, có ai muốn quả quyết ?".

Rất rõ ràng, hàm ý của Tô Nguyệt được truyền đạt đầy đủ tới mọi người. Thượng sát của Tô gia không có nhiều, kẻ tài khan hiếm, gan dạ lại càng khó tìm hơn.

Đào Cung Vi bản lĩnh, mạnh mẽ cuối cùng cũng đứng ra. Vì những đứa trẻ mồ côi sinh sống tại đây, vì an nguy của anh chị em gia tộc. Cô ta quyết liều: "Tôi, Tô Châu sẽ đảm nhiệm".

Tô Nhật gật đầu hài lòng, Tô Nguyệt liền tiếp tục: "Tần gia có một đại thiếu gia mang tên Tần Thiên Quốc, kẻ này phong lưu đào hoa, ăn chơi phóng túng, là một đứa trẻ ngỗ nghịch đạp đổ cơ nghiệp Tần gia gầy dựng, nhưng hắn là đứa con trai độc nhất, vì thế việc sở hữu số tài sản đó là sớm hay muộn mà thôi" Bà đứng lên, đi từng bước xuống bậc thang một cách quyền lực: "Để khống chế Tần Thiên Quốc, chủ tịch Tần gia - đích thị là cha ruột hắn muốn tìm một người con dâu mau chóng gả đi. Nếu kết hôn, hắn sẽ có trong tay tất cả cơ đồ sự nghiệp. Đồng thời nữ nhân này phải giáo huấn được hắn".

Nghe tới đây Đào Cung Vi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh khắp người, ngay cả mặt mũi cũng tái xanh, trắng bệch theo từng câu nói của bà.

Tô Nguyệt nhoẻn miệng cười, âm hiểm: "Với tư cách là con gái nuôi của Tô gia, Tô Châu sẽ gả cho Tần Thiên Quốc, làm gián điệp đắc lực cho tổ chức".

Đào Cung Vi trợn tròn mắt, há hốc mồm, cơ thể cứng đờ chẳng tin vào những thứ mình nghe thấy nữa.

Phong Di chẳng ngoại lệ, họ hốt hoảng thay phần cô, nhưng một lời đã định sao có thể trốn tránh, xem ra oan nghiệt này Đào Cung Vi phải tự gánh vác rồi.

"Thông tin đều là nhờ Tô Phong gần gũi với cảnh sát mà có được, vậy thì...cứ tiếp tục phát huy đi. Có một mối quan hệ thân thiết với Tư Đồ Thanh Sơn không phải dễ, hắn ta sẽ là vật gián tiếp giúp chúng ta rất nhiều" Tô Nguyệt khoanh tay trước ngực: "Tô Phong, ngươi phải gần gũi với hắn hơn thế nữa !".

Buổi họp kết thúc trong sự uể oải, chán nản của Phong Di Châu. Cả ba đều rơi vào bế tắc cùng cực, không có đường lui.

"Tô phu nhân có phải chán ghét chúng ta lắm có đúng không ?" Đào Cung Vi xị mặt, bĩu môi đầy buồn bã: "Nhiệm vụ gì cũng là Phong Di Châu đảm đương, kì này là đang trả thù ba người chúng ta mà, bây giờ thì hay rồi cả ba đều có nhiệm vụ, chúng ta trốn không khỏi !".

Xạ Nhữ Bảo nhỏ giọng ủ rũ: "Tôi phải làm sao để đối mặt với kẻ giết bà lão, độc ác như Phục Thành Vương suốt khoảng thời gian này đây ?".

"Tiểu Biện là nhẹ nhõm nhất rồi, sếp Tư còn chẳng chăm lo cho cậu ta như bảo bối sao ?" Đào Cung Vi ủy khuất.

Sở Tào Biện ở một bên rơi vào trầm tư nặng nề, cậu lắc đầu.

Vốn dĩ thứ cậu chán ghét nhất chính là cảnh sát, cư nhiên bị giao phó thế này đúng là tạo hóa trêu ngươi, cậu không khỏi sầu não. Không hổ danh cái câu ghét của nào trời trao của nấy, tình huống hiện tại quá chính xác rồi.

"Được rồi, các người đừng làm bộ dạng đó nữa...tôi mới thống khổ nhất đây này" Đào Cung Vi mếu máo: "Bảo Bảo có người tình trên báo, Tiểu Biện có tình nhân chăm lo, còn tôi....chưa có người tình thì đã có chồng rồi" Cô khóc ròng oán trách ông trời.

------------------

Ở một nơi khác, một người phụ nữ trung niên đang nhâm nhi ly rượu vang thơm lừng. Một mình ở nơi đây tận hưởng dư vị quá đỗi lạ lẫm.

Tô Nguyệt bỗng nhớ về những ngày tháng trở về trước, bà tưởng nhớ lại những kỉ niệm xưa, về mấy chục năm xa xưa cái ngày mà Phong Di Châu lần đầu được nhặt về tổ chức.

Ba đứa trẻ bằng tuổi nhau, mặt lấm lem bụi bẩn nhưng tâm tướng lại không lấm bẩn thị phi. Chúng vô tư, trong sáng và hồn nhiên đùa nghịch trong sân trống. Phong Di Châu cười tươi rạng rỡ, trên khuôn mặt của những đứa bé thuần khiết ấy đã không biết đánh đổi bao nhiêu sự mạnh mẽ mới có được sự vô ưu hiện tại, chúng phải vượt qua khó khăn, nghịch cảnh, chúng trải qua cảm giác mất mát gia đình, không chốn dung thân để tới được đây.

Mỗi một hình phạt, mỗi một cực hình mà bà bắt chúng nếm trải, lòng của bà không khỏi xót xa.

Khi ấy chúng chỉ mới có vài tuổi, chúng bị thủ hạ đập đánh đến mình mẩy đầy máu tanh, chúng nó rơi lệ rất nhiều, khi quay về căn phòng chung, chúng đã oán trách bà và thốt lên những cơn đau đớn, than vãn vô số.

Lúc đó bà đứng từ xa, núp sau bức tường nhìn chúng ở trong phòng an ủi lẫn nhau, chúng yêu thương và nương tựa giúp nhau vực dậy, bà cũng rơi lệ theo.

Ngoài bộ dạng cứng rắn, quyền lực kia của bà, đâu ai thấu hiểu bà đã phải che giấu bản thân cực khổ tới mức nào, bà giấu đi tình cảm của mình ở trong đáy mắt, đổi lại bày ra một sự lạnh lùng, vô tình khôn xiết. Bà không thể có con, bởi vì Tô Nhật quyết một lòng cách xa bà ngàn dặm, nên bà đã quá tuổi xế chiều, đành xem chúng không khác gì con của mình nhưng lại phải cố tình nhẫn tâm.

Đêm đó bà đặt túi thuốc cùng đồ dùng băng bó cho chúng ở trước cửa, nhưng mọi thứ bà quan tâm, lo lắng cho chúng đều trong thinh lặng và bí mật.

Chẳng một ai thấu hiểu nỗi lòng này của bà, một người phụ nữ cố tỏ ra mạnh mẽ và cứng rắn. Tô Nguyệt nhẫn tâm là bởi vì bà muốn chúng không được thương xót cho bà, càng không được có tình cảm với người được xem như là "mẹ" này, ngược lại bà càng không muốn có tình cảm với chúng. Số mệnh định đoạt trở thành sát thủ, sống nay chết mai. Nếu một ngày bà ra đi, chúng sẽ khổ sở, tan nát tới mức nào. Ngược lại, bà cũng vậy. Bà muốn cho chúng tiếp xúc với sự khắc nghiệt ấy để có thể đứng vững trên dòng đời nghiệt ngã, đối mặt với một xã hội giả dối và đầy tàn khốc kia.

Mặc kệ Tô Nhật hay là "những đứa con" có căm ghét bà, chỉ cần bà lặng thầm quan tâm và hy sinh cho bọn họ, như thế Tô Nguyệt đã mãn nguyện rồi.

---------------------------------------

Nhân Vật: Tô Nguyệt.