Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 16: Bộ Lễ Phục Này Từng Có Danh Viện Bỏ Ba Mươi Tỷ Mua Nhưng Bị Từ Chối

Ashleey là nhà thiết kế cấp cung điện, lễ phục mà cô thiết kế, cho dù là Vân Ngọc Hân cũng không dám nghĩ.

Vậy mà bộ “bóng đêm Milan” lại ở MacQueen?

Vân Ngọc Hân ma xui quỷ khiến đi tới cửa phòng thay đồ, mới định đẩy cửa ra, cửa lại mở từ bên trong rồi “Tôi đi lấy trang sức cho cô thử”

Cửa hàng trưởng mới đi ra, thì gặp phải Vân Ngọc Hân.

“Cô Vân…”

‘Vân Ngọc Hân nhìn thoáng qua bên trong.

Bên trong có một người phụ nữ, mặc lễ phục hoa lệ.

Váy dài đuôi cá màu đen, thêm váy sa tanh mỏng, bên cạnh thêu nụ hoa màu đen chạm rỗng, đơn giản nhưng tao nhã bất tận.

Thiết kế cắt may tối ưu, phụ trợ đường cong lung linh của cô.

Thiết kế ôm eo như vậy, nếu không có dáng người cực phẩm, căn bản khó mà mặc đẹp.

Mái tóc của người phụ nữ được xử lý tỉ mỉ, nhất là lọn tóc xoăn ở sau tai, lộ ra bông tai kìm cương tỉnh xảo, vô cùng mê người.

Nhưng lúc Vân Giai Kỳ quay đầu lại Gương mặt cô trang điểm thanh nhã, cho dù hơi trang điểm, cũng là dáng vẻ trời cho.

Trông thấy Vân Ngọc Hân, trong mắt Vân Giai Kỳ lóe lên chút ngoài ý muốn “Vân Giai Kỳ!”

Ánh mắt Vân Ngọc Hân nhìn bộ “bóng đêm Milan” trên người cô, giật mình không thôi.

Lễ vật ba mươi tỷ này, sao có thể mặc trên người cô?

“Ngọc Hân, thay lễ phục xong chưa?”

Ở tận cùng hành lang, Lâm Tĩnh Anh đi về phía cô ta.

Vân Ngọc Hân liếc nhìn thoáng qua Lâm Tĩnh Anh, lại quay đầu nhìn Vân Giai Kỳ ở trong phòng, ra vẻ kinh ngạc liên tục lùi về sau.

“Là cô…

“Ngọc Hân, làm sao vậy?”

Lâm Tĩnh Anh thấy cô ta giống như nhìn thấy gì đó, sắc mặt thay đổi, lo lẳng chạy tới Bà ta mới đi tới bên cạnh Vân Ngọc Hân, theo tầm mắt của cô ta nhìn vào bên trong phòng thay đồ Vân Giai Kỳ mặc bóng đêm Milan, tư thế tao nhã đi ra.

Vừa nhìn thấy Lâm Tĩnh Anh, lông mày.

cô nhíu lại, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên: “ồ, trùng hợp như vậy à?”

Trông thấy cô, Lâm Tĩnh Anh lập tức hóa đá.

Bà ta không thể ngờ tới, Vân Giai Kỳ đã chết năm năm, đột nhiên xuất hiện trước mặt bà ta.

Tối hôm qua, Vân Ngọc Hân nói Vân Giai Kỳ không chết, bà ta không tin Khi thật sự gặp được, bà ta vẫn không thể tin!

Cô… Thực sự không chết à?

Bà ta còn tưởng Vân Ngọc Hân nói nhìn thấy Vân Giai Kỳ, là ảo giác của cô ta “Vân Giai Kỳ, thực sự là cô?”

Vân Giai Kỳ lười biếng nhếch miệng: “Bà Vân, đã lâu không gặp, hi vọng bà khỏe”

Tư thái tao nhã hào phóng, khó có thể liên lạc với thiếu nữ nhút nhát trong trí nhớt Vân Giai Kỳ đã thay đổi rất nhiều.

Từ thiếu nữ ngây ngô lúc trước, lột xác thành danh viện tao nhã mỹ lệ, trong lúc giơ tay nhấc chân, đều hào hoa phong nhã.

“Cô… Sao cô… Không phải cô…”

Trong lúc này Lâm Tĩnh Anh không nói hết được câu: “Cô thực sự còn sống? Vậy năm năm trước… Cô…”

‘Vân Ngọc Hân ấm ức nói: “Mẹ, con nói không sai đúng không, cô ta còn sống!

Không nghĩ tới lại khéo như vậy, gặp mặt ở đây!”

Lâm Tĩnh Anh đỏ mặt hỏi: “Rốt cuộc sao.

lại thế này?”

Vân Giai Kỳ lười biếng đáp: “Bà Vân, tôi cần phải giải thích với bà sao?”

Giọng điệu lạnh nhạt, giống như một chậu nước lạnh dập tắt tất cả nhiệt tình của Lâm Tĩnh Anh!

“Cô lừa chúng tôi! Cô không chết, cô lừa chúng tôi đã chết, cô biến mất năm năm, ngay cả nhà cũng không về, cha cô cũng không cần, tôi cũng không cần, nhiều năm qua như vậy, rốt cuộc là cô đã đi đâu?”

Vân Giai Kỳ nói: “Tôi nói rồi, tôi không cần thiết phải giải thích với bà”

Lâm Tĩnh Anh càng tức giận hơn: “Lừa chúng tôi nhiều năm như vậy, nhìn thấy tôi cô còn tỏ thái độ như vậy, cô có để người làm mẹ như tôi vào mắt không? Còn nữa, cô tự nhiên bốc hơi khỏi nhân gian nhiều năm như vậy, đột nhiên trở về, rốt cuộc là muốn làm gì?

“Tôi trở về, nhà họ Vân hoan nghênh tôi không?”

*.

.

” Lâm Tĩnh Anh nghẹn lời.

Từng chữ của Vân Giai Kỳ như vàng: “Tôi thấy không có tôi, bà và cha giống như không hao tổn tinh thần nhiều, bà cần gì phải sắm vai mẹ hiền lành con có hiếu, hỏi những lời vô nghĩa hư tình giả ý?”

“Vân Giai Kỳ, cô đừng đối xử với mẹ như vậy” Vân Ngọc Hân thay đổi thái độ ngang ngược lúc trước, tốt bụng khuyên giải an ủi: “Tôi biết, cô trở về là muốn cướp đi anh Tuấn Phong! Cô muốn cái gì, tôi đều có thể tặng cho cô, đừng cướp anh Tuấn Phong đi có được không?”

“Ngọc Hân, con quá lương thiện, quá tốt bụng, con đừng nói nhiều lời với cô ta như vậy, con nhìn cô ta xem, có điểm nào để mẹ ở trong mắt, cô ta căn bản không muốn nhận mẹ nữa!”

“Tôi nhận bà, nhưng các người có coi tôi như con gái ruột mà đối đãi không?”

Vân Giai Kỳ nheo mắt lại: “Lúc trước các người đau lòng Vân Ngọc Hân, thương cô ta mắc bệnh tim không thể sinh con, lợi dụng tôi sinh con cho Vân Ngọc Hân và Bạc Tuấn Phong, lúc đó, đứa con gái như tôi được các người đặt ở đâu?”

Lâm Tĩnh Anh nhất thời không phản bác.

được.

Vân Ngọc Hân nói: “Vân Giai Kỳ, cô đừng nghĩ như vậy… Tôi nằm mơ muốn có đứa bé, cha mẹ vì đau lòng tôi, muốn hoàn thành tâm nguyện của tôi mà thôi”

“Tâm nguyện của cô? Nói thật đường.

hoàng, bọn họ muốn hoàn thành tâm nguyện của cô, thì giãm lên tôn nghiêm của tôi sao?

Đúng là người cha tốt, người mẹ tốt của tôi”

“Cô nói đủ chưa?” Lâm Tĩnh Anh không thể nhịn nổi nữa: “Rốt cuộc là cô muốn làm gì?

“Tôi không muốn làm gì” Vẻ mặt Vân Giai Kỳ lạnh nhạt.

Lâm Tĩnh Anh đau lòng nhìn Vân Ngọc Hân, nói với Vân Giai Kỳ: “Tuấn Phong sắp đính hôn với Vân Ngọc Hân rồi! Nếu chuyện này đã qua lâu như vậy, tôi xin khuyên cô, nên chết tâm với Tuấn Phong đi.

Vân Giai Kỳ lạnh lùng liếc bà ta một cái.

Xa cách năm năm, mẹ con gặp lại nhau, cô chết mà sống lại, nhưng ở trong mắt Lâm Tĩnh Anh, Vân Giai Kỳ không nhìn thấy được bất cứ vui sướng, mà có một loại phòng bị.

Từ đầu tới cuối, Lâm Tĩnh Anh vẫn coi cô như người ngoài.

May mà cô đã sớm nản lòng thoái chí, nên bỏ xuống, đã sớm buông xuống, “Các người đính hôn của các người, có liên quan gì tới tôi”

Sau khi Vân Giai Kỳ nói xong, lập tức nói với cửa hàng trưởng: “Trang sức không cần phải phối nữa, nhìn thấy hai người kia là ngán, thay lễ phục giúp tôi, ngày kia tôi tới lấy”

“Dạ, cô Tống”

Đợi Vân Giai Kỳ thay quần áo xong, khi đi ra ngoài, trong đại sảnh, Vân Lập Tân cũng nghe tin đuổi tới.

Vân Giai Kỳ đi ra, thì gặp ngay Vân Lập Tân.

Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy cô, Vân Lập Tân mới có thể tin tưởng, tai nạn xe năm năm trước, có manh mối khác.

Vân Giai Kỳ căn bản không chết!

“Ông Vân, sao thế, ông cũng tới đây à?”

Vân Giai Kỳ nhìn lướt qua ba người: “Người một nhà đều tụ tập đầy đủ sao?”

Vân Lập Tân mở miệng chất vấn: “Năm năm qua cô đi đâu?”

“Tôi đi đâu, còn cần xin phép ông à?”

“Vô liêm sỉ! Cô đang nói cái gì hả, cô cho rằng tôi là ai, cô sống hay chết, chẳng lẽ tôi không nên hỏi à?”

“Không phải chứ.

Không phải tôi nói tiếng người sao, sao ông Vân không nghe hiểu?” Vân Giai Kỳ há miệng nói, những lời nói đều đầy gai nhọn.

“Cô!” Vân Lập Tân bị chọc tức không nhẹ, măng một câu: “Không biết kiểm điểm lại!”

“Ông Vân nói tôi không biết kiểm điểm, xin hỏi tôi không biết kiểm điểm chỗ nào, mong ông chỉ rõ.

*À, đừng cho rẵng tôi không biết vì sao cô lại chọn trở về vào lúc này!”