Edit: Tịnh HảoNgày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng thì Nguyễn Kiều đã thức dậy.
Ngoài phòng cứ truyền đến tiếng chim hót, Nguyễn Kiều mở to mắt, sau khi yên lặng một lúc thì nghiêng người nhìn Lâm Trạm.
Lâm Trạm gối tay sau ót, đầu khẽ nghiêng về bên phải, chóp mũi còn có chút mồ hôi đọng lại.
Ngủ trên chiếc đệm trải tạm nên lưng khá đau, Nguyễn Kiều nhíu mày, nhịn cơ thể đang không thoải mái tìm quạt điện nhỏ, quạt ngay Lâm Trạm.
Gió vút qua mái tóc rơi trên trán anh, Nguyễn Kiều nhìn đến xuất thần.
Chẳng biết từ lúc nào, Lâm Trạm tỉnh lại, đầu tiên là lông mi rung rung, sau đó là nhíu mày rồi từ từ mở mắt.
Nắng vàng khe khẽ rọi vào, ánh sáng không quá chói mắt.
Lâm Trạm muốn xoay người, ban đêm cũng bị tấm chăn trải tạm này cấn đến toàn thân khó chịu, tỉnh lại cùng với đau nhức, dường như anh mới phản ứng kịp đây là đâu nên không lộn xộn nữa, ánh mắt lơ đễnh lướt qua nhìn thẳng Nguyễn Kiều.
Trong mắt cô có ý cười nhàn nhạt, hình như đang nói chào buổi sáng.
Lâm Trạm cảm thấy hơi không chân thực, đưa tay nhéo mặt cô.
Nguyễn Kiều bị đau bèn nhíu mày, dùng quạt điện nhỏ quạt thẳng vào mặt Lâm Trạm.
Nhưng anh không đau, quạt điện nhỏ quạt ở trên mặt khiến anh tê tê dại dại, cảm xúc rất rõ ràng.
Lâm Trạm nghĩ: Thì ra là sự thật.
Xung quanh có người đang gáy khò khò cả đêm, đến sáng rồi cũng không yên, còn lại đều là tiếng hít thở dường như khá đồng bộ, đều đặn, mọi người còn đang chìm trong giấc mộng. Hai người không động đậy nữa, yên lặng đối diện nhau.
Nói chính xác thì hôm nay mới xem như là bắt đầu cuộc sống giảng dạy ở vùng xa.
Mọi người ít nhiều đều có mang theo lương khô, buổi sáng thức dậy không muốn làm cơm, mọi người chỉ ăn bánh quy để no bụng, vừa ăn vừa bàn bạc, nói hôm nào phải cùng người trong thôn xuống núi vào trấn mua một thùng mì gói về.
Vừa tới một ngày, mọi người đều thấy vô cùng thích thú với việc xuống núi, có người hỏi: “Có thể mang một thùng nước ngọt không.”
Lập tức có người trả lời liền: “Máy cày chỉ có thể đưa đến cổng thôn, nước ngọt nặng như thế, không chuyển được thì sao?”
Nguyễn Kiều yên lặng ăn bánh quy, đột nhiên hỏi: “Chẳng lẽ trong thôn ngay cả quầy bán đồ ăn vặt cũng không có sao?”
Mọi người sửng sốt.
Hình như là, dù sao không thể nào ngay cả quầy ăn vặt cũng không có.
Mọi người ăn sáng xong đều xuất phát cùng chú Vương - người dẫn bọn họ đến thôn vào ngày hôm qua tới từng nhà thông báo chiêu sinh.
Người trong thôn đều thức dậy rất sớm, có người nhiệt tình tiếp đón bọn họ, bảo bọn họ ở lại ăn sáng, mọi người đều xua tay từ chối, tỏ ý đã ăn sáng rồi.
Khi xuống dốc đi qua căn nhà gạch sống, Nguyễn Kiều trông thấy một đứa trẻ đang rút con quay chuyển động.
Đứa nhỏ đó đen gầy, mặc áo thun không cân xứng với dáng người nhỏ bé, nhưng đôi mắt sáng trong, rất có sức sống, rất có chí tiến thủ.
Chú Vương đi tới phía trước, đột nhiên ngừng lại, gọi đứa nhỏ: “Quả Nha Tử! Mẹ con đâu?”
Đứa nhỏ đó dừng hành động rút con quay, giọng dùng tiếng địa phương trả lời vang dội, “Bác Vương, mẹ đi chợ rồi!”
Sau đó chú Vương tiến lên nói chuyện với đứa nhỏ đó, rồi chỉ vào nhóm người trẻ tuổi đi tình nguyện, có lẽ là bảo cậu bé đi học, đứa nhỏ đó nhìn bọn họ, không chút hứng thú, chỉ lắc đầu.
Nguyễn Kiều nghe nửa hiểu nửa không, có lẽ chú Vương “lên lớp” la mắng lôi kéo đứa nhỏ phải đi học, nói cậu bé không có chí tiến thủ.
Da đứa nhỏ trơn bóng như cá trê, chạy tứ tung khiến chú Vương không bắt được.
Chỉ là không được vài giây thì cậu bé đã gặp nạn, vừa quay đầu chạy về trước thì bất cẩn đụng vào chân Lâm Trạm.
Mắt thấy cậu bé sắp ngã ra sau, Lâm Trạm bèn khom lưng kéo cậu bé.
Đứa nhỏ ngẩng đầu, Lâm Trạm ngồi xổm xuống, anh hất cầm hỏi đứa bé: “Này nhóc con, tại sao không muốn đi học.”
Hình như đứa bé hơi sợ Lâm Trạm, Lâm Trạm còn đang rất buồn bực, đẹp trai thế này có cái gì mà sợ chứ?
Chỉ thấy đứa nhỏ ấp úng nói: “Phải đi làm công chuyện.”
Làm công chuyện?
Cậu bé nhìn qua chỉ mới tám tuổi, có thể làm chuyện gì chứ.
Lâm Trạm bắt chuyện một lúc lâu, cuối cùng lấy một viên kẹo sữa vị dâu tây từ trong túi ra.
Kẹo này là hàng nước ngoài, bên ngoài là vị sữa bò, dâu tây bên trong nhân là trái dâu thật, chua chua ngọt ngọt, đứa bé ăn một viên liền mong chờ nhìn Lâm Trạm.
“Một ngày học không mất bao lâu đâu, không làm chậm trễ công việc của nhóc, lúc đó trong thôn của em có rất nhiều bạn đến chơi, em có muốn tới không? Em tới thì mỗi ngày đều được ăn.”
Đứa bé lưỡng lự một lát rồi gật đầu.
Không theo nguyên tắc lắm.
“Dụ dỗ” thành công, Lâm Trạm nhét nắm kẹo vào trong tay cậu bé, đứng dậy.
Vẻ mặt Nguyễn Kiều kinh ngạc nhìn Lâm Trạm, Lâm Trạm nhướng mày với cô.
Tiếp tục đi về trước, Nguyễn Kiều dùng khuỷu tay chọt Lâm Trạm, “Không nhìn ra nha, anh còn biết dỗ trẻ con à?”
Lâm Trạm “hừm” một tiếng, “Cái này có gì đâu, con của anh họ anh…” Anh đột nhiên khựng lại, đè thấp giọng, dựa sát vào Nguyễn Kiều, “Chính là con của chị họ anh - Nghiêm Noãn, thi đại học xong liền ném qua nhà anh một thời gian.”
Nguyễn Kiều cười, quả thật không ngờ Lâm Trạm còn có sự kiên nhẫn này.
Lâm Trạm ngoắc tay với cô, ý bảo cô đến gần chút.
Nguyễn Kiều không rõ, theo lời tới gần, cô đang định mở miệng hỏi thì Lâm Trạm nhét một viên kẹo sữa dâu tây vào trong miệng cô.
“Chỉ còn một viên thôi, phần còn lại ở trong hành lý của anh.”
Vừa vào trong miệng là vị thơm ngọt của sữa bò, mặt Nguyễn Kiều thoáng ửng đỏ, mặc cho Lâm Trạm nắm tay đi về trước.
Chiêu sinh cả buổi sáng, đến trưa thì đúng lúc tới nhà bí thư thôn ủy ăn cơm, nhà bí thư thôn ủy xem như là tốt hơn mấy nhà khác trong thôn, căn nhà có hai tầng nhỏ, trong nhà còn có máy điều hòa.
Đến đây hơn một ngày, mọi người lần đầu cảm nhận được gió lạnh của máy điều hòa, nhất thời cảm thấy đây là thiên đường của nhân gian.
Nhà bí thư thôn ủy có một căn phòng trống, nói là có thể để bọn họ ở, tuy nhiên không có máy điều hòa, nhưng chắc chắn tốt hơn việc nghỉ trên tấm mền cứng ở trường, chẳng qua căn phòng nhỏ, chỉ có thể ở được hai người, mọi người cùng bàn bạc quyết định để hai nữ sinh vào trong.
Lâm Trạm hỏi Nguyễn Kiều: “Em không muốn vào ư?”
Nguyễn Kiều lắc đầu: “Không cần.”
Tuy căn phòng nhỏ, chen thêm một nữ sinh là Nguyễn Kiều thì cũng có thể miễn cưỡng được nhưng Nguyễn Kiều không muốn.
Cô nắm chặt tay Lâm Trạm, dường như Lâm Trạm hiểu ý, che miệng lại khụ một tiếng, không giấu được ý cười.
Nhóm người bọn họ đi tới đi lui trong thôn suốt cả một ngày.
Đi từ lúc mặt trời mới mọc đến mặt trời chiều ngã về tây, ai ai phơi nắng đến đỏ cả người, đầu cũng đổ mồ hôi.
Nhưng thu hoạch rất phong phú, tổng cộng kêu gọi được khoảng 40 đứa bé, nhỏ nhất là năm tuổi, lớn nhất cũng chưa tới 11 tuổi.
Dọc theo đường đi, mọi người đều tìm được nơi đặt chân chính thức cho hơn hai tháng này, Nguyễn Kiều và Lâm Trạm luôn nhường cho bọn họ, nhường đến cuối cùng, chú Vương thu nhận và giúp đỡ hai người họ.
Nhưng nhà của chú Vương cũng chỉ có thể dọn ra được một phòng, Nguyễn Kiều chưa nói gì thì Lâm Trạm đã vội bày tỏ không sao, bọn họ là người yêu có thể ở cùng nhau.
Nguyễn Kiều chợt đỏ bừng mặt, nhưng suy cho cùng Lâm Trạm chỉ nói chiếm tiện nghi ở ngoài miệng, buổi tối anh rất tự giác ngả ra đất nghỉ.
Hai người đến một cửa tiệm nhỏ mua chút đồ, chính thức bắt đầu cuộc sống “ở chung” hai tháng trong căn phòng chưa tới tám thước vuông.
Thật ra giảng dạy ở vùng xa không giống trong tưởng tượng của Nguyễn Kiều, nhưng cũng không bất ngờ lắm, đầy tính thử thách.
Chiêu sinh được hơn 40 học sinh, dựa theo tuổi mà chia ra hai lớp, Nguyễn Kiều và Lâm Trạm phụ trách lớp nhỏ.
Giống như lời Lâm Trạm từng nói lúc trước, bọn họ không thể dựa theo chương trình học chính thức mà giảng dạy từng bước như thế, dạy cái gì hoàn toàn phụ thuộc vào bản thân mình tự quyết định, giáo viên dẫn đầu thỉnh thoảng sẽ đến kiểm tra chỉ điểm.
Đứa bé ở lớp nhỏ đương nhiên tuổi còn hơi nhỏ, rất nhiều thứ ngay cả phiên âm cũng chưa từng được học đàng hoàng, Nguyễn Kiều nhận dạy những phần chính như phiên âm, đếm số, cộng trừ.
Lâm Trạm phụ trách tổ chức lớp thể dục, còn dạy bọn nhỏ vẽ tranh.
Mỗi ngày từ từ trôi qua.
Đã qua được nửa tháng, nhiệt độ càng ngày càng cao, mọi người cũng bị rám đen một tí ở các mức độ khác nhau.
Ban ngày mặt trời chói chang, Lâm Trạm mặc áo ngắn tay quần cộc, ngồi trên băng ghế dưới mái hiên, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống từ trên trán, có lúc chảy vào khóe mắt, mặn mặn, lại hơi rát.
Anh cảm thấy đầu hơi căng, trước mắt có lúc là một vùng sáng trắng, không thấy rõ gì cả.
Đúng lúc này, Nguyễn Kiều dạy xong hết một tiết, các bạn nhỏ ùa ra.
Hôm nay là ngày họp chợ, nhà chú Vương không có ai ở đây nên cơm trưa phải tự mình giải quyết, Nguyễn Kiều vừa đến trước mặt Lâm Trạm định hỏi anh trưa ăn gì thì phía sau có một đứa nhỏ gọi họ, “Cô Nguyễn! Thầy Lâm!”
Nguyễn Kiều và Lâm Trạm cùng nhau nhìn sang.
Đứa nhỏ đó chính là cậu nhóc tên Trần Quả nghịch con quay không chịu đến lớp hồi trước, Lâm Trạm có sở trường hay đặt biệt danh cho người ta, người khác đều gọi cậu bé là Tiểu Quả Tử, nhưng Lâm Trạm cứ kêu người ta là Tiểu Hắc Bì (da đen).
Tiểu Hắc Bì vui vẻ chạy tới, lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu hỏi hai người họ, “Mẹ đi họp chợ rồi, thầy cô có muốn đến nhà em ăn cơm không?”
Đang cảm thán không có ai nấu cơm thì tự dưng tìm được cu li, Nguyễn Kiều và Lâm Trạm nhìn nhau, gật đầu, “Được.”
Dù sao cũng cần tìm gì đó để ăn, cho thêm một tên nhóc ăn cũng không mất công gì.
Bọn họ theo Tiểu Hắc Bì về nhà.
Tiểu Hắc Bì chạy vào phòng bếp, đứng trên ghế định đun nước.
Nguyễn Kiều kinh ngạc: “Tiểu Quả Tử, em làm gì thế? Mau xuống đây đi.”
Tiểu Hắc Bì hoàn toàn phớt lờ, cười híp mắt, khóe mắt còn lộ ra ánh sáng ngời, “Nấu cơm cho thầy cô ạ, cô ơi, cô cứ ngồi tự nhiên đi, em nấu cơm rất nhanh.”
Nguyễn Kiều càng kinh ngạc hơn, thì ra là cậu bé muốn nấu cơm.
Nhưng cậu bé mới tám tuổi mà.
Nguyễn Kiều và Lâm Trạm đưa mắt nhìn nhau.
Tiểu Hắc Bì nhóm lửa rửa rau, động tác rất lưu loát, Nguyễn Kiều nhìn đến ngẩn người, một lúc lâu mới huých Lâm Trạm, “Đến giúp kìa!”
Dù sao không thể nào để một đứa bé tám tuổi nấu cơm cho bọn họ ăn.
Nhà Tiểu Hắc Bì rất đơn sơ, không có đồ gì để ăn, cậu bé đến trong chuồng gà đào mấy quả trứng về, còn rửa sạch bó cải.
Lâm Trạm dựa theo chỉ thị đi gọt khoai lang, cây dao là đồ rất đơn sơ, không giống như mấy cây dao thái rau thông thường, đã vậy còn không bén, Lâm Trạm chưa từng cắt rau rủ nên hai củ khoai lang này rất lồi lõm, nhưng cũng không sao.
Tiểu Hắc Bì thuần thục để khoai lang và gạo vào chung, hấp khoai lang với cơm.
Lúc này Nguyễn Kiều mới chú ý tới cái nồi, nhất thời kinh ngạc, có phân nửa cạnh nồi đều hỏng hết… còn có thể dùng sao.
Làm xong một bữa cơm, ba người ngồi xuống vây quanh chiếc bàn vuông.
Cái bàn rất cũ kỹ, còn rất thấp, chân bàn không bằng nhau, có hai góc bàn phải lót tờ giấy chiết.
Lâm Trạm cao 1m80 mấy, ngồi trước chiếc bàn nhỏ như vậy thật sự không thoải mái lắm.
Vừa mới bận rộn trong bếp một lúc nên lúc này cực kỳ nóng, Lâm Trạm tiện tay lấy quạt hương bồ quạt, bởi vì nhà Tiểu Hắc Bì không có quạt điện.
Tiểu Hắc Bì ngồi xuống nhưng không ăn cơm trước, mà gắp cơm khoai lang vào trong một hộp đựng cơm bằng tôn lồi lõm.
Lâm Trạm hỏi cậu bé: “Làm gì thế, Hắc Bì.”
“Chuẩn bị trước cho mẹ, lát nữa lên chợ đưa cơm ạ.”
Lâm Trạm nhìn cậu bé, “Trời nóng như vậy còn đi à?”
“Mẹ không thể không ăn cơm mà.”
Lâm Trạm nhất thời á khẩu không trả lời được.
Nguyễn Kiều gắp một quả trứng gà vào trong bát Tiểu Hắc Bì, nhẹ giọng hỏi: “Mẹ em bán gì ở trên chợ thế?”
Nói đến mẹ, mắt Tiểu Hắc Bì chợt phát sáng, “Đồ tre trúc ạ, mẹ em tự làm đó, còn đan rất đẹp nữa.”
Đồ tre trúc.
Trong thôn có không ít phụ nữ làm việc này, nhưng lúc ăn cơm ở nhà chú Vương, nghe chú Vương nói việc này không biết được bao tiền, có thể sống qua ngày là không tệ rồi.
Nguyễn Kiều chuyển đề tài, “Vậy bình thường em thường tự mình nấu cơm ư? Cô thấy em làm rất quen thuộc.”
Tiểu Hắc Bì gài kỹ hộp đựng cơm, bắt đầu xới cơm khoai lang, giọng nói chuyện mơ hồ không rõ, “Năm ngoái em đã tự mình nấu rồi, mẹ phải kiếm tiền nuôi gia đình.”
Cậu bé hay nhắc về mẹ, người hờ hững như Lâm Trạm cũng nhận thấy có gì đó khác thường.
Quả nhiên, Tiểu Hắc Bì vừa ăn cơm vừa kể cặn kẽ chuyện nhà cậu bé, thì ra cha cậu bé mất do sạt lở đất lúc cậu bé ba tuổi, từ trước đến giờ đều là mẹ chăm bẵm cậu bé.
Cam Bái Xung thật sự rất lạc hậu, mẹ cảm thấy đi học mới có ích nên hai năm qua làm việc càng siêng năng hơn, trông mong có thể trữ dược ít tiền, sang năm đưa cậu bé lên trấn học tiểu học.
Hiện tại giáo dục đã phổ biến đến nơi này, đi học không cần tiền, nhưng từ đây lên trấn học tiểu học, đi một lần cũng phải mất bảy tám tiếng, trời mưa xuống đường sẽ rất mềm, đất bùn lầy lội không thể nào đi được phải dừng chân nghỉ lại.
Nhưng cậu bé lại không thích đi học, mà chỉ muốn phụ giúp mẹ.
Khi nói đến việc phụ giúp mẹ, trong mắt cậu bé sáng ngời, cả người đều tỏ ra sức sống.
Nguyễn Kiều cũng không biết làm sao ăn xong được bữa cơm này, ở cổng nhìn bàn chân nứt toét của Tiều Hắc Bì chạy vào cổng thôn, trong lòng phức tạp.
Lâm Trạm cũng hiếm khi yên tĩnh.
Anh lấy gói thuốc ra, hỏi Nguyễn Kiều: “Anh có thể hút một điếu không?”
Nguyễn Kiều gật đầu.
Gói thuốc hơn một trăm đồng, bình thường hút xong tiện tay ném đông ném tây, lúc này đột nhiên không bén được lửa.