Hạnh Phúc Đó Vốn Không Phải Của Em

Chương 5: 5 Chỉ Có Thể Làm Ấm Giường

Anh áp môi mình lên môi cô, tay tùy tiện mò mẫm cơ thể của cô.

Lạc Y Sương cô rất sợ, sợ đến mức nước mắt rơi ra.

Phương Hạo vẫn không dừng lại, anh từ từ cởi bỏ quần áo trên người cô

Tay thuận tiện tìm đến nơi tư mật của cô, anh liền cho một ngón tay vào đó thâm dò.

Vì lần đầu nên Lạc Y Sương cảm thấy rất đau, anh không ngừng lại anh còn cho thêm một ngón nữa vào bên trong cô, liền rút ra cho vào liên tục

“ Ưmm....đừng mà...!Xin anh ” Lạc Y Sương không ngừng phát ra âm thanh van xin anh, cô sợ thật sự rất sợ

Phương Hạo không hề nghe lọt tai, anh dùng chân tách hai chân cô ra để thuận tiện cho ngón tay ra vào.

Lạc Y Sương sợ đến nước mắt rơi lã chã, không kiềm được bật ra những tiếng rên rỉ

“ Ưmm..ưmm ”

Phương Hạo cũng không kiềm được nữa liền tháo dây áo choàng ngủ trên người mình, cậu em của anh đã bắt đầu phất ngờ khởi nghĩa.

Anh lấy ngón tay ra môi một lần nữa áp lấy môi cô, bên dưới cậu em của anh đã tiếp xúc được với nơi tư mật của cô

Anh liền thúc mạnh một cái, hai tay xoa nắn lấy bầu ngực đẩy đà của cô.

Lạc Y Sương đau đến trợn tròn mắt, cảm giác như bên dưới của cô bị xé toạt ra vậy, mỗi nơi anh đi qua trên người đều để lại dấu hôn đỏ chót

Phương Hạo bắt đầu di chuyển lại vườn đặt cô dưới thân mình sau đó liên tục ra vào bên trong cô, bên trong cô khít đến mức sắp bức chết anh rồi.

Anh áp môi mình xuống hôn lấy cô để làm cô phân tâm mà thả lỏng bên dưới cho anh dễ ra vào, đến khi cô thả lỏng rồi anh liền rời môi cô.

Nhìn cô nói

“ Đê tiện như cô chỉ có thể làm ấm giường cho tôi ”

Dứt câu anh liền cuối xuống ngậm lấy dôi gò bông đang nhấp nhô vì chuyển động của anh, bên còn lại anh dùng tay xoa nắn đủ dạng hình thù

“ Đừng mà....xin anh...!Xin anh dừng lại đi em đau quá ” Lạc Y Sương khóc nức nở dưới thân anh, nhưng anh cũng chẳng quan tâm, lọt vào tai anh đều là tiếng rên rỉ của cô

“ Sướng không? Rên lớn lên.

Cho tôi biết con người cô dâm đãng đê tiện đến mức nào mà chỉ mới kết hôn đã ra ngoài cùng đàn ông khác ” Phương Hạo không ngừng lên tiếng sỉ nhục cô, lời nói vô cùng khó nghe, anh dường như đã bị cơn giận lấn áp mất lí trí rồi

Lạc Y Sương nghe rõ mồn một những lời anh nói, trái tim của cô như chết lặng, nó đau còn hơn nổi đau thể xác của cô bây giờ, hoá ra trong mắt anh cô lại là người như vậy, đối với anh cô đê tiện đến thế sao?

Lạc Y Sương thà cắn môi bật máu chứ không phát ra một tiếng rên rỉ nào nữa.

Cô thật sự đau lòng muốn chết đi, cô là một lòng một dạ với anh, tình yêu dành cho anh tận 10 năm, đổi lại trong mắt anh cô chỉ là người con gái đê tiện.

Nhưng cô lại không có cách nào ngừng yêu anh

Người ta vẫn hay nói yêu là cố chấp dù biết sẽ tổn thương nhưng vẫn đâm đầu vào.

Lạc Y Sương đôi mắt ướt đẫm nhìn Phương Hạo giây phút trước khi ngất vì mệt mỏi, cô đã nhìn anh mỉm cười.

Phương Hạo thúc mạnh vào bên trong cô gầm lên một cái rồi sau đó phóng thích tất cả vào bên trong Lạc Y Sương nằm ngất đi

Phương Hạo mệt mỏi ôm lấy cơ thể của cô bước vào phòng tắm, tắm rửa cho cả hai sau đó liền bế cô quay lại giường, anh ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Lạc Y Sương mà nằm ngủ, anh không hiểu tại sao cô lại mỉm cười nhìn anh? Trong đầu liền đặt ra rất nhiều câu hỏi

chẳng ai iu cậu bằng tôi đâu

có lẽ nụ cười đó là sự chấm hết cho mối tình đơn phương 10 năm rồi...!

.