Hành Trình Cưng Chiều Thê Tử

Chương 20: Tạ Thanh Vinh Tự Nhận Trái Đắng

Từ Thanh là cái loại người gì, ông ta lẽ nào không biết? ! Ông ta làm sao có thể để con gái mình nhảy vào hố lửa chứ!

Tạ Thanh Vinh sắc mặt lúc xanh lúc trắng, căm hận mở miệng: “Không được!”

“Không được?” Từ Thanh giận tím mặt, “Vậy thì trả lại bản thiếu gia 2000 lượng sính lễ!”

Giờ phút này, Từ Thanh đã thấy rõ cục diện nơi này hết thảy đều do Tiêu Vãn bày ra, nếu hắn nhất quyết không buông tiếp tục dây dưa Tạ Sơ Thần, sẽ rơi vào tình trạng vừa mất vợ vừa mất bạc. Không bằng thuận nước đẩy thuyền, hắn không thiệt hại gì nhân tiện còn cho Tiêu Vãn vay một món nợ nhân tình, vạn nhất về sau khi cần đến cũng còn có cái mà lợi dụng.

Hắn liếc Tạ Trầm đứng một bên sợ tới mặt mày trắng bệch, khóe miệng nở nụ cười dâm đãng.

Tạ Trầm tuy không xinh đẹp bằng Tạ Sơ Thần, nhưng cũng được xếp vào hàng có nhan sắc.

Tạ Thanh Vinh ngang nhiên dám hủy hôn, trước mặt bao nhiêu người nói năng lỗ mãng với hắn, hại hắn mất hết mặt mũi! Hắn phải cưới nữ nhi bảo bối của lão già về nhà ngược đãi cho bõ tức!

“Tạ Thanh Vinh, lúc nãy trước mặt bao nhiêu người trơ tráo từ hôn, ông không phải nói năng hùng hồn lắm sao! Đừng phí lời nữa, mau đưa bạc ra đây. Ông dám ngang nhiên đùa trên đầu bản thái tuế? !” Từ Thanh lửa giận bừng bừng nói, “Quan sai đại nhân, Tạ gia đơn phương hủy hôn mà không chịu bồi thường sính lễ, đây chính là công khai lừa gạt tài sản người dân lương thiện, phá hoại trị an quốc gia. Nhờ ngài giải Tạ Thanh Vinh về nha môn, nghiêm hình thẩm vấn! Trả sự công bằng cho thảo dân!”

Tiêu Vãn gật gật đầu, cảm khái thở dài: “Hôm nay là ngày Từ tam thiếu gia cưới thê tử, vốn dĩ là chuyện vui, không ngờ lại chịu một vố lớn như thế, quả thực nên cho Từ tam thiếu gia một sự công bằng.”

Hắn bày ra bộ mặt nghiêm nghị chắp tay: “Quan sai đại nhân, không cần nể tình bản thiếu gia là thân thích Tạ gia, cứ theo quốc pháp mà làm.”

“Tiêu Vãn, ngươi dám hãm hại ta!” Tạ Thanh Vinh sải chân bước một bước dài, lửa giận ngút trời chặn trước người Tiêu Vãn, ai biết vừa mở miệng, liền bị khẩu sát thần công* của Tiêu Vãn làm cho không thấy mặt trời, “Tạ lão gia, ông không thể vô duyên vô cớ đổ oan cho tôi nha, hôn thư do đích thân ông ký , có bà mai làm chứng, hôn thư từ đầu tới cuối chỉ qua tay hai nhà các ngươi.”

* khẩu sát thần công, một câu nói ra là lấy mạng một người.

Tiêu Vãn xòe hai tay ra, vẻ mặt vô tội: “ Chuyện ông gả con, đến hôm nay tôi mới biết, làm sao động tay động chân, hãm hại ông được?”

“Ngươi! Ngươi!” Tạ Thanh Vinh tức giận không nói ra lời.

“ Tạ lão gia, nếu ông không muốn bị giam vào ngục, tôi khuyên ông nên gả lệnh thiên kim đi Từ gia đi. Chẳng lẽ đợi Từ tam thiếu gia hành hạ nàng ta ông mới vừa lòng? Phải biết nếu không nộp tiền bồi thường sính lễ, lại tự ý hủy hôn, còn có hành vi gạt hôn, theo luật phải đánh 60 đại bản đó. Có câu nợ cha con trả. Nhìn ông đã già thế kia. ” Hắn liếc Tạ Trầm, nói một câu khiến nàng ta dựng hết tóc gáy, “Tiểu thư tuy là nữ lưu nhưng cũng được coi là người con hiếu thảo nha.”

Tiêu Vãn đánh mắt ra hiệu cho hai tên quan sai, hai người rất thức thời tiến lên, vẻ mặt đằng đằng sát khí dọa đám người Tạ Thanh Vinh run cầm cập.

Tạ Hi núp sau lưng Tạ Thanh Vinh theo phản xạ quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng tìm kiếm chung quanh, miệng lắp ba lắp bắp chỉ đủ hắn nghe:

“A Tam… ” Ta sợ….

Không hiểu sao, hắn có dự cảm, những tai biến này chỉ là khởi đầu.

Tiêu Vãn lại nhìn sắc trời, hất tay Tạ Thanh Vinh đang che trước Tạ Trầm, mỉm cười nói: “Tạ lão gia, ông cân nhắc đề nghị của ta đi, hoặc là ngoan ngoãn đền tiền từ hôn, hoặc là gả con gái, hoặc là chịu đánh 60 đại bản, đợi sau này có tiền trả lại.”

“Thời gian không còn sớm, nếu hôn sự này đã không liên quan gì tới Sơ Thần, bản thiếu gia vừa kết hôn bận rất nhiều chuyện, ta đưa Sơ Thần và nhạc mẫu về Tiêu phủ trước . Quan sai đại nhân, hôn sự này giao cho các người xử lý.”

Có Tiêu Vãn và Từ Thanh hai vị hoàn khố đệ tử ở bên âm thầm tạo áp lực, quan sai có ngốc cách mấy cũng biết nên phán thế nào. Hai người lập tức xốc Tạ Thanh Vinh lên như bao tải, lôi ông ta xềnh xệch đến nha môn.

Tạ Hi đứng một bên sợ tới mức sắc mặt trắng như tờ giấy, kinh hoảng núp vào một góc, sợ chịu chung số phận với phụ thân. Mà Tạ Trầm bị Từ Thanh lôi lôi kéo kéo, trang sức chói sáng trên búi tóc nàng ta đung đưa sang hai bên lệch ra khỏi, sợi tóc ngổn ngang tán loạn xuống bên tai, gương mặt trang điểm đủ màu sắc sặc sỡ bị nước mắt làm nhòe nhoẹt. Trên khuôn mặt ràn rụa nước mắt hòa cùng nước mũi và đủ thứ màu nhìn thấy mà ghê, hai mắt thì sưng vù, còn gì hình tượng xinh đẹp động lòng người mọi ngày.

Về phần Tiêu Vãn, nhìn nhóm người Tạ gia tự làm tự chịu loạn cả lên , hắn nhếch mép cười âm lãnh, một bụng khó chịu khi nhìn thấy Tạ Sơ Thần bị khi dễ nay rốt cuộc cũng được giải tỏa phần nào.

Vừa quay đầu lại, Tiêu Vãn nhìn thấy Tạ Sơ Thần lặng lẽ nấp nơi góc tường. Thiếu nữ mặc váy màu phấn hồng không phục sức trang điểm, gương mặt phấn nộn trắng nõn chúm chím lộ ra hàm răng trắng, thiên chân vô tà khiến người không tự chủ mà say đắm.

Mà ánh mắt của nàng ấy tựa một đầm nước trong veo sạch sẽ, khiến lòng hắn như có dòng nước ấm chảy qua, ánh mắt lạnh như băng nhu hòa hơn, không tự giác lộ ra yêu chiều.

Hắn tiến lên vài bước, vươn tay ra, tuấn nhan anh nở nụ cười ôn nhu: “Sơ Thần, nàng thu xếp hành lý ổn thỏa chưa? Sao lại đứng đây, chúng ta về nhà thôi!”

Nhà?

Thế giới xung quanh từ lâu đã không còn tồn tại, trong mắt Tạ Sơ Thần chỉ có Tiêu Vãn. Nàng ấy ngơ ngác nhìn Tiêu Vãn vươn tay ra, từng ngón tay thon dài trắng nõn, ấm áp Như Ngọc, như ba năm trước, cứu nàng ấy ra từ trong bóng đêm sâu thẳm tuyệt vọng, kéo nàng ấy đi ra từ trong góc kẹt tối tăm ẩm thấp.

Nàng ấy không khỏi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong veo, phản chiếu bóng dáng Tiêu Vãn. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người nàng ấy, hình như có dòng nước ấm chảy từ lòng bàn tay Tiêu Vãn sang tim của nàng ấy.

Gió nhẹ nhẹ nhàng thổi, chóp mũi truyền đến cỗ hương vị thuộc về hắn, nhàn nhạt mà thấm vào tận tim, nàng ấy nghe được tiếng đàn huyền diệu đang không ngừng vang vang trong tim mình.

Cuối cùng, “Bùm”, “Bùm” tiếng đàn ngưng bặt.

Thật lâu sau, nàng ấy mới giật mình dời ánh mắt sang dung nhan tuấn lãng kia, nhìn thế nào cũng thấy nam nhân trước mắt như vầng thái dương trên cao, không vướng bụi trần.

Nàng ấy đỡ trái tim không ngừng nhảy lô tô trong ngực, lo lắng nghĩ: mình bị mắc bệnh tim rồi cà? Vì sao tim cứ nhảy loạn xạ, giống như muốn nhảy ra ngoài chơi đánh đu?

Giờ phút này, Tạ Sơ Thần mang trái tim nai con đập loạn, ngây ngốc mặc Tiêu Vãn nắm tay dắt lên xe ngựa, còn cười ngớ ngẩn suốt dọc đường đi đến Tiêu phủ.

Trên xe ngựa có thêm người hầu của Thẩm thị, Tiêu Vãn khéo hiểu lòng người nhường xe ngựa cho Tạ Sơ Thần, Chiêu Nhi, Thẩm thị và hai nha đầu của Thẩm thị, còn mình thì ra ngoài ngồi chung với Vân Yên, Họa Hạ.

Từ nhỏ đến lớn Tiêu Vãn chưa bao giờ đánh xe, giờ phút này, tâm tình đặc biệt tốt hắn giằng dây cương trong tay Họa Hạ, vung roi ngựa, đích thân đưa mình và thê tử về nhà.

Dọc theo đường đi, dân chúng thấy Tiêu Vãn tự mình đánh xe, cho rằng hắn đưa Quý Thư Mặc mới cưới hôm qua về nhà mẹ đẻ, nghĩ thầm Tiêu Vãn quả thực như lời đồn vô cùng sủng ái Quý Thư Mặc, hắn ta dù sao cũng là một thiếu gia tốn quý lại chịu hạ mình làm người đánh xe.

Họa Hạ ngồi bên cạnh Tiêu Vãn vẻ mặt kinh dị, dọc theo đường đi đều kinh hồn bạt vía, sợ đại thiếu gia cao cao tại thượng nhà chúng ta chưa bao giờ đánh xe ngựa tạo thành tai nạn giao thông. Hắn liên tục đưa mắt hỏi ca ca của hắn, thiếu gia đến tột cùng làm sao vậy? Chẳng lẽ bị quỷ nhập? !

Vân Yên trầm tư. Vấn đề này hắn đã suy nghĩ suốt cả hai ngày, nhưng vẫn không tìm ra được lời giải.

“Sơ Thần, đến nhà.” Tiêu Vãn mỉm cười vén màn kiệu lên, đang muốn dắt Tạ Sơ Thần ra thì lại thấy nàng ấy vẫn che ngực, nhíu mày cắn môi, lại ngại ngùng không muốn xuống xe ngựa.

Tiêu Vãn vội vàng tiến lên, lo lắng hỏi, “ Sơ Thần, nàng làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao, chỗ nào không thoải mái, mau vào nhà, ta kêu đại phu đến khám cho nàng ”

Tạ Sơ Thần do dự, ánh mắt đảo quanh một vòng thấp thỏm: “Thiếu phu nhân mà nhìn thấy tôi vào phủ từ cổng chính, nhất định sẽ hiểu lầm . Cứ để tôi và mẫu thân đi cổng sau thôi. Cám ơn Tiêu thiếu gia chứa chấp...” Nàng ấy rất muốn gọi hắn một tiếng phu quân, nhưng lại sợ sự có mặt của mình gây rắc rối cho Tiêu Vãn, nên chịu đựng khó chịu trong lòng, nói ra lời trái lương tâm.

Nhưng Tạ Sơ Thần còn chưa nói xong, Tiêu Vãn đã bế nàng ấy lên.

Thấy Tạ Sơ Thần vẻ mặt kinh hoảng đem đầu vùi vào trong lòng mình, Tiêu Vãn lập tức nhớ đến cô ngốc nào đó tối qua vẫn quấn lấy hắn, nằng nặc đòi hắn ôm. Vẻ mặt hắn hòa nhã, ngọt ngào dụ dỗ: “Nàng ta không có ở đây đâu. Vết thương trên chân nàng còn chưa lành, đi cửa sau rất xa, đi bằng cửa lớn đi.”

Muốn chữa bệnh cho Thẩm thị, bảo vệ Tạ Sơ Thần và Thẩm thị không bị người Tạ gia khi dễ, kỳ thật có thể mua một căn nhà khác cho hai người, với tiền tài thế lực của Tiêu gia, chuyện này quả thật dễ hơn ăn cỏ.

Nhưng Tiêu Vãn lại cố chấp đưa nàng ấy về bên cạnh mình. Chỉ có gần trong gang tấc, trong lòng hắn mới có cảm giác an toàn.

Một người từng bị phản bội, trong lúc hắn không còn tin vào tình yêu nữa, thì hắn tìm thấy một người yêu hắn hơn sinh mạng, người đó sẽ không bao giờ phản bội hắn, không bao giờ tổn thương hắn, theo bản năng hắn sẽ giữ chặt lấy không buông tay. Dù có dùng bất cứ thủ đoạn ti tiện nào đi chăng nữa.

Mất đi, tìm lại được, càng hiểu được sự đáng quý của hai chữ “quý trọng”

“ Vì sao Quý tiểu thư chưa về, là bởi vì tôi, nên hai người cãi nhau sao?” Tạ Sơ Thần hô hấp cứng lại, lúng túng xin lỗi, “Xin lỗi... Tôi...”

“Nàng ta nhớ nhà , cho nên muốn ở lại nhà vài ngày, không phải chuyện to tát gì.” Sợ Quý Thư Mặc hạ độc thủ với Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn vội vàng nghiêm túc bổ sung một câu, “Nàng ta mà về, đừng nói chuyện với nàng ta, nhất định phải cách nàng ta thật xa. Biết không?”

Cho rằng Tiêu Vãn sợ mình trở ngại bọn họ thân mật, Tạ Sơ Thần chua xót gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Sơ Thần biết , tuyệt sẽ không xuất hiện trước mặt Quý tiểu thư...”

Rõ ràng nên kêu Quý Thư Mặc là thiếu phu nhân, Tạ Sơ Thần lại khăng khăng giả điên. Mình đúng là hẹp hòi, được voi đòi tiên, được một tấc lại muốn tiến một thước, nàng ấy thầm khinh thường chính mình.

“Đại thiếu gia và Đại Thiếu Phu nhân về rồi ——” vừa thấy Tiêu Vãn ôm một thiếu nữ chậm rãi bước xuống kiệu, hai tên gác cổng dĩ nhiên nghĩ là Quý Thư Mặc, ai biết khi Tiêu Vãn đến gần, cái đống bùi nhùi bọn họ nhìn thấy lại là người hôm qua đại náo Tiêu phủ - Tạ Sơ Thần, một đám liền trợn mắt há hốc mồm chết đứng tại chỗ.

Tạ Sơ Thần vặn vẹo người, tuy tham luyến vòng ôm của Tiêu Vãn, nhưng, nàng ấy chỉ là một thiếp thất không danh không phận, theo quy tắc không dám để Tiêu Vãn ôm đi vào cổng lớn Tiêu gia trước mặt mọi người đâu!

Nhưng nàng ấy vặn vẹo loạn xạ như vậy, ngược lại càng khiến Tiêu Vãn thở gấp. Thân thể mềm mại nhẵn nhụi, hương thơm nhàn nhạt thanh khiết đặc trưng của thiếu nữ. Một tên nam nhân bình thường như hắn làm sao có thể chịu đựng được!

Ngay lập tức, một cỗ khô nóng lan tỏa khắp người của Tiêu Vãn, bộ phận nào đó nhanh chóng bị khiêu khích làm cho thức tỉnh, khí lực bừng bừng. Hắn vỗ vỗ vào mông Tạ Sơ Thần, giọng nói trầm khàn mê hoặc thủ thỉ bên tai nàng ấy, “Ngoan ngoãn nằm yên. Không được lộn xộn. Nếu không ta quăng nàng ” vào miệng ta.

Tạ Sơ Thần đỏ mặt, sợ tới mức không dám lộn xộn, chỉ là ra sức vùi đầu vào ngực Tiêu Vãn, nỗ lực che dấu sự tồn tại của mình, ai biết nàng ấy làm như vậy chẳng những khiến Tiêu Vãn càng ngày càng khó nhịn, dọc đường đi người hầu đều dùng vẻ mặt quỷ dị dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hai người thân thiết.

“Cũng trên con đường này, ngày hôm qua Đại thiếu gia ôm Đại Thiếu Phu Nhân bước đi, hôm nay lại ôm người khác, có sự có mới nới cũ không hề nhẹ đâu đây....”

“Nhất định là con hồ ly tinh kia quyến rũ đại thiếu gia!”

“Đại thiếu Phu Nhân đâu? Hình như vẫn chưa về...”

“Đại thiếu gia sẽ không bội tình bạc nghĩa chứ? Ngươi nhìn, còn đem một người gần như mù lòa vào phủ.”

Suốt cả quãng đường đi bên tai cứ vo ve tiếng ruồi muỗi xì xào bàn tán ai mà không bực. Tiêu Vãn cau mày, hắn tức giận gầm lên: “Tiêu phủ nuôi các ngươi, không phải để cho các ngươi bàn tán sau lưng chủ tử, mà là để các ngươi làm việc ! Còn nói thêm một câu nữa thì lăn ra Tiêu phủ hết cho bản thiếu gia!”

Tiêu Vãn trước nay hoành hành bá đạo trong Tiêu phủ, bây giờ ho một tiếng, mọi người sợ tới mức không dám lên tiếng , ai nấy vẻ mặt kinh hoàng cúi đầu xuống.

Tiêu Vãn vừa chân ướt chân ráo vào nhà, lời đồn ác ý “Tiêu Vãn chọc Quý Thư Mặc tức giận bỏ đi, độc sủng hồ ly tinh” đã lan truyền với tốc độ chóng mặt, lan đến cả tai Tiêu Ngọc Dung. Ông vô cùng tức giận, vội vàng sai người gọi Tiêu Vãn.

Kiếp này, Tạ Sơ Thần ở mai viên cách chỗ Tiêu Vãn một khoảng. Viện hai người cách nhau một con sông nhỏ, chính giữa có một lương đình bày trí trang nhã để nghỉ chân ngắm cảnh. Qua sông sau đó đi tiếp tám cua quẹo, lộ trình ước chừng hai nén nhang. So với viện đặt ở phía Bắc xa xôi của kiếp trước, đích thực gần nhiều lắm, nhưng cũng không phải sát bên.

Mới đầu Tiêu Vãn muốn thu xếp cho Tạ Sơ Thần ở hẳn trong viện của mình hoặc gần bên mình, như vậy thuận tiện chăm sóc nàng ấy hơn, nhưng Quý Thư Mặc chung quy sẽ trở về, hắn không thể để Quý Thư Mặc có cơ hội khi dễ hay lợi dụng Tạ Sơ Thần.

Mai viên yên tĩnh, phong cảnh tuyệt đẹp, không khí trong lành, thích hợp dưỡng thương, tuy rằng lộ trình tới hai nén nhang nhìn thì hơi xa, nhưng trông qua hướng cửa sổ , có thể nhìn rõ đèn mai viên đối diện.

Chỉ cần Quý Thư Mặc có chút động tĩnh nào với Tạ Sơ Thần, hắn sẽ kịp thời hỗ trợ.

Trong lòng Tiêu Vãn, Quý Thư Mặc là sói xám ác độc lúc nào cũng chực chờ ăn tươi nuốt sống con cừu nhỏ mềm mịn * thiện lương Tạ Sơ Thần của hắn.

*: Nguyên văn là nhu nhuyễn, nghĩa là mềm mại+ mịn màng. Từ này để diễn tả làn da một cô gái, các tác giả ngôn tình hay dùng khi miêu tả cảnh XXOO.

Hành lý Tạ Sơ Thần vô cùng ít, ngoại trừ vài bộ quần áo để thay cùng đồ dùng hàng ngày, chỉ mang theo một bức tranh. Bức tranh này là bức Tiêu Vãn nhìn thấy ở trên bàn, giờ phút này được Tạ Sơ Thần bao ba lớp kỹ càng, không chỉ không cho Tiêu Vãn chạm vào, còn cẩn trọng đặt vào góc giường, gương mặt hạnh phúc cười khúc khích.

Điều này làm cho Tiêu Vãn không khỏi ghen tị, người trong bức họa là ai, lại có thể khiến nàng ấy coi trọng như vậy. Đừng nói là buổi tối ôm đi ngủ nha?

Vừa mới dàn xếp ổn thỏa cho Tạ Sơ Thần và mấy người Thẩm thị xong, chưa kịp thở lấy hơi Tiêu Vãn đã bị phụ thân kêu qua.

“Vãn Nhi, chuyện này là như thế nào, con không phải đưa Thư Mặc về nhà mẹ đẻ sao?” Tiêu Ngọc Dung tức giận vỗ bàn một cái, nổi giận đùng đùng nói, “Thư Mặc đâu? Chẳng lẽ con bỏ Thư Mặc lại, một mình quay về? Chẳng lẽ con không nhớ quy tắc lại mặt?”

Trong lòng Tiêu Ngọc Dung, Quý Thư Mặc là chính thê của Tiêu Vãn. Mới đại hôn một ngày đã ruồng bỏ phu nhân, cùng người khác ân ân ái ái, chẳng phải là lại ngựa quen đường cũ đàn đúm trăng hoa sao!

Tiêu Ngọc Dung rất lo lắng, không nhịn được lớn tiếng.

Nếu là trước đây, chán ghét Tiêu Ngọc Dung gò bó, Tiêu Vãn đã sớm bộc phát tính đại thiếu gia, cãi lại Tiêu Ngọc Dung.

Nhưng hiện tại, hốc mắt hắn hơi hơi ướt, tiến lên phía trước, nhỏ giọng giải thích: “Cha, không phải con bỏ lại Thư Mặc, mà là Thư Mặc không muốn về.”

Hôm qua, Tiêu Ngọc Dung thấy Tiêu Vãn yên bề gia thất, cao hứng uống vài vò rượu, sau khi Tiêu Vãn đưa Quý Thư Mặc về nhà thì ông cũng về phòng ngủ li bì. Mà Tiêu Vãn lo đối phó với Quý Thư Mặc, chăm sóc Tạ Sơ Thần, không có thời gian trò chuyện với phụ thân.

Kỳ thật hắn có rất nhiều lời muốn nói với phụ thân, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.

“ Đại ca Thư Mặc nhìn trúng vị trí công bộ thị lang, nhị ca muốn mở chi nhánh, cho nên nàng ta nài ép hài nhi bỏ tiền tài, mưu cầu quan chức cho các ca ca nàng ta nhưng hài nhi lại từ chối toàn bộ.”

Kể lại tường tận mọi chuyện xảy ra ở Quý phủ , Tiêu Vãn nghiêm túc phân tích: “Công bộ Thượng thư tuy là bạn tốt của cha, nhưng con cảm thấy, không thể để cha nhúng tay vào việc này, cho nên uyển chuyển cự tuyệt . Con cho rằng, nếu đi cửa sau, về sau sẽ bị người trong quan trường đàm tiếu chỉ trỏ. Không tốt cho thanh danh của cha. Cho nên con động viên đại ca tham gia khoa cử, dùng thực lực mưu cầu chức công bộ thị lang. ”

“Về phần mở cửa tiệm, con đã xài gần hết tiền dành dụm cho hôn lễ. Con thấy bên nhà vợ không có khả năng nên đề nghị Thư Mặc thư thư, đợi chừng nào có đủ tiền hẵng mở tiệm. Nhưng Thư Mặc lại hiểu lầm con, sinh sự vô lý với con, còn làm mình làm mẩy không chịu hồi phủ. Con nghĩ trong tháng trăng mật, bỏ trống tân phòng thì không nên , cho nên sau khi từ biệt Thư Mặc, tự về phủ.”

Trong lòng Tiêu Vãn, Quý Thư Mặc vẫn luôn xếp thứ nhất, nay Tiêu Vãn vậy mà cự tuyệt hai yêu cầu của Quý Thư Mặc, còn quan tâm đến danh tiếng của mình? Tiêu Ngọc Dung không khỏi nhân từ xây tổ cho ruồi*.

* là kinh ngạc há hốc mồm

Ông nghiêm túc đánh giá Tiêu Vãn, xác định đây đúng là con trai bảo bối luôn yêu thầm Quý Thư Mặc của mình mà ta!

Tiêu Vãn tội nghiệp cúi đầu, vô tội hỏi: “Phụ thân, con làm vậy có gì sai?”