Hào Môn Khế Ước: Quân Trưởng Chờ Đã!

Chương 22: Người cần phải quên (7)

Lâm Hiểu Khê ngày hôm đó trôi qua hết sức ảm đạm. Cô chỉ làm quản ngục ca ngày, đến đêm sẽ có người khác tới. Cô bàn giao nhiệm vụ cho rồi rời đi. Nhìn trời tan chiều tuyết bung lạnh ngắt, cô thở dài, đúng là mình không hợp với nơi nhàm chán như này. Lấy được xe lái ra khỏi quân khu thì tuyết đổ càng lớn, cô quyết định giảm tốc độ, mất hơn một tiếng mới trở về nhà.

" Tiểu Khê, ngày đầu đi làm như thế nào ?" Bà ngoại thấy cô về thì cười tít mắt.

" Chán bà ạ." Cô ngồi xuống bên cạnh bà.

" Tiểu Diệp mới về rồi đấy. Con lên nhà chơi với con bé đi. Hai đứa cũng phải lâu rồi mới gặp lại."

Lâm Hiểu Khê vừa hay tin Tiêu Tiểu Diệp về thì vui lên, chạy một mạch lên tầng tìm cô chị họ. Từ nhỏ đã lớn lên bên nhau nên cô rất tự nhiên đi vào phòng Tiêu Tiểu Diệp. Chị họ hình như vừa mới tắm xong, đang sấy tóc, thấy cô vào liền nhẹ nhàng nói, " Không thay cảnh phục à ?"

Cô lúc này mới nhớ ra là mình vẫn mặc nguyên đồ, chạy về phòng thay xong rồi quay lại, " Diệp tỉ, người ta rất nhớ tỉ." Đi tới ôm ôm cô chị của mình, Tiêu Tiểu Diệp mình hạc xương mai ôm vào đúng là mềm mại.

Tiêu Tiểu Diệp đẩy cô ra, " Ớn chết đi được."

Cô bày bộ mặt uỷ khuất, " Có phải em đi mấy năm là chị ghét bỏ em không ?"

" Thôi thôi." Tiêu Tiểu Diệp cười, " Cô đừng làm chị cô sợ nữa."

Lâm Hiểu Khê lúc này mới thôi bày trò. Tiêu Tiểu Diệp nhìn qua rồi đột nhiên nắm lấy tay cô, " Sẹo sâu quá. Có chuyện gì vậy ?"

" Em không cẩn thận." Cô luôn dùng cái cớ này để qua mặt ba mẹ, bà nội và bây giờ là cả Tiêu Tiểu Diệp.

" Để lại sẹo lồi như này, đáng tiếc mà." Tiêu Tiểu Diệp thở dài, tay con gái luôn cần được bảo dưỡng, vậy mà cô em họ của cô lại có vết sẹo như này, không khỏi thương xót.

" Không sao. Dù gì em cũng có người hứa gả rồi, không sợ bị bỏ." Lâm Hiểu Khê rút tay về, cười đùa. Nói xong mới nhớ ra chuyện, " Chị đã gặp anh Tiểu Vũ chưa ?"

" Bạch Niên Vũ ư ?" Tiêu Tiểu Diệp hỏi.

" Ừ ừ, lần sinh nhật vừa qua của anh trai nếu không phải do chị đi nước ngoài thì đã gặp được vị hôn phu của mình rồi đó. Tiếc thật, em không thể ngờ chị sống lâu như vậy rồi mà chồng chưa cưới của mình vuông tròn béo gầy như nào cũng không biết." Lâm Hiểu Khê oán trách. Từ nhỏ Tiêu Tiểu Diệp không thân cận với mấy người ở Tứ đại gia tộc, cho dù được hứa hôn nhưng dáng vẻ của Bạch Niên Vũ cô cũng không biết. Tội nghiệp !

" Rồi sẽ có lúc gặp, đời không thiếu mấy lần gặp gỡ." Tiêu Tiểu Diệp không xem trọng quá nhiều.

Lâm Hiểu Khê nằm ngửa nhìn trần nhà, cô đưa tay lên nhìn sau đó nói với chị họ, " Em đã từng gặp một người thần bí, người đó nói với em rằng em sống không quá 50 tuổi."

" Bây giờ ai còn tin ba lời đó."

" Em cũng không tin, chỉ là em hi vọng đời này, sống đến bao nhiêu năm cũng được, chỉ cần gặp được người cần gặp."

Tiêu Tiểu Diệp nằm bên cạnh cô, " Người cần gặp ắt sẽ gặp, người không cần gặp rồi cũng sẽ gặp."

Lâm Hiểu Khê không nói gì. Một năm trước ở Tây Tạng, cô tình cờ gặp một bà lão bị bỏ đói, một mẩu bánh mì khô của cô đã giúp người đó vực dậy. Bà lão đó nắm lấy tay cô sau đó rối rít cảm ơn, nói sẽ xem giúp cuộc đời của cô. Khi cô đưa bàn tay với vết sẹo sâu cho bà, nước mắt của người đó rơi xuống, bàn tay khô cứng áp lên mặt cô, " Con gái, đời này của con trôi qua không êm ái, sau này gặp nhiều người, người nào cũng thay đổi cuộc đời con. Tiếc số trời không chiều lòng, 50 chưa đến đã qua đời. Nhưng con không sống vô nghĩa, lúc con rời đi không oán hận."  Lâm Hiểu Khê lúc đó cũng không suy nghĩ gì nhưng dòng chảy của thời gian vẫn đang hoạt động, sống bao nhiêu năm với cô cũng chỉ là một giây ngắn ngủi.

——————

Sau khi ăn cơm gia đình xong, Lâm Hiểu Khê lái xe rời đi. Cô đi tới một hộp đêm nổi tiếng ở thành phố X. Thẩm Bình Tây là tay ăn chơi chính hiệu, anh ta luôn đưa cô đi bàn công việc ở mấy chỗ như này. Còn nhớ có lần anh ta vừa làm nhiệm vụ về, cả người bị thương nhưng vẫn lết tới hộp đêm ở Paris hại cô dở khách dở cười. Lâm Hiểu Khê đi tìm anh, anh đứng trên tầng vẫy tay cô.

Cô đi lên, nhận lấy li rượu từ anh, " Sao ?"

" Ở đây có vẻ không thoải mái bằng ở Pháp." Vì tiếng nhạc hơi to nên anh phải ghé sát cô mới nói được.

" Dù sao cũng không thể tư tưởng cởi mở như Châu Âu." Cô nhấp một chút rượu, tay chống lên thành nhìn những người phía dưới. Thẩm Bình Tây vòng tay qua eo cô như là để bảo vệ.

" Tôi đặt ở đó rồi nhưng không biết anh ấy có phát hiện không. Nhưng về cơ bản tôi đã nắm được cấu trúc trại giam." Cô nói.

" Vượt ngục không dễ đâu. Nếu bị bắt thì hai chúng ta toi đời đấy."

" Anh thôi, nếu bị bắt thì tôi sẽ bắt anh." Cô uống hết li rượu, đặt xuống bàn. " Hai chúng ta đương nhiên phải có người hi sinh phải không ?"

Thẩm Bình Tây cười lộ ra 8 răng tiêu chuẩn, " Cô đừng có mơ."

Lâm Hiểu Khê không nói gì tiếp, Thẩm Bình Tây thì lại không ngừng đưa rượu cho cô. " Nào, Hứa Luật Khôi có dễ chơi không ?"

" Khó." Cô nói, " Mò kim đáy bể. Ở cạnh anh ấy nhiều năm tôi cũng không biết nên hình dung ra sao."

" Nếu khó quá thì bỏ đi." Thẩm Bình Tây gác cằm lên vai cô, " Bỏ hết, theo tôi trở về Pháp."

" Thân mật quá người ta lại tưởng anh với tôi yêu nhau." Cô đẩy đẩy cằm anh ra, nếu không phải biết xu hướng giới tính của Thẩm Bình Tây thì cô đã đánh anh ta.

" Nào, đừng có đẩy đẩy, tôi vừa nhìn thấy chồng chưa cưới của cô." Thẩm Bình Tây đột nhiên nói.

Lâm Hiểu Khê nương theo ánh mắt của anh phát hiện ở đối diện hai người chính là Hứa Luật Khôi, hai đôi mắt chạm nhau như bị giật điện. Cô cười nhạt, " Ngày vào quân ngũ, đêm đi quẩy bar."

" Nếu không phải anh ta đã là của cô rồi thì tôi sẽ chiếm lấy." Thẩm Bình Tây khàn giọng. Nhìn người đàn ông kia kìa, áo sơ mi đen xăn hai ống áo để lộ cánh tay rắn chắc, đồng hồ hiệu đeo vào càng thu hút mấy em gái. Phần trên nảy nở, chỉ cần cởi cúc ra thì nhất định bao em tình nguyện gác chân lên đôi vai đó.

" Đừng nhìn nữa, có tin tôi cho anh ngã xuống không." Lâm Hiểu Khê bắt lấy khuôn mặt Thẩm Bình Tây đưa về trước mặt mình, " Người đàn ông đó là của tôi !"

Thẩm Bình Tây cười, " Vâng vâng, của cô, tôi nào dám. Nhưng mà nhìn mấy cô gái xung quanh anh ta đi. Mấy cái bàn tay đó đang hận không xé được tấm áo mỏng manh của chồng chưa cưới của cô kìa."

Lâm Hiểu Khê nhìn thấy có người đang tiến gần tới Hứa Luật Khôi, cô không biểu cảm, " Con ả đó không làm được." Nhưng mà cô lúc này lại nhìn thấy Hứa Luật Khôi dang tay ôm lấy eo của cô gái kia. Nháy mắt bèn chuyển lạnh.

" Chị gái à, cô đang ôm tôi với anh ấy ôm cô ta chắc là đang dằn mặt nhau." Thẩm Bình Tây cười sặc sụa.

" Haiz, tôi đúng là ích kỉ." Lâm Hiểu Khê thở dài.

Lúc này nhạc đột nhiên dừng lại, MC ở trên sân khấu đang công bố vị khách may mắn của đêm. Club này có một thú vui rất mới lạ, vào thứ 6 cuối cùng của tháng thì sẽ thường chọn một con số ứng với số của vị khách bất kì. Sau đó sẽ tặng họ một phần quà đặc biệt.

Lâm Hiểu Khê cảm thấy hứng thú, cô nhìn số của mình, 404. Cũng không quá xấu.

" Vị khách may mắn của đêm nay chính là.....404."

Thẩm Bình Tây ôm miệng cười, " Số đỏ."

Lâm Hiểu Khê trợn mắt nhìn anh ta.

" Nói tôi biết bạn ở đâu 404." MC ráo riết tìm người may mắn.

Lâm Hiểu Khê kêu lên, " Đây." Ánh mắt của mọi người đổ dồn về cô. Chỉ thấy một khuôn mặt trang điểm nhẹ ló ra, bên cạnh cô có người đàn ông đang ở bên.

" Mời cô xuống đây."

Lâm Hiểu Khê đi xuống, đêm nay cô mặc váy màu bạc cùng chiếc giày cao gót đen, khoác ngoài áo da màu đen. Nhìn không quá nổi bật nhưng dưới ánh đèn của club, sắc bạc cùng khuôn mặt của cô lại toả sáng khiến cho nhiều người không khỏi ngắm nhìn. Màu son nâu trầm phương Tây khiên đôi môi cô thêm dụ hoặc.

Cô đi tới bên MC, lấy tay bỏ vào hộp quà,  sau đó lấy ra một quả bóng, nàng mở nó ra, " Vị khách 407 sẽ trở thành bạn tình của bạn."

Ngay lập tức cả club cười lớn lên.

" Vậy ai là 407 vậy ?"

Một chàng trai bước ra, mặc một cây đồ đen, có lẽ cũng là một thiếu gia công tử nào đó. Khuôn mặt khá sáng lạn, cô mỉm cười, " Xin chào tôi là Lucy."

" Tôi là Cảnh Túc." Anh chàng đó có giọng nói rất ấm.

" Trước khi hai người đến với nhau, tôi muốn hỏi một điều. Hai vị đã có người yêu chưa ?" MC hỏi.

" Tôi chưa."

" Chưa."

Cả hai người đồng loạt nhìn nhau. Sau đó dưới sự thúc giục của MC, hai người bèn đứng cạnh nhau, một lúc sau thì rời đi.

Ở phía trên, Hứa Luật Khôi nhàm chán xoay xoay miệng cốc, cái gì mà chưa có.... Choang, cốc bị anh đẩy rơi xuống sàn.

" Hứa thiếu lại sao vậy ?" Đường Nam thấy anh tức giận thì có chút khó hiểu.

Chấn Bách Niên thì nhìn ra, không có ý vị gì. Nhiều năm như vậy rồi, Lâm Hiểu Khê vẫn không cho nổi Hứa Luật Khôi một cái danh phận thật sự.

Đột nhiên Hứa Luật Khôi đứng dậy, đẩy người con gái đang ôm mình ra sau đó đi vội xuống dưới. Chen chúc giữa đám đông tìm cô, cô mặc váy bạc nên sẽ rất dễ tìm. Nhưng sao không thấy, đến khi đi ra khỏi club thì thấy một chiếc xe vụt qua, cửa xe hạ xuống anh thấy cô. Hứa Luật Khôi đứng sững lại như một pho tượng.

Lâm Hiểu Khê và Cảnh Túc sau khi gặp nhau thì chàng thiếu gia này hình như có chút ngại.

" Tối nay ngoài đi club ra anh có thêm gì không ?" Cô được anh châm thuốc, hút một hơi rồi cô hỏi.

" Đua xe." Cảnh Túc nhìn cô gái kiều mị trước mặt mình, cô khác với những người anh từng gặp, ở cô có một sự tự tin khiến anh cảm giác cô là đồng loại của mình.

Hai mắt Lâm Hiểu Khê sáng lên, " Vậy thì cho tôi đi cùng."

" Cô cũng thích đua xe sao ?" Cảnh Túc bất ngờ.

" Có thể anh không biết rằng trước đấy đường trên thành phố X này nhẵn mặt bánh xe tôi rồi."

Cảnh Túc nghe vậy bèn đưa cô tới địa điểm đua xe. Ở đó đã chờ sẵn rất nhiều người, mấy thiếu gia tiểu thư của thành phố X gần như tựu chung lại ở đó. Khi thấy Lâm Hiểu Khê bước xuống xe của Cảnh Túc, bọn họ không khỏi tò mò.

" Cảnh Túc, bạn gái mới à ?" Một tên loai choai bỗng nhiên hét lên sau đó cười thích thú.

" Chỉ là bạn." Cảnh Túc đi tới, đưa một vali cho bọn họ. Đi đua đương nhiên phải có lệ phí rồi.

Lâm Hiểu Khê quan sát chặng đua mà bọn họ vạch ra, " Không có đường quốc lộ à ?"

" Không có. Mấy năm trước Hứa thiếu đua trên đường tốc độ lớn khiến cho cảnh sát chú ý nên bây giờ chúng tôi không dám làm như vậy." Cảnh Túc trả lời. Vụ Hứa Luật Khôi đua xe năm đó đã trở thành một huyền thoại của giới trẻ thành phố X, chỉ tiếc là mấy năm nay anh ta lui về trong quân ngũ nên không có ai dám liều lĩnh nữa.

" Gái à, Cảnh Túc đua thua thì gái cứ tự nhiên sang xe anh nhé !" Một tên mặc cây đồ hiệu Gucci bỗng nhiên đi tới, nhìn cô cười nhe ra bộ răng bọc vàng.

Lâm Hiểu Khê không nhịn nổi cười, " Sẽ không thua."

" Ồ, Dực thiếu nghe cô em nói gì rồi đấy !" Bọn người phía sau bắt đầu làm lộn xộn.

Lâm Hiểu Khê vẫn nở nụ cười, lấy trong túi áo da ra một chiếc buộc tóc, buộc tóc mình thành đuôi ngựa rồi đi đến bên Cảnh Túc, " Tí ngồi bên ghế lái phụ."

" Cô muốn đua thật sao ?" Cảnh Túc ngạc nhiên.

" Mấy thằng nhãi này phải có người dạy bảo." Cô nói.

Xe của Cảnh Túc là một chiếc Audi bản thể thao, động cơ hoàn toàn không chê được. Lâm Hiểu Khê mở cửa, đặt đôi cao gót của mình ở ngoài, dùng chân trần lái.

" Cảnh Túc, cài dây an toàn vào !" Cô nhìn xung quanh buồng lái rồi quay sang nói với anh.

Cảnh Túc cài dây, ngỡ ngàng. Anh thấy cô nhập bản đồ đua trên xe mình, ngay lập tức đã xuất hiện chỉ dẫn.

Một cô gái bước ra cầm theo hai lá cờ, sau khi cờ vừa phất thì mấy chiếc xe lần lượt phóng nhanh. Tuy nhiên xe của Lâm Hiểu Khê lại đi sau cùng. Cảnh Túc nhìn mấy chiếc xe kia vượt trước, lại nhìn sang Lâm Hiểu Khê đang rất ung dung, có chút khó hiểu.

" Không nên vội, đường này khó đua." Cô mỉm cười. Đi qua đoạn đường núi đột nhiên cô tăng tốc vượt lên phía trước. Con đường này không quá lớn, một xe thì đi được nhưng cái thứ hai thì chật chội.. Lâm Hiểu Khê lại tăng tốc độ lên đuổi kịp mấy chiếc xe phía trước, cô mặc kệ bắt đầu vượt, thu kính xe lại, mấy chiếc xe kia thấy cô liều chết vượt lên thì hoảng hốt, sợ cô đâm vào mình nên đồng loạt giảm tốc độ lại. Lâm Hiểu Khê dựa vào lúc bọn họ giảm để vụt lên, chẳng mấy chốc đã thành xe xếp thứ 2. Con xe phía trước của cái tên Dực thiếu kia có vẻ khó nhằn. Lâm Hiểu Khê cũng không vượt, bám phía sau đuôi xe. Đến khi ra tới đường lớn thì cô mới bắt đầu tăng tốc, vượt ngay cái xe đó.

Cảnh Túc nhìn tốc độ bọn họ đang chạy thì có chút sợ, cô gái này đúng là cuồng đua xe. Lâm Hiểu Khê hét lên, như này mới là đua xe tốc độ chứ ! Phía sau mấy chiếc xe vẫn đuổi theo cô nhưng cách cô đi khiến bọn họ không lường trước được, đi y hệt như một tên say rượu, lách trái lách phải. Cho đến khi tới con đường giao thoa với đường quốc lộ, theo lộ trình thì bọn họ sẽ rẽ phải để chuyển sang con đường khác, Lâm Hiểu Khê cảm thấy hơi tiếc nhưng vẫn đi theo đường được chỉ sẵn. Cô càng về cuối tốc độ càng nhanh đến khi gần tới địa điểm tụ tập cô lại giảm dần xuống nhưng mấy chiếc xe phía sau vẫn không thể nào vượt lên được. Đến khi cờ phất lên ám chỉ có người về đích thì cô dừng xe, mở cửa, vừa vặn đúng nơi mà cô xuất phát, nhàn nhã thả chân xuống đôi cao gót. Mấy người ở đó nhìn cô với một ánh mắt hết sức kinh hoàng.

Cô đi tới chỗ nhận thưởng, nhìn mấy chồng vali tiền đang đè lên nhau.

" 1 triệu đô." Cảnh Túc tưởng cô muốn lấy nó nên nói.

" Ít thật." Lâm Hiểu Khê lắc đầu, kéo dây buộc tóc xuống, mái tóc cô trong gió thổi bung lên. Ánh mắt cô thách thức nhìn mấy tay đua về sau, bọn họ đều đang tức giận. Vừa nãy lúc cô vượt, đó chính là muốn đè chết bọn họ.

Dực thiếu hung hăng đi tới, " Con mẹ nó mày muốn chết à ?"

Lâm Hiểu Khê châm biếm tên cục nịch này, " Thua nên bất bình ?"

" Mày lúc nãy có biết suýt nữa thì rơi xuống không hả ?" Dực thiếu hung hăng muốn bắt lấy cô thì bị cô đá một phát trúng cằm, hắn bật ngửa về phía sau. Máu mũi chảy ra lênh láng. Mấy người kia sợ hãi, ngay cả Cảnh Túc cũng không ngờ cô làm vậy.

Lâm Hiểu Khê đi tới trước mặt hắn, " Đã chọn cái đường đua nguy hiểm để bắt chẹt người ta thế mà bây giờ lại dám lên mặt ư ?" Giày cao gót của cô dẫm lên ngực hắn, ánh mắt cô chuyển sang lạnh ngắt, " Huênh hoang được mấy trận mà dám thách thức ?"

" Mày...mày biết tao là ai không hả con khốn ?" Dực thiếu mất mặt, nhìn mấy người xung quanh đang không ngừng chỉ trỏ mình, tức giận hét toáng lên.

Lâm Hiểu Khê bật cười, gót nhọn dí sâu xuống, " Nhà mày nhiều tiền lắm hay ba mày có quyền ? Nhưng mà thằng béo này, nhìn tao giống quan tâm sao ?" Cô chỉ về chiếc vali tiền, Cảnh Túc đưa đến cho cô. Cô xách lên rồi mở tung toé. Tiền đô bay khắp nơi, có mấy người bắt đầu tham lam muốn nhặt.

Cô bắt lấy một tờ giấy, cúi xuống lau vết máu của Dực thiếu trên gót giày của mình, sau đó nhét tờ tiền đầy máu đó vào trong miệng hắn.

" Nói ít thôi."

Lâm Hiểu Khê thả tên đó ra, nụ cười lạnh ngắt vẫn dương trên môi. Dực thiếu cảm giác như gót nhọn của giày cô đã xuyên qua ngực mình, bò dậy lổm cổm, mấy tên đàn em của hắn nãy giờ không dám ho hoe. Chỉ là một đứa con gái mà cũng không dám. Hắn đứng dậy nhân lúc cô quay người định đánh lên cô thì bất thình lình một cú đấm giáng thẳng vào mặt. Lâm Hiểu Khê xoa xoa bàn tay dính máu của mình, " Mày không biết điều chút nào !"Cô lấy mấy chai rượu được sắp ở gần đó mở ra rồi đổ lên tay cho trôi bớt máu.

Dực thiếu lần này đã biết sợ, mũi hắn có lẽ đã