Hào Môn Khế Ước: Quân Trưởng Chờ Đã!

Chương 25: Người luôn luôn nhớ (3)

Hứa Luật Khôi nhận được tin bạo loạn ở trại giam, Vĩnh Thiều bị đánh đến chết không cứu kịp, chưa dừng lại, một vụ ám sát ở Lotus khiến cho bữa tiệc giáng sinh bị phá huỷ, phía trên yêu cầu anh tập trung ở vụ Lotus còn cái chết của Vĩnh Thiều thì không được để lộ ra ngoài bởi vì những tên tù nhân ở trong quân khu X đối với bên ngoài đều tử hình từ lâu. Khi đứng ở phòng khách sạn nơi mà là điểm bắn tỉa hoàn hảo cho vụ ám sát thì dường như anh cảm thấy có gì đó không đúng. Vì sao phải xảy ra đồng thời như vậy, giống như đang làm cho mọi chuyện rối lên.

Hứa Luật Khôi đã cho người kiểm tra toàn bộ CCTV, kể cả lễ tân cũng không thể xác định được rõ cô gái thuê phòng này là ai. Nhưng khi nghĩ về cái chết của Vĩnh Thiều, anh mường tượng được ra về kẻ đã ám sát. Hứa Luật Khôi xem như hiểu ra chút ít, vẻ mặt trở nên âm sâu.

Lấy điện thoại gọi cho Lâm Thiên Dương, " Tiểu Khê bây giờ đang ở đâu ?"

" Anh không biết, con bé lúc chiều vẫn còn ở nhà, bây giờ chẳng thấy đâu."

Hứa Luật Khôi nghi hoặc, " Cô ấy có vẻ như vừa gây chuyện."

" Luật Khôi, con bé có thể gây chuyện nhưng đừng khiến mọi chuyện đi qua xa như mấy năm trước."

" Em biết. Sẽ từ từ em điều chỉnh lại cô ấy."

Anh tắt máy, đưa tay lên ô cửa sổ thu một sợi tóc dài về bỏ vào trong túi áo của mình. Khi vừa xuống thang máy, anh đã nhận được một tin nhắn. Sau đó anh suy nghĩ hồi lâu rồi giao lại công việc cho Địch Lăng. Hôm nay anh đi xe moto nên rất dễ đà lượn lách. Hứa Luật Khôi mặc quân phục lái phân phối lớn đi giữa đường đương nhiên gây chú ý. Khi đi tới ngoại thành, anh nhìn chiếc xe bị đâm nát, tiến gần mở cửa xe ra, bên trong có một hộp đàn, anh mở ra, quả nhiên là khẩu súng trường. Anh kéo súng ra, ở trong hộp có điện thoại. Hứa Luật Khôi mở nó, nhìn thấy một ghi chú hiện rõ.

[ Đem theo hộp đàn.] Theo đó là một bản đồ có dấu đỏ đang nháy, cô thế mà thông minh đấy, cài cả thiết bị theo dõi trên người mình.

Hứa Luật Khôi mang hộp súng lên, xong đó lái xe đi theo dấu đỏ đó tới một nhà kho bỏ hoang. Bên ngoài có mấy xe đỗ, anh cẩn thận quan sát. Lâm Hiểu Khê cả người nhếch nhác bị trói ngồi ở trên ghế, bàn tay chảy máu đầm đìa, bên cạnh có mấy kẻ đang làm việc gì đó với máy tính. Anh nhìn người đàn ông ngồi trước mặt cô, gã này đương nhiên anh không lạ. Jack Din đúng là dai như đỉa đói. Anh tự nhiên đi vào nhà kho, mấy người kia quay lại nhìn anh. Jack thì giống như biết trước anh sẽ đến nên không ngạc nhiên. Lâm Hiểu Khê bị bịt miệng, phần trên váy bị kéo trễ xuống, ở cổ có dấu bàn tay, chân trần tím bầm sưng vù.

" Hứa Luật Khôi, anh đúng là không bao giờ làm tôi thất vọng." Jack đi ra phía sau Lâm Hiểu Khê, ngón tay anh ta mơn trớn trên mặt cô.

Hứa Luật Khôi ném hộp đàn xuống, khẩu súng bên trong rơi ra, Jack nheo mắt, ngón tay ma sát mạnh trên má Lâm Hiểu Khê. " Chậc, giết người của tôi bằng khẩu súng đó, em đúng là ác độc."

Lâm Hiểu Khê nhìn Hứa Luật Khôi, vẻ mặt anh bây giờ giống như rất mệt mỏi, cô biết cô lại khiến anh lao đao mà. Jack bắt cô tới đây sau đó lại gọi Hứa Luật Khôi đến, xem chừng là có ý không tốt.

" Lâm Hiểu Khê, anh đã định làm người tốt nhưng em đúng là càng ngày càng quá đáng." Hứa Luật Khôi cởi áo quân phục ở ngoài, đi tới trước cô, đẩy Jack ra sau đó lấy dao găm từ phía sau cắt dây trói cho cô rồi phủ áo lên người cô.

" Jack, xem như cảm ơn anh đêm nay chiếu cố Tiểu Khê." Anh mỉm cười lịch sử với Jack, tay thì kéo cô ra phía sau lưng mình như để bảo vệ.

Jack nheo mắt nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, " Chiếu cố ư ?"

Đột nhiên Hứa Luật Khôi rút từ trong túi áo mình ra một khẩu súng hướng về phía Jack, đồng loạt mấy người phía sau cũng hướng họng súng về anh. Lâm Hiểu Khê cảm giác mọi chuyện dần không ổn, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Luật Khôi, anh hình như đã có tính toán sẵn.

" Jack, đừng đụng đến cô ấy. Tôi không bỏ qua cho anh nhiều lần đâu." Hứa Luật Khôi vẫn bình tĩnh, ánh mắt sắc lẹm nhìn Jack, giống như nhiều năm trước, hai người đối đầu với nhau.

Jack thu lại nụ cười, Hứa Luật Khôi ẩn nhẫn mấy năm nay không phải là vì để chạy theo chính đạo mà là đang thăm dò thế giới ngầm. Mấy năm nay bao nhiêu phi vụ của Hắc Đế bị anh ta phá huỷ đều là đang nhằm công kích Jack. Ngày hôm nay anh ta tới đây một mình nhưng thực lực chưa thể xem nhẹ.

" Bên ngoài có bao nhiêu tên đang đợi tôi vậy ?" Jack bỗng nhiên hỏi.

" Chỉ 1." Hứa Luật Khôi hạ súng về phía hộp đàn, " Chỉ cần trong này vang lên bất kì một tiếng súng nào thì xem như cá chết lưới rách, chúng ta cùng xuống địa ngục."

Jack nheo mắt lại, anh nhìn thấy Lâm Hiểu Khê đang nhìn anh bằng một ánh mắt hết sức thích thú. Sau đó như bừng tỉnh, anh nhìn về phía hộp đàn bật cười, " Lâm Hiểu Khê, tôi xem nhẹ em, bao năm qua vẫn là không đoán nổi em."

Lâm Hiểu Khê đương nhiên đâu có ngu mà tự mình đi theo Jack, cô đã đoán được từ trước. Trong hộp đàn đó có chứa một quả bom hẹn giờ, cô đã căn chuẩn từng tiếng đồng hồ để mang nó tới đây đúng thời gian nhất. Hứa Luật Khôi quả nhiên không làm cô thất vọng.

Cuối cùng thì Jack vẫn phải thả hai người rời đi, quả bom đó theo như Lâm Hiểu Khê nói thì chỉ cần cô không kích nổ thì sẽ không ai chết. Đi ra khỏi nhà kho, Hứa Luật Khôi liền thả tay của Lâm Hiểu Khê ra. Lâm Hiểu Khê cũng không nói gì, nhìn xuống lòng bàn tay vừa lúc nãy bị Jack cứa dao lên, cô cũng không cảm thấy gì cả, chỉ là thêm một vết sẹo.

" Xin lỗi." Cô nói với anh, " Em không nên tính kế anh."

Hứa Luật Khôi nhìn bầu trời đêm, sự tức giận đang muốn phát tiết ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy máu khắp tay cô, anh lại không thể nói cô điều gì. Anh khởi động xe, quay sang nói với cô, " Ngồi lên." Lâm Hiểu Khê leo lên ngồi, vì cô mặc váy có hơi bất tiện nên cô liền xéo tà váy mình lên cao. Hứa Luật Khôi nổ máy đưa cô rời đi. Lâm Hiểu Khê tựa người vào lưng anh, gió lạnh thổi qua làm cô bắt đầu thấy nhói ở nơi vết thương.

" Vĩnh Thiều là em mang đi." Cô nói.

Anh vẫn không đáp lại cô, chỉ chuyên tâm lái xe.

" Nếu anh không muốn tha thứ cho em thì cũng không sao cả. Em biết mình làm sai."

"........"

" Hứa Luật Khôi, anh không cần phải vì em làm điều gì."

Phanh....

Xe dừng lại, Lâm Hiểu Khê có chút ngỡ ngàng, Hứa Luật Khôi xuống xe, rút một điếu thuốc ra rồi ngồi bên vệ đường hút. Chờ anh hút xong nửa cây thì anh mới quay lại, nhìn bàn tay đã kết máu đông cùng đôi chân sưng vù của cô, sau đó anh đột nhiên mỉm cười, nụ cười không hề có chút vui vẻ, " Lâm Hiểu Khê, sao em có thể ích kỉ như vậy chứ !"

" ....."

" Em có biết đêm nay anh đã muốn giết em, băm vằm em thậm chí là để cho Jack trừ khử em nhiều đến như nào không hả ?" Tiếng anh giận dữ khiến cô dám nói lại.

" Em không thể vì bản thân tuỳ hứng mà gây chuyện. Còn Tĩnh gia, ba mẹ em và cả Tứ đại gia tộc nữa, chỉ một lỗi sai của em cũng có thể khiến cho cục diện thế giới ngầm thay đổi. Em không thể sống yên ổn chấp nhận hiện tại được sao ?"

Lâm Hiểu Khê biết anh nói đúng, cô tự hành động, tự gây rắc rối, mà người có thể sẽ phải hứng chịu hậu quả này có thể là những người thân xung quanh cô.

Hứa Luật Khôi thấy cô im lặng thì càng tức giận, anh nắm lấy vai cô, " Lâm Hiểu Khê, Cố Trình Châu mong em cả đời này quên hết mọi chuyện ở Iraq."

Hai mắt cô đỏ hoe, cô đẩy anh ra, " Em biết, từ giờ em sẽ yên phận. Hôm nay em sai, em nhận lỗi nhưng giết David là điều em nhất định phải làm. Hắn phải trả giá cho tội ác của mình, anh có biết Steve chết như nào không, bị bắn vỡ sọ mà chết, anh ta trước khi chết còn bị tra tấn. Chỉ vì nắm giữ bí mật của em mà anh ta phải chết ! Hứa Luật Khôi, em không phải là tiểu thư đài các, tay em là máu, mấy năm qua em giết bao nhiêu người anh biết không ? Cho dù mấy kẻ em giết là bọn ác độc tàn nhẫn nhưng máu của người vô tội cũng đang chảy trên tay em ! Em nhất định phải nhớ lại kí ức năm đó, bởi vì có rất nhiều người đã chết trong lúc em quên mất."

" Em không cần phải làm bẩn tay của mình, địa ngục cứ để anh vào." Hứa Luật Khôi ôm cô vào lòng, anh không muốn cô gái mà anh nâng niu phải chịu khổ.

Lâm Hiểu Khê gục khóc trong ngực anh, " Hứa Luật Khôi, em biết anh yêu em nhưng cho đến khi nhớ lại ra em thực sự đã làm những gì thì xin anh đừng quan tâm em. Anh không thể biết bất cứ lúc nào em có tổn thương anh đâu."

Hứa Luật Khôi nghe cô nói thì chết lặng, " Lâm Hiểu Khê, nếu anh không quan tâm em thì đời này em chết mọt thân ở nơi nào rồi ?"