"Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng nhờ thần thiếp tới, ban cho người một dải lụa trắng và một chén rượu. Người là chọn vật nào?"
Quý phi Lạc Nhã Nhã y phục đẹp đẽ, dung mạo như hoa đứng trước nữ nhân đang nằm chật vật dưới đất, miệng ngọc buông một câu lạnh lẽo. Nàng tự như thần tiên giáng thế, một nụ cười cũng đủ để nghiêng nước nghiêng thành, thanh âm trong trẻo như đàn tì bà gẩy lên.
Ngược lại với nàng, Tả Khuynh Hoàng – người được gọi là hoàng hậu lại thảm bại nằm dưới đất, y phục dính nước đã ướt sũng, bó sát lên người, lộ ra từng đường cong gợi cảm. Khung cảnh muốn bấy nhiêu xấu hổ đều có. Nhìn nha hoàn trung thành Mai Nhi đã ngũ quan phanh thây ở bên ngoài, Tả Khuynh Hoàng cười như không cười, ánh mắt sắc bén đầy thù hận:
"Lạc Nhã Nhã, cho dù bổn cung có chết, ngươi cũng đừng mong có thể lên làm được kế hậu"
"A, nhưng mà hoàng thượng bảo rằng, chỉ cần hoàng hậu nương nương không còn, Ngài sẽ phong ta làm kế hậu, cùng Ngài trấn trị giang sơn"
Tả Khuynh Hoàng không khóc, nhưng vẻ mặt của nàng còn đau khổ hơn cả khóc. Người nàng yêu bao nhiêu năm, người cùng nàng đi qua tuổi trẻ, người cùng nàng thề mãi mãi không chia lìa, cùng sống cùng chết, nay lại ban cho nàng một chén rượu độc. Thật nực cười, cũng thật đau lòng.
Nàng đứng bật dậy, cầm lấy chén rượu nha hoàn đang cung kính đưa tới, cay nghiệt trừng Lạc Nhã Nhã. Đời này nàng thua dưới tay nàng ta, nếu có cơ hội, nếu có kiếp sau, nàng sẽ khiến nàng ta khổ sở.
Tả Khuynh Hoàng dứt khoát một ngụm uống hết rượu. Từng giọt chảy qua cổ họng đau xót, thấm xuống da thịt như ngàn dao cứa. Nàng còn chưa nói được câu cuối cùng, một dòng máu nhỏ đã theo khóe miệng rỉ ra.
Hậu cung này, nếu có kiếp sau, nàng không bao giờ muốn tiến vào nữa.
....
"Nương nương, người không sao chứ?"
Giọng Mai Nhi vang lên làm Tả Khuynh Hoàng sửng sốt. Nàng mở to mắt, chớp chớp ngây ngô nhìn xung quanh.
Xung quanh tường đá mát lạnh, trang trí vô cùng lộng lẫy, vải đỏ còn chưa kịp tháo xuống cực kì chói mắt.
Đây là đâu?
Tả Khuynh Hoàng nhìn Mai Nhi đang lo lắng quan tâm, lại nhìn chính bản thân mình còn đang mặc hỉ phục, sửng sốt đến ngây ngốc cả người. Đây là sao? Sao lại thế này?
"Mai Nhi, là em sao? Không phải em..." đã chết rồi sao?
"Hoàng hậu, người nói gì vậy? Các phi tần đã tới đủ rồi, người mau ra tiếp họ đi thôi"
Nói rồi Mai Nhi tới đỡ nàng dậy, thành thạo trang điểm, chỉnh sửa lại mái tóc dài chấm lưng của nàng. Tả Khuynh Hoàng nhìn khuôn mặt mình trong gương, giật bắn mình. Đây, đây là khuôn mặt khi nàng 18 tuổi, gả cho Kim Ưng Liệt.
Kim Ưng Liệt là hoàng thượng mới đăng cơ được vài ngày trước. Hắn là người dung mạo đẹp như ngọc thạch tạc lên,ngũ quan sắc bén kiêu ngạo, từ bé nổi tiếng thông minh lanh lợi, cực kì yêu nước thương dân, cũng là thanh mai trúc mã của nàng. Nhưng rồi sao? Chính hắn là người ban cho Tả Khuynh Hoàng nàng cái chết.
Nàng là chính thê, là hoàng hậu của hắn, nhưng hắn lại coi trọng tiện thiếp hơn nàng.
Tới đây, Tả Khuynh Hoàng chợt hiểu mọi chuyện. Nàng trùng sinh rồi. Lại trùng sinh đúng sau ngày sắc phong hoàng hậu một hôm.
Tả Khuynh Hoàng đỡ trán, mày lá liễu chau lại mệt mỏi. Hoàng thượng đăng cơ, thái tử phi lên làm hoàng hậu, các phi tần cũng được tổ chức lễ sắc phong, cực kì long trọng, trong cung phải treo vải đỏ qua một tháng mới dỡ.
Mai Nhi vẽ xong bông hoa đỏ rực giữa trán Tả Khuynh Hoàng, suýt soa cảm thán. Đôi mắt to tròn long lanh cả lên:
"Hoàng hậu nương nương, người thật đẹp"
Tả Khuynh Hoàng nhìn gương mặt trong gương, thầm thở dài. Đúng là xinh đẹp, nhưng cũng chỉ dừng ở mức đó, chưa phải tới mức lay động lòng người như Lạc Nhã Nhã kia.
Nàng dứng dậy, khoác lên người cát phục của hoàng hậu cực kì rực rỡ, cao quý mà sang trọng. Mai Nhi đỡ tay nàng, dìu nàng ra điện chính.
Các phi tần đã tới từ lâu, đều mặc thường phục nhạt màu, tránh làm lu mờ hoàng hậu. Thấy nàng ra, tất cả người họ đều dứng dậy hành lễ:
"Thần thiếp bái kiến hoàng hậu nương nương"
Tả Khuynh Hoàng ngồi xuống ghế phượng, quý phái mà gật đầu:
"Bình thân"
"Tạ hoàng hậu nương nương"
Các phi tần đều được nha hoàn đỡ tới ghế ngồi, cũng không khác lúc ở phủ Thái Tử là bao. Tả Khuynh Hoàng lướt nhìn một lượt. Khung cảnh này, đời trước nàng trải qua không dưới nghìn lần, thân thuộc tới mới khó tin.
Hàng bên trái có: Gia quý phi,Thuận tần, Mai tần, Nhu tiệp dư, Hạ chiêu nghi, Phương mỹ nhân.
Bên phải có: Hoàng phi, Nhàn phi, Thục phi, Hiền phi, Hải quý nhân và Lạc đáp ứng.
Kiếp trước nàng tận mắt chứng kiến từng người bị Lạc Nhã Nhã hại chết, đau đớn tới không thể nhắm mắt. Ánh mắt Tả Khuynh Hoàng đụng phải Lạc Nhã Nhã ở dưới. Lúc này nàng ta chỉ mới là Lạc đáp ứng, còn chưa tới thân phận phi tần. Vậy mà chỉ trong mười năm, leo lên ghế quý phi, từng bước hãm hại tỷ muội trong lục cung, trở thành nữ nhân được sủng ái nhất.
Tả Khuynh Hoàng hít sâu nén lửa giận trong lòng. Trời cao có mắt, cho nàng cơ hội phục thù. Nàng nhất định không thể để Lạc Nhã Nhã nhất tiếu khuynh thành kia được an ổn. Kiếp trước nàng không tranh đấu hậu cung, chỉ an nhàn sống qua ngày, nên mới bị tính kế. Kiếp này, nàng nhất định sẽ khiến những kẻ hại nàng ăn đủ.
"Hoàng hậu, sắc mặt người không được tốt lắm"
Mai tần lên tiếng, giọng nói ôn nhu ngọt ngào. Tả Khuynh Hoàng thu lại hận ý trong ánh mắt, thản nhiên trả lời:
"Bổn cung hôm qua rất vui, có hơi quá chén, sáng nay dậy hơi mệt mỏi. Mai tần quan tâm bổn cung, bổn cung rất cảm kích"
Mai tần vội đứng dậy hành lễ, mĩ nhân không nhịn được nở nụ cười:
"Được làm hoàng hậu nương nương vui, thần thiếp vô cùng vinh hạnh"
Tả Khuynh Hoàng ra hiệu nàng ta đứng dậy, nhìn các phi tần đang xôn xao phía dưới bỗng cảm thấy thật thoải mái. May mắn, các tỷ muội trong cung vẫn còn sống, họ vẫn sống.
"Mai Nhi, mau đi lấy đồ bổn cung tặng các phi tần lên đây"
"Dạ nương nương"
Mai Nhi nhanh nhẹn đi vào trong, khiêng một khay trang sức quý giá được đặt trong từng hộp ra, đưa tới cho từng người. Khung cảnh không khác kiếp trước là bao, khiến Tả Khuynh Hoàng cũng bồi hồi.
Lạc Nhã Nhã sâu xa nhìn nàng, đáy mắt nàng ta có chút ganh tị. Là nữ nhân của hoàng thượng, ai mà chả muốn ngồi lên ngôi vị hoàng hậu kia chứ. Chỉ cần là nữ nhân trong cung đều có một tham vọng đó. Mà Lạc Nhã Nhã cũng là một trong số đó. Nàng ta đẹp tới mức điên đảo thiên hạ, như thiên sứ hạ phàm, cầm kì thi họa đều thuận, giọng nói dễ nghe. Chính vì vậy được hoàng thượng nhìn trúng. Nhưng đế vương mà, hậu cung ba nghìn mĩ nữ, có thể nhớ mãi một người sao? Lạc Nhã Nhã được phong hiệu đáp ứng, vô cùng ấm ức.
Tả Khuynh Hoàng đương nhiên bắt được ánh mắt ganh ghét của nàng ta. Bây giờ nàng ta chỉ có 16 tuổi, vô cùng non trẻ, có nhiều thứ không thể dấu diếm được. Tả Khuynh Hoàng nàng đã 28 rồi, nhìn ra lòng người chỉ là chuyện nhỏ trong lòng bàn tay.
"Lạc đáp ứng, ngươi nhìn bổn cung như thế là có ý gì?"
Tất cả ánh mắt phi tần dán lên người Lạc Nhã Nhã. Nàng ta xấu hổ, cúi đầu thật thấp, giọng nói cũng lắp bắp:
"Hoàng hậu nương nương chê cười rồi, là thần thiếp thấy người rất đẹp, không nhịn được mà ngoái nhìn. Làm hoàng hậu nương nương không vui, mong hoàng hậu trách phạt"
Tả Khuynh Hoàng cười lạnh, hất tay:
"Cái miệng nhỏ của muội thật biết ăn nói, bảo sao lại được hoàng thượng chú ý tới vậy. Đừng lo, bổn cung không có ý ác, chúng ta là tỷ muội mà"
Nàng nhấn mạnh hai chữ "tỷ muội" làm Lạc Nhã Nhã run rẩy cả người, đứng dậy hành lễ:
"Đúng vậy, chúng ta là tỷ muội. Hoàng hậu nương nương dạy phải"
Tả Khuynh Hoàng không để ý nàng ta nữa, cười hiền với các phi tần:
"Các tỷ muội đều là nữ nhân của hoàng thượng, phải một lòng lo nghĩ cho Người. Hy vọng từ giờ về sau, chúng ta yêu thương nhau, hậu cung bền chặt vui vẻ"
Các phi tần cũng cười tới ngọt ngào, đồng thanh đáp:
"Các thần thiếp nghe theo lời dạy bảo của hoàng hậu nương nương"
Tả Khuynh Hoàng gật đầu, tay tùy ý chống lên ghế phượng, giọng nói bỗng trầm xuống:
"Bổn cung sẽ không bạc đãi ai. Nhưng nếu ai có ý định leo lên ngôi vị hoàng hậu này, hãy nhớ kĩ: bổn cung và hoàng thượng là nhất thể đồng tâm, không ai có thể chia cắt. Các muội nếu có ý đó cũng nên chết tâm đi"
Vừa nói, ánh mắt nàng vừa đảo qua Lạc Nhã Nhã khiến nàng ta chột dạ, cúi đầu. Gia quý phi có tuổi cao nhất trong các phi tần, thấy bầu không khí có chút căng thẳng, lập tức khôn ngoan mở miệng:
"Hoàng hậu nương nương là chủ lục cung, không ai có thể thay thế Người. Hoàng hậu đừng lo lắng, tổn hại tới phụng thể"
"Bổn cung muốn nói rõ cho các muội hiểu thôi. Bổn cung không có ác ý. Nếu không có chuyện gì thì lui hết đi, bổn cung muốn tới chỗ hoàng thượng"
Hải quý nhân lập tức dứng dậy, tươi cười lấy lòng nàng:
"Hoàng hậu nương nương, vừa đúng lúc hoàng thượng cho gọi thần thiếp, có thể hay không chúng ta cùng đi?"
Tả Khuynh Hoàng suy nghĩ. Kiếp trước Hải quý nhân này sống lương thiện thật thà, bị Lạc Nhã Nhã hại tới chết oan uổng, long thai trong bụng cũng không giữ được. Đúng là hồng nhan bạc mệnh:
"Hải quý nhân nếu đã tiện đường, vậy cùng bổn cung đi"