“Hoàng hậu, Gia quý phi đang có hỉ, nàng phải chú ý nàng ấy nhiều hơn. Trẫm không thể suốt ngày bên các nàng được. Hậu cung đành nhờ hoàng hậu vậy”
Tả Khuynh Hoàng đứng dậy hành lễ: “Thần thiếp sẽ dốc hết lòng”
Kim Ưng Liệt đỡ tay nàng, sau đó lại quay sang hỏi Gia quý phi vài câu, ban thương vô số vàng bạc châu báu. Tả Khuynh Hoàng lặng lẽ nhìn, môi mấp máy lại chẳng thành lời.
---
Sáng hôm sau, cả hậu cung đã biết Gia quý phi có hỉ, thi nhau đem đồ tới Hải Thường cung. Tả Khuynh Hoàng thân làm hoàng hậu, cũng sai người đem vô vàn thuốc bổ tới. Sự chú ý này khiến người người ghen tị, mong sao đứa bé không thể giữ lại được.
Tới giờ thỉnh an, các phi tần tụ họp đông đúc ở Cảnh Nhân cung, bàn tán xôn xao, ai nấy cũng xinh xắn như hoa, như nguyệt. Tả Khuynh Hoàng ngồi trên ghế phượng, cười nhẹ:
“Các muội muội, hôm nay tới thỉnh an, bổn cung cũng có thông báo. Gia quý phi mới có hỉ, chưa rõ là aka hay cách cách, các muội hãy tận tâm giúp đỡ muội ấy”
Hoàng phi ngồi trên ghế đầu tiên nhấp nhẹ một ngụm trà, giọng trong như đàn tì bà vang lên:
“Gia quý phi đúng là có phước con cháu”
Nhàn phi đoan chính hiền lành, gương mặt đầy phúc hậu tiếp lời:
“Hoàng phi tỷ tỷ nói phải, Gia quý phi thật sự có phước phận con cháu. Nếu tỷ ấy sinh được aka, vậy đây chính là đại hoàng tử, là hoàng tử đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ rồi”
Thục phi lại khinh bỉ, đầy kiêu căng ngả lưng ra ghế sau, cay nghiệt:
“Cũng chỉ là một đứa con thôi mà. Gia quý phi không bảo vệ cho tốt, thì cẩn thận không giữ được long thai”
Cả điện chìm vào im lặng, Thuận tần thường ngày ít nói cũng phải lên tiếng:
“Thục phi nói thế đúng là quá chanh chua. Gia quý phi có hỉ, đây là chuyện tốt, sao lại nói chuyện xui xẻo thế được”
Lạc đáp ứng cũng xen vào: “Thục phi tỷ tỷ, có phải tỷ ganh ghét Gia quý phi có con, nên muốn đứa bé mất đi?”
Tất cả xôn xao rì rầm khiến Tả Khuynh Hoàng thật sự cũng đau đầu. Nàng cầm hạt phật châu lên, sau đó mới cất lời:
“Gia quý phi có hỉ, đó là chuyện tốt. Không ai được nói lời không hay, đứa bé này nhất định sẽ ra đời an toàn. Còn con cái, sớm muộn gì các muội cũng có, không cần vội vàng”
Gia quý phi ngọt ngào cười, đứng dậy hành lễ:
“Tạ ơn lời may mắn của hoàng hậu nương nương, thần thiếp nhất định bảo vệ long thai thật tốt”
“Mau đứng dậy đi, cẩn thận va chạm vào đâu”
Thục phi cười khẩy: “Đúng đó, cẩn thận va chạm vào đâu lại mừng hụt”
Tả Khuynh Hoàng nhìn nàng ta, hạ thấp giọng:
“Thục phi, muội ăn nói không giữ lễ nghĩa, có tin bổn cung phạt muội không?”
Thục phi đảo mắt, giọng cợt nhả: “Thần thiếp biết lỗi, mong hoàng hậu nương nương tha tội”
Tả Khuynh Hoàng cũng không muốn chuốc tội với phi tần, xua tay:
“Được rồi, bỏ qua đi. Hôm nay còn sớm, các muội mau về nghỉ ngơi kẻo tí nữa nắng”
“Dạ, thần thiếp xin cáo lui”
Vừa ra khỏi Cảnh Nhân cung, Thục phi lập tức cáu gắt:
“Bổn cung có nói sai sao? Cũng chỉ là một đứa con thôi, mai sau bổn cung cũng có, có gì mà kiêu căng chứ?”
Lời vừa thốt ra, ngựa giỏi đuổi không kịp. Gia quý phi ở đằng sau nghe vậy, cười khẩy, mắt lạnh như băng:
“Bổn cung có long thai, đấy là phước của hoàng tộc. Ai cho cô ở đây phán xét lung tung?”
Ngọc Ngọc đi cùng Thục phi lập tức quỳ xuống. Thục phi Tây Khoảng An dừng bước, quay người lại, trên môi nở nụ cười miễn cưỡng:
“Gia quý phi, muội nói không đúng sao?”
“Đúng sao? Đúng chỗ nào? Ngươi dám coi nhẹ long thai của bổn cung. Nay bổn cung thay mặt hoàng thượng, ngươi hãy quỳ trước Thiên Dụ cung 2 canh giờ đi.”
Thục phi lập tức méo mó mặt, cao giọng quát:
“Ngươi ỉ có long thai liền muốn lên mặt sao? Bổn cung là Thục phi, ngươi dám phạt bổn cung?”
Gia quý phi cười như không cười, lạnh giọng:
“Bổn cung là quý phi, ngươi là phi, ngươi dám không nghe bổn cung?”
Thục phi nghẹn lời, dậm chân không nói được câu nào, hai bên cãi nhau ầm ĩ khiến nô tì xung quanh cũng tái mặt. Hoàng phi từ xa trông thấy, mỉa mai:
“Thục phi đúng là ngu ngốc. Bổn cung đã có ý giúp nàng ta, mà nàng ta quá kiêu căng tự phụ, không thể làm được việc lớn”
Nô tì đi sau hầu hạ nàng ta lập tức tiếp lời: “Nương nương nói phải, là do Thục phi quá ngu ngốc”
Hoàng phi đưa tay cho nàng ta, quay người rời đi:
“Nếu đã ngu ngốc, vậy thì chúng ta hạ ván bài đi”
“Dạ nương nương”
---
Tả Khuynh Hoàng tranh thủ thời gian còn sớm, đi dạo hồ sen hưởng mát. Mùi hoa thoang thoảng cùng những cơn gió hè khiến tâm hồn nàng như dịu theo. Cảnh đẹp xao xuyến mà tâm người lại lạnh.
“Nương nương, Người có tâm sự gì sao?”
Mai Nhi đỡ tay Tả Khuynh Hoàng, khẽ hỏi.
“Bổn cung lo cho Gia quý phi. Nàng ấy có hỉ, không biết là phúc hay họa. Cả hậu cung này đang nhắm vào nàng ta”
“Nương nương cần gì lo lắng chứ? Dù sao đó cũng không phải con Người”
Tả Khuynh Hoàng quay lại véo nhẹ mũi nàng cưng chiều:
“Dù sao đứa bé sinh ra là aka hay cách cách vẫn gọi bổn cung một tiếng hoàng ngạch nương. Tại sao bổn cung không lo cho được?”
Mai Nhi lè lưỡi cười hì hì, nhanh nhẹn bào chữa:
“Nếu nương nương đã thích, vậy tại sao không mang thai?”
Tả Khuynh Hoàng không đáp, nhưng ánh nhìn xa xăm. Hai người đang đi dạo, lập tức lấy tiểu thái giám đang vội vã chạy từ Dưỡng Tâm điện ra, mồ hôi vẫn còn đọng trên trán.
Mai Nhi nhìn Tả Khuynh Hoàng, sau đó lớn tiếng gọi. Tiểu thái giám kia nhìn thấy Tả Khuynh Hoàng, vội vã hành lễ:
“Nô tài xin bái kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương kim an”
“Công công này, mau đứng lên đi. Ngươi đang đi tới cung nào?”
Tả Khuynh Hoàng cầm phạt phe phẩy, hỏi hắn ta.
“Bẩm hoàng hậu nương nương,nô tài đang đi tới Vĩnh Hòa cung. Hoàng thượng đã lật thẻ bài của Vĩnh Hòa cung”
Tả Khuynh Hoàng ngẫm lại. Vĩnh Hòa cung là của Thục phi và Phương mỹ nhân.
“Là thẻ bài của Phương mỹ nhân sao?”
“Dạ không, là Thục phi nương nương”
Tiểu thái giám cúi thật thấp đầu kính cẩn. Nhỡ đâu hoàng hậu nổi giận, hắn có 10 cái mạng cũng không thể sống. Tả Khuynh Hoàng cũng khá bất ngờ. Đã hai hôm liên tiếp Kim Ưng Liệt thị tẩm Thục phi Tây Khoảng An. Cũng có thể nói nàng ta đang được hoàng thượng sủng ái. Nhưng nàng ta còn đang quỳ ở Thiên Dụ cung của Gia quý phi, nhất định hoàng thượng biết, tại sao vẫn thị tẩm?