Thời gian cứ chầm chậm trôi, Tả Khuynh Hoàng ngồi nhìn mặt trời dần lặn, ánh hoàng hôn hắt lên mái ngói đỏ tươi của Tử Cấm Thành. Nàng nhập cung đã nhiều năm, đúng là hiếm có khi nào lại bình yên tới vậy.
“Chủ tử, không xong rồi, không xong rồi”
Mai Nhi từ bên ngoài vội vã đi vào, mặt mũi còn tràn đầy sợ hãi. Tả Khuynh Hoàng cười nhẹ nhìn nàng ta, đùa:
“Trời cũng không có sập được. Mau bình tĩnh uống hợp nước rồi nói”
“Nương nương, không đùa được đâu. Thục phi...thục phi...”
Tả Khuynh Hoàng chống người ngồi dậy, nghiêm mặt lại:
“Thục phi làm sao?”
Mai Nhi cúi thấp đầu: “Dạ, Dưỡng Tâm điện cho người mời nương nương tới, bảo rằng Thục phi gây ra chuyện lớn rồi ạ”
Tả Khuynh Hoàng rơi bốp một tiếng trong lòng. Tây Khoảng An này ngu ngốc làm việc gì khiến hoàng thượng tức giận, mời cả nàng tới chứ?
“Mau, mau đi tới Dưỡng Tâm Điện”
Tả Khuynh Hoàng vội vã đứng dậy, rời đi thật nhanh.
Dưỡng Tâm Diện vốn người ra người vào tấp nập, nay lại im ắng như tờ, ai cũng quỳ xuống đầy sợ hãi, sợ rằng sẽ bị chém đầu bất cứ lúc nào. Tả Khuynh Hoàng bước vào, lập tức cảm nhận được không khí ngột ngạt.
Kim Ưng Liệt ngồi trên ghế chính, mặt đỏ bừng vì tức giận. Hoàng phi và Lạc đáp ứng đã có mặt, đứng ở hai bên cúi thật thấp đầu. Thục phi thì quỳ dưới đất, nước mắt như mưa.
“Thần thiếp xin bái kiến hoàng thượng”
“Hoàng hậu đứng dậy đi, ban ghế”
Kim Ưng Liệt giọng thấp tới cực điểm, không vui rõ ràng hiện lên cả mặt.
“Tạ hoàng thượng”
Tả Khuynh Hoàng được Mai Nhi đỡ ngồi xuống ghế bên cạnh hắn, chờ Dương Trung thông báo tình hình.
“Dương Trung, mau báo cho hoàng hậu chuyện gì đã xảy ra”
Dương Trung công công cúi người, cung kính lên tiếng:
“Bẩm hoàng hậu, hôm nay Thục phi nương nương được hoàng thượng lật thẻ bài, hầu hạ hoàng thượng dùng bữa tối. Sau đó Hoàng phi và Lạc đáp ứng tới, liền nhận thấy trong phòng có mùi hương lạ. Cho người tìm kiếm, mới phát hiện là mị hương. Thục phi đã hạ mị hương cho hoàng thượng để được sủng ái”
Dương Trung vừa nói xong, Kim Ưng Liệt đã tức tới ném vỡ một chén sứ ngọc.
“Ngươi thật là to gan, trẫm lại bị một độc phụ như ngươi hạ dược”
“Thần thiếp không có, hoàng thượng, thần thiếp không có”
Tả Khuynh Hoàng hít khí lạnh nhìn Thục phi. Hạ bùa mê hoàng đế, tội này đáng phải chu di cửu tộc, chết còn bị đem ra cho bá tánh nhìn, rửa mối nhục hoàng gia.
“Hoàng thượng bớt giận”
Lạc Nhã Nhã đằng sau lập tức nhẹ nhàng khuyên nhủ, tay còn rót một chén trà khác, ngọt ngào dâng lên. Kim Ưng Liệt nhìn nàng ta, sau đó cũng nhận lấy.
“Hoàng hậu, nàng thấy sao?”
Tả Khuynh Hoàng nghiêm trang ngồi đó, lạnh nhạt trả lời:
“Hạ dược hoàng đế là tội lớn, thần thiếp mong hoàng thượng tra rõ ngọn ngành, tránh đổ oan cho người vô tội”
“Vô tội?”
Kim Ưng Liệt đặt chén trà xuống, hạ thấp giọng:
“Mấy ngày nay trẫm chỉ sủng ái nàng ta, chỉ có nàng ta thị tẩm. Mà mị dược này, chỉ người thả mới được si mê luyến ái, không phải nàng ta thì còn ai vào đây?”
Thục phi khóc lóc bò tới chân Kim Ưng Liệt, nước mắt như ngọc trai rơi lả tả trên gương mặt mĩ miều:
“Hoàng thượng, thần thiếp không dám. Là Hoàng phi, Hoàng phi chỉ điểm cho thần thiếp”
Kim Ưng Liệt ghét bỏ hất chân làm Thục phi ngã ngửa ra sau, chật vật trên đất. Hoàng phi đằng sau nghe vậy cũng đanh giọng:
“Ả tiện nhân này, ngươi mê hoặc hoàng thượng không thành lại muốn đổ lên người bổn cung?”
Tả Khuynh Hoàng khẽ ho, lấy khí thế chủ lục cung ra đàn áp Hoàng phi:
“Hoàng phi, có hoàng thượng và bổn cung ở đây, không được vô lễ”
Hoàng phi lập tức quỳ xuống:
“Là thần thiếp quá phận. Nhưng Thục phi hất nước dơ lên người thần thiếp, mong hoàng thượng và hoàng hậu minh giám”
Tả Khuynh Hoàng gật đầu, quay ra nhìn Thục phi:
“Thục phi, mê hoặc hoàng đế là trọng tội, vu khống phi tần lại cũng là tội lớn. Muội không được ăn nói hồ đồ”
Thục phi lập tức quay sang nàng gào thét:
“Hoàng hậu, thần thiếp không có. Hôm đó là Hoàng phi đã chỉ điểm cho thần thiếp, nàng ta bảo dùng cái này có thể mê hoặc hoàng đế mà không bị phát hiện. Là nàng ta.”
Thục phi căm hận chỉ tay vào Hoàng phi. Tả Khuynh Hoàng nhìn bộ dáng chật vật của Thục phi, thở dài.
“Hoàng thượng, người hãy minh giám, thần thiếp toàn tâm toàn ý nghe theo người”
Kim Ưng Liệt uống một ngụm trà lấy lại bình tĩnh. Hắn chưa bao giờ nghĩ có nữ nhân dám tính kế với mình. Đúng là to gan, quá to gan.
“Dương Trung”
“Có nô tài”
Dương Trung đằng sau khom người cung kính đợi lệnh.
“Đã có kết quả chưa?”
“Dạ, chắc là thị vệ đang trên đường tới đây”
Nói rồi ông ta cúi người lui ra ngoài. Kim Ưng Liệt nheo mắt nhìn Thục phi dưới đất liên tục kêu oan, gầm gừ:
“Nếu không phải trẫm nể tình mẫu tộc ngươi có công với triều đình, thì trẫm đã lập tức đem ngươi đi xử trảm rồi”
Tây Khoảng An quỳ gối khóc nức nở, đầu tóc rối bời, giọng cũng khàn đi một chút:
“Hoàng thượng, thần thiếp không dám. Là thần thiếp bị giật dây”
Dương Trung vén rèm đi vào, tới chỗ Kim Ưng Liệt thì thầm to nhỏ. Hắn nghe xong lập tức đồng ý.
“Người đâu, cho truyền nô tì kia vào”
Thị vệ áp giải một cung nữ vào. Nhìn nàng ta, Thục phi trợn ngược cả mắt. Là Ngọc Ngọc, cung nữ hầu hạ thân cận của nàng.
“Ngươi là ai?”
Kim Ưng Liệt nhìn cung nữ đó, sắc bén như dao khiến Ngọc Ngọc cúi gầm mặt:
“Nô tì xin bái kiến hoàng thượng. Nô tì là Ngọc Ngọc, là cung nữ bên cạnh Thục phi. Nô tì...nô tì chính là được Thục phi bảo hạ mị dược vào trong hũ hương của Người. Mong hoàng thượng tha tội”
Thục phi như không tin vào tai mình: “Ngọc Ngọc, ngươi nói lung tung cái gì đấy?”
Ngọc Ngọc quay sang, dập đầu với nàng ta:
“Chủ tử, nô tì không dám dấu diếm nữa. Người đã làm sai rồi, nên nhận phạt đi thôi”