Thục phi như muốn hóa điên: “Ngọc Ngọc, ngươi điên rồi”
Ngọc Ngọc dập đầu một lần nữa với nàng, sau đó lấy từ ngực ra một cái bao nhỏ bọc thật kĩ:
“Bẩm hoàng thượng, đây là mị hương mà Thục phi sai nô tì thả. Nô tì không dám nói dối. Nô tì đáng tội chết, mong hoàng thượng tha mạng”
Dương Trung đi tới cầm bao nhỏ ấy lên, ngửi một chút sau đó khẽ gật đầu với Kim Ưng Liệt. Kim Ưng Liệt tức tới bật cười:
“Độc phụ nhà ngươi thật to gan. Ngươi tưởng tộc Ba Lan thị các người có công thì trẫm không giám xử tử ngươi sao?”
Tả Khuynh Hoàng nhìn bọc mị hương, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Hoàng thượng bớt giận. Sự việc trắng đen đã rõ, tùy người xử lý. Tuy nhiên, Ba Lan thị tộc có công với triều đình, mong người đừng vì Thục phi làm sai mà xử tội họ, huống hồ Thục phi còn trẻ người non dạ, xin người hãy nương tay”
Kim Ưng Liệt ánh mắt sắc lạnh, nhếch môi: “Được, nể tình Ba Lan thị có công với nước và hoàng hậu cầu xin, trẫm tha cho ngươi tội chết. Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, Thục phi Tây Khoảng An hồ đồ độc ác, mất đức làm phi, giáng xuống thành mỹ nhân, đóng cửa ở cung, hủy đi thẻ bài, cả đời niệm Phật”
Thục phi như hóa đá, thẫn thờ nhìn Kim Ưng Liệt. Từ chức vị phi giáng xuống thành mỹ nhân, là cấp bậc thấp nhất trong các cấp, lại còn bị hủy đi thẻ bài, làm sao nàng chịu được chứ? Không được.
“Hoàng thượng minh giám, thần thiếp bị giật dây. Thần thiếp bị Hoàng phi đổ oan. Nếu không phải nàng ta, làm sao thần thiếp vừa hầu hạ người ăn uống thì nàng ta tới chứ?”
Nói rồi Thục phi căm hận chỉ Hoàng phi đứng đó:
“Ả ta gài bẫy thần thiếp. Hoàng thượng, thần thiếp chịu oan không sao, nhưng nàng ta lại dám lừa cả người, đây là tội khi quân phạm thượng. Hoàng thượng minh giám”
Thục phi bò tới chân Kim Ưng Liệt, kéo kéo gấu bào của hắn, mắt đẫm lệ như châu sa quý giá, chỉ là bộ dáng tả tơi nhếch nhách hiện tại của nàng khiến Kim Ưng Liệt không thể cảm thông. Hắn xua tay:
“Đã phạm tội còn không thừa nhận, trẫm thật sự quá thất vọng về nàng”
Dương Trung mặc kệ Tây Khoảng An khóc lóc dãy dụa, cho thị vệ đưa nàng ta về cung. Có lẽ từ giờ về sau chẳng còn gặp nàng ta nữa.
“Người đâu, đưa Thục mỹ nhân về cung. Còn cung nữ kia, dám hạ dược đế vương, lôi ra ngoài đánh chết”
Thục mỹ nhân khóc lóc bấu víu long bào của Kim Ưng Liệt, nhưng nàng nhanh chóng bị thị vệ đưa đi khuất, chỉ còn lại tiếng khóc nỉ non tới tê tái lòng. Tả Khuynh Hoàng cũng có chút xót xa, nhưng ít ra giữ được mạng sống của Thục mỹ nhân là tốt lắm rồi.
Hoàng phi ủy khuất bên cạnh Kim Ưng Liệt:
“Hoàng thượng, Thục...mỹ nhân bôi nhọ thần thiếp, người chỉ phạt thế là quá nhẹ nhàng rồi”
Lạc Nhã Nhã chỉ nhìn không nói, ánh mắt đăm chiêu như suy nghĩ gì đó. Kim Ưng Liệt không để ý tới nàng ta, hắn đứng dậy xoay người nắm lấy tay Lạc Nhã Nhã, hạ thấp giọng:
“Trời cũng không còn sớm nữa. Làm phiền hoàng hậu phải qua đây một chuyến. Các nàng đều về nghỉ ngơi đi. Lạc đáp ứng ở lại đây hầu hạ trẫm”
Tả Khuynh Hoàng cùng Hoàng phi hành lễ: “Thần thiếp xin cáo lui”
Mai Nhi đỡ Tả Khuynh Hoàng rời khỏi Dưỡng Tâm điện, vẫn còn thắc mắc:
“Nương nương, rõ ràng trắng đen chưa rõ, hoàng thượng đã vội vã trách phạt Thục mỹ nhân. Thật sự...”
Tả Khuynh Hoàng đưa tay chặn miệng nàng ta: “Có những lời không nên nói, thì đừng nói. Nếu không cái miệng hại cái thân”
Mai Nhi hiểu chuyện lập tức gật đầu: “Nô tì đã rõ”
Hoàng phi từ sau nói với lên: “Hoàng hậu nương nương xin dừng bước”
Tả Khuynh Hoàng dừng lại, xoay người nhìn Hoàng phi. Nàng không tin Kim Ưng Liệt hồ đồ vội kết tội Tây Khoảng An chỉ vì một cung nữ, chắc chắn hắn đã sinh lòng nghi ngờ và chán ghét nàng ta từ trước nên mới mượn cơ hội này trừ khử. Và Tây Khoảng An tuy không thông minh nhưng chưa ngu ngốc cùng lá gan lớn dám hạ dược đế vương. Chắc chắn có người chỉ điểm cho.
Xem ra Hoàng phi hiền dịu, cầm kì thi họa đều thông này không phải người đơn giản.
“Hoàng phi là có chuyện muốn nói với bổn cung?”
Hoàng phi dưới ánh đèn đuốc mờ mờ, nụ cười ẩn hiện như không:
“Cũng không có gì. Thần thiếp chỉ vừa bị oan ức, lại không biết nên giãi bày với ai. Sự việc chỉ có nương nương là biết, nên thần thiếp muốn tâm sự với người”
Miệng nhỏ nàng ta đỏ hồng kiêu sa, càng thắm đẫm nhan sắc đôi mươi tươi tắn. Tả Khuynh Hoàng cười nhẹ, gật đầu:
“Muội muội muốn tìm nơi tâm sự, tất nhiên bổn cung có thể lắng nghe. Chỉ nỗi bây giờ trời đã tối, hãy về nghỉ ngơi. Ngày mai chúng ta nói chuyện”
Sắc mặt Hoàng phi có hơi đơ cứng lại, nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Nàng ta vâng dạ:
“Dạ được. Vậy nương nương về cung nghỉ ngơi trước. Thần thiếp xin cáo lui”
Mai Nhi hành lễ xong tiếp tục đỡ Tả Khuynh Hoàng về Cảnh Nhân cung. Hai người đi tới đâu, đèn đuốc sáng bừng tới đó. Các cung nữ thị vệ ca trực đêm thấy nàng đều cúi người hành lễ. Tả Khuynh Hoàng không để ý, bước thẳng về cung. Thục mỹ nhân quả thật quá đáng thương, bị Hoàng phi trừ khử.
“Nương nương, người không nghe Hoàng phi kia than vãn quả thực quá đúng đắn. Ai biết được nàng ta nói gì, có đổi trắng thành đen không chứ”
Tả Khuynh Hoàng bước vào Cảnh Nhân cung, nhanh chóng ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, đấm đấm cái lưng hơi mỏi:
“Được rồi, việc này sáng mai các phi tần đều biết. Em cho người tới Vĩnh Hòa cung, bảo rằng từ giờ Thục mỹ nhân được miễn thỉnh an, cứ ở trong cung thành tâm niệm phật”
“Nô tì đã rõ, nô tì đi ngay. Nương nương nghỉ ngơi, chút sẽ có người mang đồ ăn lên cho người”