Tả Khuynh Hoàng một phần lo lắng, một phần xót xa. Hoàng đế mới đăng cơ chưa lâu, lập tức hạ phi vị của Thục phi, gây cho Thục gia nhiều sóng gió, sẽ khiến người ta nảy sinh suy nghĩ ác ý. Với lại Thục phi ngu ngốc chỉ là con cờ của Hoàng phi, chưa hưởng vinh hoa phú quý đã đi tới bước đường này.
“Gia quý phi xin dừng bước, để nô tì vào bẩm báo với hoàng hậu nương nương”
Tả Khuynh Hoàng nghe tiếng của cung nữ vọng vào. Gia quý phi? Sao lại tới giờ này chứ?
“Hoàng hậu nương nương, Gia quý phi tới cầu kiến”
Cung nữ kia quỳ gối trước nàng, cung kính lên tiếng. Tả Khuynh Hoàng gật đầu, lập tức thái giám Cảnh Nhân cung cho Gia quý phi vào. Nàng ta một thân hồng y ngọt ngào, cực kì thoải mái.
“Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương”
“Mau đứng dậy, cẩn thận động thai”
Tả Khuynh Hoàng vội vàng cho miễn lễ, sợ ảnh hưởng long thai trong bụng nàng ta. Đứa bé có làm sao, thì mười cái miệng nàng cũng không thoát tội.
“Muội muội tới đây phải chăng có việc quan trọng?”
Gia quý phi được nha hoàn thân cận đỡ ngồi xuống, nàng ta lấy tay che miệng, bộ dáng cực kì thương xót:
“Thần thiếp vừa nghe nói Thục phi bị giáng thành mỹ nhân tội hạ mị hương hoàng đế. Nương nương có hay biết chuyện này?”
Tả Khuynh Hoàng cũng đoán được nàng ta sẽ hỏi việc này. Chung quy lại, nữ nhân trong cung chỉ để ý duy nhất một điều – hoàng đế. Vậy nên những việc liên quan tới hoàng đế đều sẽ tới tai họ nhanh nhất.
“Bổn cung cũng mới từ Dưỡng Tâm điện về. Cũng rất đau lòng cho Thục mỹ nhân. Còn trẻ nên mắc phải sai lầm”
Gia quý phi rõ ràng ý mừng trong mắt, nhưng vẫn tỏ ra bất ngờ thương xót:
“Thật không ngờ muội ấy dám làm như vậy. Hoàng đế chỉ hạ phi vị quả là quá lương thiện”
Tả Khuynh Hoàng không đáp, nàng ngồi ngay ngắn ở phượng vị, hai tay chồng lên nhau đặt lên đùi, uy quyền khiến Gia quý phi cũng run sợ.
“Gia quý phi mang long thai vất vả, chỉ vì chuyện này mà tới đây?”
Gia quý phi nhìn nha hoàn của mình, sau đó cười gượng: “Ngại quá, là thần thiếp tính tình tò mò, nghe tin tỷ muội trong cung bị giáng phi vị, đau xót muốn xác minh thực hư. Để nương nương chê cười rồi”
Tả Khuynh Hoàng cúi đầu vuốt ve hộ giáp đính ngọc cao quý, gật đầu:
“Đúng là đáng chê cười. Nhưng muội muội đã tới đây rồi, vậy ở lại dùng bữa tối với bổn cung đi”
“Thần thiếp cũng rất muốn, nhưng chợt nhớ ở Hải Thường cung còn một số chuyện chưa hoàn thành xong, thần thiếp xin cáo lui”
Tả Khuynh Hoàng không giữ nàng ta, gật đầu tỏ ý cho lui. Nhưng Gia quý phi vừa đi, Phương mỹ nhân lại tới cầu kiến. Tả Khuynh Hoàng rất tò mò tại sao nữ nhân hậu cung này lại có tin tức nhanh như vậy. Có phải mua chuộc Dương Trung rồi không?
Phương mỹ nhân không phải người hầu hạ Kim Ưng Liệt từ khi hắn còn là thái tử. Nàng là tiểu thư của Phương gia, gia tộc có công lớn trong trận chiến Kim – Vệ quốc do tiên hoàng dẫn đầu. Nàng không khuynh nước khuynh thành, mà mang lại cho người ta cảm giác gần gũi như tỷ muội tình thâm.
“Thần thiếp xin bái kiến hoàng hậu nương nương”
“Muội muội dứng dậy đi”
Phương mỹ nhân vóc dáng nhỏ bé, không biết có phải Tả Khuynh Hoàng nhìn nhầm không, nhưng hình như bờ vai nàng ta hơi run lên.
“Muội muội tới có việc gì?”
“Thần thiếp...thần thiếp...người đâu, mang lên”
Nha hoàn thân cận nàng ta quỳ gối dâng lên một chiếc vòng cẩm thạch tinh xảo được khắc vẽ cầu kì, nhìn là biết đây là bảo vật vô giá. Tả Khuynh Hoàng đang cúi đầu cũng phải ngẩng lên nhìn nàng ta.
“Tại sao?”
Phương mỹ nhân run càng lợi hại, ấp úng nói mãi không thành lời. Nha hoàn bên cạnh nàng ta lập tức bật khóc dập đầu, gào lên với nàng.
“Bẩm hoàng hậu nương nương, chủ tử của nô tì bị Thuận tần bắt nạt. Mong hoàng hậu nương nương làm chủ cho chủ tử của nô tì”
Tả Khuynh Hoàng ngẩn người. Bắt nạt? Tại sao lại có chuyện này trong cung?
“Muội ở Hàn Phúc cung đúng không? Tại sao lại bị bắt nạt. Muội hãy nói rõ ra”
“Bẩm nương nương, chủ tử của thần thiếp từ ngày hoàng thượng đăng cơ tới nay chưa được ăn bữa cơm nào hẩn hoi. Hôm qua thực điều cung còn cho người mang đồ ôi thiu tới. Nương nương hãy làm chủ cho chủ tử nô tì”
Dù Tả Khuynh Hoàng không đồng tình cung nữ nhảy vào họng chủ tử, nhưng mà cung nữ này một lòng vì Phương mỹ nhân, nàng cũng không trách phạt.
“Được rồi, muội muội hãy dứng dậy đi. Đừng quỳ dưới đất lâu”
Phương mỹ nhân lén lau đi những giọt nước mắt vừa rơi, ngồi xuống ghế bên cạnh. Nàng ta nhìn Tả Khuynh Hoàng, không nói nhưng ánh mắt chưa chan mong chờ.
“Đổi cung là việc lớn, bắt nạt phi tần thấp hơn mình lại càng là trọng tội. Đợi ngày mai chúng ta sẽ bàn lại chuyện này, đòi lại công bằng cho muội. Được không?”
Trời đã tối, Tả Khuynh Hoàng không thể cho gọi Thuận tần tới đây được. Có những chuyện không thể nào giải quyết ngay.
“Thần thiếp đa tạ hoàng hậu nương nương ra tay cứu giúp”
Phương mỹ nhân lại quỳ xuống hành lễ, có thể thấy nàng ta có biết bao thành tâm. Tả Khuynh Hoàng nhìn vóc dáng nhỏ bé của nàng, có chút đáng thương. Nếu nàng và Phương mỹ nhân là kết nghĩa tỷ muội, vậy có phải nàng sẽ không còn cô độc một mình?
“Chưa hỏi quý danh của muội muội?”
“Thần thiếp họ Phương, tên Nhã Linh”