Hậu Cung Phượng Đấu

Chương 15: Danh uy hoàng hậu không phải hư cấu

Tả Khuynh Hoàng cho người dọn cơm, để Phương mỹ nhân ăn uống thoải mái rồi mới hỏi chuyện.

“Tại sao muội biết là do Thuận tần làm?”

Phương mỹ nhân lấy khăn lau khóe miệng, hạ thấp giọng.

“Thần thiếp cũng là vô tình biết được. Chiều nay đi ngang qua cung của Thuận tần, thấy nàng ta đang to nhỏ với thái giám của thực điều cung, nói rằng không được cho thần thiếp ăn uống hẩn hoi, cắt xén bớt tiền tiêu hàng tháng, còn có, nàng ta...lúc nào cũng mắng mỏ và sỉ nhục thần thiếp”

“Đúng là gan to bằng trời”

Tả Khuynh Hoàng đập bàn, thật sự tức giận. Thuận tần lần trước hại nàng không được, lại dám khinh phi tần dưới mình, không coi chủ hậu cung là nàng ra gì.

“Hoàng hậu bớt giận, thần thiếp chỉ mong được đổi cung, không dám mong người trách phạt Thuận tần. Tránh cho nàng ta hận thần thiếp”

Phương mỹ nhân vẻ mặt khổ sở cầu xin, giống như muội muội nhỏ xin tỷ tỷ viên kẹo vậy, làm Tả Khuynh Hoàng cũng thấy đáng yêu, nắm lấy tay nàng ta.

“Đừng lo. Bổn cung rất quý muội, bổn cung sẽ bảo vệ muội”

===

Vì chuyện của Thục mỹ nhân, mới sáng sớm đã có rất nhiều phi tần tới Cảnh Nhân cung ngóng chuyện, chỉ thiếu nước cười vào mặt Tây Khoảng An.

Tả Khuynh Hoàng ngồi trên ghế phượng cười nhẹ, lên tiếng:

“Các muội muội thật có lòng, tới sớm hơn mọi ngày rất nhiều.”

Gia quý phi cũng nhanh nhẹn đáp lại: “Thần thiếp hôm qua lo cho Thục mỹ nhân nên đã mất ngủ, hôm nay tới sớm làm phiền nương nương đây”

Lời vừa nói ra khiến tất cả xôn xao bàn tán. Các phi tần dấu kinh hỉ trong lòng, đều tỏ ra thương xót:

“Vậy là thật sao? Thần thiếp nghe nói Thục phi bị giáng thành Thục mỹ nhân, thật không ngờ lại là thật”

“Thục mỹ nhân đúng là có hơi xấu tính, nhưng cũng không ngờ dám mạo phạm hoàng thượng, gan to bằng trời”

Tả Khuynh Hoàng gật đầu đồng tình, cười nhẹ:

“Đúng vậy, thật không ngờ, vậy nên bổn cung đã cho muội ấy miễn thỉnh an rồi. Các muội cũng đừng quá đau lòng, có thời gian hãy tới thăm Thục mỹ nhân, nói chuyện giúp muội ấy khuây khỏa.”

Thăm hỏi gì chứ, e rằng sẽ chỉ tới để xem trò vui, tới sỉ nhục nhau mà thôi. Nói ra thật đáng xấu hổ.

Các phi tần nhìn nhau, sau đó dạ vâng cho qua chuyện. Ai cũng hóng trò vui, lại không ai dám mở màn. Thuận tần nhìn Tả Khuynh Hoàng, gật gù:

“Hoàng hậu nương nương nhân từ, là thần thiếp, nhất định sẽ ngũ mã phanh thây. Động tới long thể của hoàng thượng là trọng tội.”

Nhàn phi cũng phụ họa theo: “Thuận tần nói đúng, hoàng hậu nương nương quả thật nhân từ”

Tả Khuynh Hoàng tay nghịch phật châu, cười cười:

“Vậy sao? Ý muội là muội muốn làm hoàng hậu?”

Nụ cười trên mặt Thuận tần đơ cứng, nàng ta lập tức đứng dậy:

“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không có ý đó”

“Đùa chút thôi, muội đừng căng thẳng quá”

Thuận tần cũng biết mình hơi quá lố, lập tức đính chính lại:

“Nương nương thật là vui tính”

Tả Khuynh Hoàng cười càng đậm, đáy mắt thâm sâu khó lường:

“Nhưng mà muội biết bắt nạt phi tần nhỏ hơn mình là tội gì không?”

Thuận tần vừa thở phào nhẹ nhõm liền căng cứng, mắt khẽ đảo qua Phương mỹ nhân phía dưới, sau đó mới lên tiếng:

“Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đã làm sai gì sao?”

Tả Khuynh Hoàng không để ý, tiếp tục hỏi dồn:

“Muội muội cứ trả lời câu hỏi của bổn cung đi. Có trả lời được không?”

Thuận tần cúi đầu nghiến răng, khẽ đáp:

“Dạ, hạ cấp bậc phi vị, cắt lương bổng 3 năm”

Tả Khuynh Hoàng nhướng mày đẹp, cơ mặt cũng giãn ra theo:

“Vậy sao? Thật sự quá nặng rồi. Dạo này bổn cung đang tụng kinh niệm Phật, hay là muội muội về chép hết quyển kinh Phật này thay bổn cung, giờ ngọ ngày mai đưa lại cho bổn cung. Muội muội thấy thế nào?”

Các phi tần đều dỏng tai lên nghe, không hề che dấu đi nụ cười mỉa mai.

Mai tần cười thành tiếng, thánh thót như chim họa mi:

“Tình cảm của hoàng hậu nương nương và Thuận tần thật tốt. Làm người khác thật ghen tị”

Lạc Nhã Nhã cũng nối lời: “Đúng vậy, Thuận tần tỷ tỷ thật may mắn. Nếu là muội, nhất định muội sẽ vui tới chết”

Tả Khuynh Hoàng nhìn Lạc Nhã Nhã, không hề có hận ý hay vui vẻ, bình thản đáp:

“Lạc đáp ứng thật có lòng. Nếu đã thế thì hãy chép quyển kinh này cùng Thuận tần đi. Tình cảm chúng ta, tốt càng thêm tốt”

Nếu Tả Khuynh Hoàng lấy danh nghĩa hoàng hậu phạt họ chép kinh, nhất định sẽ bị lời ra tiếng vào. Nhưng nếu lấy danh nghĩa tỉ muội tốt mà nhờ vả, nhất định không ai nói được gì.

Hạ chiêu nghi ngồi dưới uống cũng cạn chén trà, ngẩng đầu lên góp vui:

“Đúng là tình cảm tỷ muội của chúng ta, tốt càng thêm tốt”

Nàng ta là Hạ An cách cách, được nhập cung cách đây không lâu, khuôn mặt mĩ nhiều, vóc dáng yểu điệu thướt tha, cũng là một trong những phi tần được Kim Ưng Liệt sủng ái.

Gia quý phi dĩ nhiên không vừa mắt nàng ta, nói móc:

“Hạ chiêu nghi thật là hòa đồng, rất thích góp vui”

“Gia quý phi tỷ tỷ khen ngợi, muội muội không dám nhận”

Hai người nói chuyện mà ánh mắt chạm nhau, lạnh lùng tới thấu xương.

“Hạ chiêu nghi, y phục muội đang mặc, sao lại là màu vàng? Không phải là trong cung, những phi tần có phi vị thấp đều không được mặc màu lòe loẹt sao?”

Gia quý phi xoa xoa cái bụng nhỏ, đanh đá liếc nàng ta. Hạ chiêu nghi nhìn Tả Khuynh Hoàng, đứng dậy:

“Hoàng hậu nương nương, theo quy định thì trong cung, một chiêu nghi như muội không được mặc đồ có màu sắc lòe loẹt trừ ngày lễ. Nhưng mà, y phục này là hoàng thượng mới ban thưởng cho muội hôm qua, bảo rằng đây là vải tốt, mặc vào mát mẻ. Nếu hôm nay thần thiếp không mặc, vậy là...trái với ý định của hoàng thượng rồi”

Nhàn phi cười khinh: “Hôm qua hoàng thượng ở bên cạnh Lạc đáp ứng, lại có tâm tư tặng y phục cho muội, đúng là...rất sủng ái”

Tả Khuynh Hoàng gõ gõ ghế để phi tần yên lặng, sau đó mới lên tiếng:

“Hoàng thượng ban thưởng, vậy thì không có gì sai trái, bổn cung cũng không có ý kiến gì. Từ giờ về sau cẩn thận chút, đừng nên quên quy củ”

Hàm ý rõ ràng: dù có được Kim Ưng Liệt chống lưng, chiêu nghi vẫn chỉ là chiêu nghi, đừng mong lấn áp hoàng hậu chính cung như nàng.

Hạ chiêu nghi nhún người hành lễ: “Thần thiếp đã rõ”