Hậu Cung Phượng Đấu

Chương 16: Lâm bệnh

Cả hậu cung đang rôm rả nói chuyện, một tiểu thái giám lập tức hớt hải chạy vào. Người nọ mặt mày nhầy nhụa mồ hôi, nhỏ từng giọt lấm tấm lại còn hơi bốc mùi chua khiến các phi tần đều lấy khăn bịt mũi lại.

Tả Khuynh Hoàng nén chịu mùi hương hơi nồng đó, cho phép hắn nói. Tiểu thái giám lập tức lên tiếng:

“Bẩm hoàng hậu nương nương, Thục mỹ nhân ngã bệnh rồi”

Một lời vừa nói ra khiến tất cả xôn xao, xì xào to nhỏ. Thục phi chưa gì đã giả ngất để lấy lại sủng ái của hoàng thượng, nhận thông cảm của hoàng hậu, thật là cao tay.

Tả Khuynh Hoàng gật đầu, đứng dậy khỏi ghế chủ trì:

“Nếu Thục mỹ nhân đã xảy ra chuyện, vậy bổn cung tới cung của muội ấy một chút, các muội có muốn đi chung không?”

Lâu lắm mới có kịch hay để xem, ai không muốn coi chứ? Tất cả đồng loạt tỏ ý muốn đi xem Thục mỹ nhân như thế nào. Tả Khuynh Hoàng không bắt bẻ các nàng, lập tức dẫn đầu đi. Dù trên gương mặt nàng không có chút biến hóa nào, nhưng bước chân nhanh vội cũng đủ khiến người ta nhận ra nàng đang rất sốt ruột.

Kiệu vàng lập tức hướng Vĩnh Hòa cung xa hoa. Tả Khuynh Hoàng nóng nảy muốn lập tức đi tới, nhưng nghĩ tới các phi tần vẫn còn ở đằng sau, liền thong dong mà đi, không hề để lộ chút lo lắng nào. Ở phía xa, các phi tần cấp vị thấp đều phải đi bộ, trong đó có Lạc Nhã Nhã. Nàng ta ngưỡng mộ nhìn những phi tần đi kiệu, thầm cảm thán. Nếu một ngày nào đó, nàng leo lên được ngôi vị quý phi, không, hoang quý phi, vậy thì người chủ trì dẫn đầu bây giờ chính là nàng.

Càng nghĩ, lòng tham càng nổi lên, ánh mắt cũng phức tạp hơn, không còn mang nét ngây thơ như khuôn mặt mĩ miều nữa.

Rất nhanh tới Vĩnh Hòa cung. Thục mỹ nhân Tây Khoảng An nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, mê man tới không biết ai vừa tới. Trong phòng có độc Tả Khuynh Hoàng, các phi tần khác đều phải đứng ở ngoài sân đợi, không được vào thăm. Nàng đứng cách nàng ta vài bước, quay đầu hỏi thái ý:

“Thục mỹ nhân làm sao lại lâm bệnh nặng như thế này?”

Thái y lập tức cung kính cúi người bẩm báo:

“Bẩm hoàng hậu nương nương, Thục mỹ nhân trong lòng có buồn phiền tích tụ lại thành bệnh, cơ thể lại yếu kém, không hay ăn uống đầy đủ nên dẫn tới sốt cao như này. Nương nương yên tâm, vi thần sẽ cố gắng hết sức chữa trị cho Thục mỹ nhân”

Tả Khuynh Hoàng gật đầu, sau đó hạ giọng nói với Mai Nhi:

“Mai Nhi, em đi bảo với các nương nương rằng hãy về trước, Thục mỹ nhân thân thể yếu kém, không thể tiếp đón bọn họ. Ở đây có bổn cung là được rồi”

Mai Nhi vội vàng gật đầu cáo lui, thái y cũng không muốn ở lại lâu, lập tức xin lui. Tả Khuynh Hoàng tiến tới gần màn che của Thục mỹ nhân, lặng lẽ quan sát gương mặt đã hao hốc sau một đêm đó.

Vì sốt cao, gương mặt nàng ta đỏ bừng, môi mấp máy nói mớ. Tả Khuynh Hoàng lắng tai nghe.

“Hoàng thượng...hoàng thượng...”

Tim nàng khẽ trùng xuống. Thục mỹ nhân này xem ra thực sự si mê hoàng thượng, thật lòng yêu thương ngài. Vậy tại sao lại dám hạ mị dược với Kim Ưng Liệt chứ? Yêu quá hóa điên rồ sao?

Mai Nhi đã tới bên cạnh Tả Khuynh Hoàng từ lúc nào, hạ giọng nói:

“Nương nương, có cần phải bẩm báo với hoàng thượng không?”

Tả Khuynh Hoàng khôi phục bộ dáng cao quý ngạo nghễ, lắc đầu:

“Không cần. Hoàng thượng tức giận như vậy, nếu bẩm báo, Người nhất định sẽ nổi đóa lên mà trút lên chúng ta”

“Nô tì đã hiểu. Vậy còn Thục mỹ nhân?”

Vừa nói vừa e ngại nhìn nàng. Tả Khuynh Hoàng quay người rời đi, chỉ để lại một câu:

“Em tới thái y viện, bảo bọn họ mang thuốc tốt nhất tới cho Thục mỹ nhân. Không được phép thờ ơ nàng ta. Nếu ai kháng lệnh, tới thẩm hình ti phạt 50 roi”

“Dạ”

===

Lạc Nhã Nhã trên đường về Diên Hi cung, tay phe phẩy cái quạt tròn được thêu hoa đẹp đẽ, cực kì nhã nhặn, phong thái cao quý. Nàng ta được A Bội đỡ tay, y phục màu xanh nhạt hài hòa mát mẻ, hài cũng được cài một con bông sen nhỏ, mỗi bước đi đều như đóa hóa nở rực hút mắt.

“Nương nương, có cần cho người gửi đồ bổ tới Vĩnh Hòa cung không?”

A Bội khẽ giọng hỏi. Lạc Nhã Nhã cười trừ, lắc đầu:

“Bây giờ Thục mỹ nhân mắc bệnh, nếu ta gửi đồ tới, nếu nàng ta mệnh hệ gì không phải hoàng thượng sẽ đổ hết lên đầu ta sao?”

“Nương nương nói không sai, nhưng mà...”

“Nhưng mà không gửi thì không đúng phép tắc đúng không?” – Lạc Nhã Nhã chặn họng A Bội.

“Dạ”

“Vậy thì...”

Lời chưa ra hết thì giọng nữ mềm mại đằng sau cất lên:

“Lạc muội muội, hãy dừng bước”

Lạc Nhã Nhã biết rằng có người theo mình từ lâu, nhưng vẫn không lên tiếng, để người đó cất lời trước. Nàng đảo mắt đắc ý, nén tiếng cười nhẹ, quay lại hành lễ:

“Xin thỉnh an Hoàng phi tỷ tỷ”

Hoàng phi từ đằng sau đi lên, hất tay:

“Không cần khách sáo, đứng lên đi”

Phi vị của Hoàng phi cao hơn, nàng đi trước, Lạc Nhã Nhã cách một bước theo sau.

“Không biết Hoàng phi tỷ tỷ có gì gọi muội lại?”

“Cùng là tỷ muội, bổn cung đi dạo với muội không được sao?”

Hoàng phi nghiêng đầu hỏi Lạc Nhã Nhã, bộ dáng tỷ muội tình thâm làm nàng ta hơi lạnh sống lưng. Lạc Nhã Nhã đương nhiên biết, Hoàng phi này không đơn giản như bề ngoài thanh cao thoát tục.

“Dĩ nhiên là được. Hoàng phi tỷ tỷ để ý muội muội, muội vui còn không kịp, làm sao lại không được”

Khôn khéo đối đáp lại làm Hoàng phi cực kì vừa lòng.

“Bổn cung nghe nói rằng, hoàng thượng mới đăng cơ không lâu, nhưng hơn phân nửa thời gian dành cho muội muội, hoàng hậu nương nương còn không có phúc khí này, thật khiến người ta ngưỡng mộ”

Lạc Nhã Nhã đưa tay chỉnh lại trâm cài hơi lỏng, cười thành tiếng. Nụ cười đẹp như hoa mai chớm nở đầu đông, làm người ta yêu thích.

“Hoàng phi tỷ tỷ nói đùa, thần thiếp tuy được hoàng thượng sủng ái, thế nhưng cũng chỉ là một đáp ứng nhỏ nhoi, so thế nào được với tỷ tỷ, càng không dám so với hoàng hậu nương nương”

Hoàng phi dừng bước, quay lại nhìn nàng ta:

“Cái miệng nhỏ thật biết ăn nói, phải chăng hoàng thượng yêu thích vì điều này?”