Hậu Cung Phượng Đấu

Chương 21

Ngày thưởng hoa rồi cũng tới.

Trời đã ngả thu, sáng sớm dịu mát hơn nhiều. Tả Khuynh Hoàng thay y phục đơn giản, tay cầm quạt phe phẩy xua đi hơi nóng cuối cùng mùa hạ.

Sáng sớm các phi tần đã tập trung ở Cảnh Nhân cung, chỉ đợi nàng dẫn đầu đi tới hồ sen.

Gia quý phi có long thai, chức vị cao quý, được dẫn đầu hậu cung, chỉ đi ngay sau hoàng hậu.

Tả Khuynh Hoàng đi trước, hưởng thẳng tới hồ sen.

“Thời tiết hôm nay thật đẹp, hoàng hậu nương nương dẫn các thần thiếp đi ngắm cảnh thật hợp lí”

Nhàn phi phía sau bước lên trên một bước, tươi cười lên tiếng.

“Bộ y phục của hoàng hậu nương nương thật đẹp, đây là vải ở Tân Cương tiến công, kì thực mặc lên người nương nương thật rực rỡ”

Tả Khuynh Hoàng vuốt y phục vàng nhạt, điểm vài bông hoa mẫu đơn trắng nổi bật. Đúng là đơn giản nhưng sang trọng, rất đẹp.

“Đúng là bộ y phục này rất đẹp, nhưng mà nó không hề mất quá nhiều ngân khố đâu, các muội không cần ngưỡng mộ. Đợi khi về rồi, bổn cung sẽ đưa cung của Nhàn phi chút vải đẹp”

“Tạ hoàng hậu nương nương ân điểm”

Nhàn phi cười càng tươi. Nàng ấy quả thật khiến người ta yêu thích.

“Nương nương, hoa đẹp thế này, các thần thiếp thỉnh người làm thơ”

Lạc Nhã Nhã từ sau lên tiếng. Tả Khuynh Hoàng hướng mắt nhìn nàng. Nàng ta cầm kì thi họa đều thuận, nên muốn làm khó nàng.

“Lạc đáp ứng đang muốn làm khó hoàng hậu nương nương sao? Trước giờ hoàng hậu nương nương chưa hề làm thơ, chỉ yêu thích vẽ tranh, thêu thùa”

Hạ chiêu nghi thường ngày ít lời cũng vì Tả Khuynh Hoàng mà lên tiếng.

“Tần thiếp không biết, không biết không có tội, hoàng hậu nương minh giám”

Lạc Nhã Nhã quỳ xuống, nhưng không hề có chút áy náy. Đôi mắt trong veo của nàng ta nhìn thẳng Tả Khuynh Hoàng, như muốn xuyên qua tâm nàng vậy.

“Hỗn láo, một đáp ứng nho nhỏ dám lên tiếng ở đây?”

Thuận tần khinh bỉ nhìn Lạc Nhã Nhã, hình như không để nàng ta vào mắt. Còn muốn nói thêm nhưng bị Tả Khuynh Hoàng ngăn lại. Tả Khuynh Hoàng lắc đầu:

“Lạc đáp ứng nói đúng, không biết không có tội. Nhưng bổn cung có nghe hoàng thượng nhắc, muội cầm kì thi họa đều thuận. Đúng là ở đây phong cảnh hữu tình, muội muội hãy làm một bài thơ đi”

Lạc Nhã Nhã đứng dậy, gật đầu:

“Tần thiếp kém cỏi, nếu làm không hay, các vị nương nương hãy thứ tội”

“Đúng là ngọc nữ hoàng cung, cầm kì thi họa cái gì cũng biết. Bổn cung không nghĩ cô là hạng bao y thấp kém đâu”

Gia quý phi xoa xoa bụng, chanh chua nói. Lạc đáp ứng không hề hoảng loạn, cười nhạt:

“Tần thiếp xuất thân bao y, có sủng ái của hoàng thượng mà là phi tần của hoàng đế. Ân điểm này tần thiếp không quên”

“Được rồi, hãy làm thơ đi”

Tả Khuynh Hoàng ngắt ngang ngờ họ, để họ cãi nhau thêm:

“Kiểm nhị hương huân tự hữu tình,

Thế gian hà vật tỷ khinh doanh.

Tương phi vũ hậu lai trì khán,

Bích ngọc bàn trung lộng thuỷ tinh” (*)

Giọng Lạc Nhã Nhã trong như thủy tinh, cảm giác thánh thót như đàn tì bà. Mai tần nghe xong không khỏi cảm thán:

“Quả thật cô ngâm thơ rất hay, chi bằng về sau hãy ngâm thật nhiều để các nương nương thưởng thức”

Lạc Nhã Nhã đưa tay chỉnh hoa nhung cài trên đầu: “Tần thiếp đã rõ, cảm ơn Mai tần tỷ tỷ khen ngợi”

Vừa dứt lời, giọng nói nam nhân dõng dạc từ sau vang lên:

“Quả là một bài thơ hay và độc lạ”

Kim Ưng Liệt thay long bào, đổi thành bộ y phục màu vàng thêu long rực rỡ. Hắn từ từ đi tới chỗ các phi tần.

“Các thần thiếp xin thỉnh an hoàng thượng”

“Mau đứng dậy hết đi, hoàng hậu, mau lại đây ngồi đi”

Kim Ưng Liệt có vẻ rất vui, miệng gọi Tả Khuynh Hoàng nhưng ánh mắt lại hướng về Lạc Nhã Nhã. Tả Khuynh Hoàng nhìn thấy hai người đó đang nhìn nhau, lập tức quay đi. Dù qua bao lâu, tim vẫn đau như lần đầu.

“Hoàng hậu, trẫm thấy thơ của Lạc đáp ứng rất hay. Trẫm rất thích. Hôm nay trời cũng đẹp như vậy, phong nàng ta làm quý nhân đi”

Các phi tần lập tức trừng mắt, chỉ là một bài thơ đã lên tới quý nhân, hoàng thượng rõ ràng sủng ái cô ta.

“Lạc quý nhân, còn không mau tạ ơn hoàng thượng?”

Tả Khuynh Hoàng như biết từ trước, gật đầu rồi hướng mắt về Lạc Nhã Nhã. Nàng ta ngẩn người, lập tức cúi lạy:

“Tần thiếp xin tạ ơn hoàng thượng”

Buổi thưởng hoa cứ thế trôi qua. Các phi tần không làm thơ thì vẽ tranh, không vẽ tranh thì ngồi nói chuyện phiếm, bình yên trôi qua một buổi. Trời đã ngả trưa, nắng bắt đầu gay gắt hơn, Tả Khuynh Hoàng lấy khăn chấm mồ hôi trên chán, nhấc chén trà lạnh uống một ngụm.

Nàng rất muốn về cung.

“Báo. Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, có chuyện gấp”

Thái giám từ đâu chạy tới hốt hoảng lên tiếng.

“Nói đi. Nếu không phải chuyện gấp, trẫm sẽ hỏi tội ngươi”

Kim Ưng Liệt dĩ nhiên không vui, hắn hậm hực lườm tên thái giám kia.

“Bẩm hoàng thượng, Thục mỹ nhân tự sát rồi”

“Cái gì?”

Tả Khuynh Hoàng giật mình, đứng bật dậy. Tây Khoảng An không phải vẫn rất ổn, bệnh tình đã khá hơn rồi sao? Tại sao lại tự sát? Không thể nào.

“Hoàng hậu, nàng lo lắng cho nàng ta vậy ư?”

Kim Ưng Liệt không vui. Dù sao đó cũng là nữ tử đã hạ dược hắn, vậy mà hoàng hậu của hắn lại quan tâm nàng ta.

“Hoàng thượng, đây là một mạng người. Thần thiếp xin cáo lui, xin tới Vĩnh Hòa cung một chuyến”

Kim Ưng Liệt xoa xoa mi tâm: “Được rồi, trẫm đi với nàng”

Lập tức tất cả dời tới Vĩnh Hòa cung. Thục mỹ nhân đã tắt thở, đậy vải trắng che mặt nhưng vẫn nhìn ra vết siết của dây thừng đỏ rực. Tả Khuynh Hoàng đi tới gần xác nàng ta, đôi mắt vô hồn. Mai Nhi lập tức đỡ nàng lại:

“Nương nương, không nên lại gần, rất ô uế”

Kim Ưng Liệt đứng một bên nhìn, bên còn lại hỏi thị vệ:

“Nàng ta thực sự tự sát?”

“Dạ, lúc vi thần tới thì đã thấy Thục mỹ nhân mất rồi”

Kim Ưng Liệt như chẳng có chút bận tâm: “Mai táng theo quốc sự, chôn cất ở hoàng lăng đi”

Tả Khuynh Hoàng quay lại nhìn hắn, ánh mắt phức tạp: “Hoàng thượng, người không phong hiệu cho nàng ấy sao?”

Hoàng phi đằng sau lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương, loại đàn bà độc ác này làm sao xứng đáng phong hiệu chứ?”

Tả Khuynh Hoàng dĩ nhiên biết Thục mỹ nhân không tự sát, mà là có người giết nàng ta rồi làm giả hiện trường. Nhưng hoàng thượng đã hết tình cảm với Tây Khoảng An, nàng cũng không tiện yêu cầu truy cứu.

Tả Khuynh Hoàng quỳ một chân, cúi đầu cầu xin:

“Mong hoàng thượng truy xét, nể tình xưa Thục mỹ nhân mà truy tặng danh hiệu”

-----

(*) thơ này có thật nha, bài này của nhà thơ Quách Chấn.