Bụng của Gia quý phi càng ngày càng to, nàng ta cũng ăn càng ngày càng nhiều. Khi tới thỉnh an cũng đem tới một đĩa mai chua, khiến người ta suy đoán chắc chắn là hoàng tử rồi. Còn Mai tần lại cực kì thích đồ cay, có lẽ sẽ là một tiểu công chúa đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ.
Tả Khuynh Hoàng dường như rất lo lắng cho hai người, ban thưởng cho họ rất nhiều thuốc dưỡng thai tốt, thậm chí còn thưởng rất nhiều đồ ăn ngon mà chỉ có đế hậu được dùng.
Hoàng thượng cũng rất mong mỏi hai đứa trẻ này, ngày ngày tới thăm hai bên. Có khi còn nghỉ chân thại Khải Tường Cung của Gia quý phi nói chuyện qua đêm.
Thời tiết se se lạnh, Tả Khuynh Hoàng ngồi trên ghế phượng nhìn các phi tần tới thỉnh an. Mỗi người một vẻ, muôn hoa khoe sắc.
“Hoàng hậu nương nương, người nói xem, nếu thần thiếp sinh ra tiểu công chúa, vậy hoàng thượng cho chê bai muội không?”
Mai tần xoa xoa cái bụng nhỏ, cười hỏi. Tả Khuynh Hoàng dịu dàng nhìn nàng ta:
“Muội sinh a ca hay công chúa thì hoàng thượng đều thích. Nếu Gia quý phi sinh được a ca, Mai tần sinh được công chúa, vậy sẽ có đủ nếp tẻ, là điềm lành”
Gia quý phi cười thầm: “Tạ lời tốt của nương nương, thần thiếp cũng rất mong là đứa bé này là a ca”
Hiền phi cũng lên tiếng: “Gia quý phi và Mai tần thật là có phước, thật hi vọng là a ca và công chúa. Vậy trong cung có tiếng trẻ con cũng vui vẻ hơn”
Nhàn phi cầm tách trà nhầm một ngụm: “Thần thiếp lại mong cả hai đều là công chúa. Trưởng tử do hoàng hậu sinh ra là tốt nhất”
Lạc Nhã Nhã cũng thuận nước đẩy thuyền: “Nhàn phi tỷ tỷ nói không sai, muội cũng nghĩ như vậy”
Lời này dĩ nhiên chạm tới Gia quý phi, nàng ta tức giận:
“Nhàn phi, cô đừng có ăn nói lung tung. Dù hoàng hậu có sinh ra a ca muộn, thì đó cũng là đích tử, a ca của ta làm sao có thể so với đích tử chứ? Còn có Lạc Nhã Nhã, cô dù được hoàng thượng sủng ái thì cũng đừng quên bổn cung là quý phi, còn cô chỉ là quý nhân nhỏ bé”
Nhàn phi đặt tách trà xuống, mỉm cười: “Vậy sao? Muội muội chỉ nói những lời trong lòng. Tính muội thẳng thắng, Gia quý phi đừng giận”
Tả Khuynh Hoàng lên tiếng ngăn hai người bọn họ:
“Được rồi, sau này ai cũng có con cái của riêng mình, dù là a ca hay công chúa thì cũng mang dòng máu hoàng gia, đều có thân phận cao quý”
“Dạ”
---
Cảnh Nhân cung thiếu Mai Nhi cũng không còn náo nhiệt như xưa, chỉ có đặc biệt là Lạc đáp ứng thường xuyên qua lại hầu hạ hoàng hậu. Nói hầu hạ cũng không đúng, chỉ là bưng trà rót nước, những việc khác hoàn toàn không cần động tay.
Tả Khuynh Hoàng ngồi trước gương đồng, nhìn Lạc Nhã Nhã đứng sau, lên tiếng:
“Nếu muội đã tới, vậy hãy chải tóc cho bổn cung đi”
Lạc Nhã Nhã tiến lên cầm lược, chải mái tóc dài đen óng. Ngồi ở ghế hoàng hậu này ai mà chẳng thích, có nữ nhân trong cung nào không muốn tới vị trí này chứ? Dù là kế hậu cũng được.
Tả Khuynh Hoàng liếc mắt cũng biết Lạc Nhã Nhã kia nghĩ gì, nàng khẽ kêu một tiếng:
“A, Lạc quý nhân, muội đang muốn làm rụng hết tóc bổn cung à?”
Lạc Nhã Nhã liền rụt lại: “Tần thiếp không dám, nương nương thứ tội”
“Nếu muội đã nhận ra tội của mình, vậy hãy ra sân quỳ một canh giờ đi”
“Dạ”
---
Kim Ưng Liệt nghe tin Lạc Nhã Nhã bị xử tội liền vội vã tới Cảnh Nhân cung. Hắn đi vào liền đỡ nàng ta dậy, hỏi han ân cần rồi đỡ nàng ta vào cung.
Tả Khuynh Hoàng dĩ nhiên đoán trước được điều này, đã pha sẵn trà rồi.
“Thần thiếp xin thỉnh an hoàng thượng”
“Hoàng hậu đứng dậy đi”
Kim Ưng Liệt ngồi xuống ghế chủ trì, sau đó ban tọa cho Lạc Nhã Nhã.
“Hoàng thượng tới Cảnh Nhân cung sao không cho người báo trước, để thần thiếp nghênh đón từ xa”
“Trẫm nghe nói hoàng hậu phạt Lạc quý nhân, thân thể Lạc quý nhân yếu ớt, nên trẫm tới hỏi han”
Tả Khuynh Hoàng cầm khăn tay che miệng cười:
“Hoàng thượng lại đùa rồi. Thiếp là trung cung, là chủ của phi tần, phạt phi tần làm sai là trách nhiệm của thần thiếp”
Kim Ưng Liệt lạnh lẽo nhìn Tả Khuynh Hoàng:
“Trẫm giao cho nàng sách bảo không có nghĩa là nàng được lộng lành lục cung. Lạc quý nhân thân thể yếu ớt, nàng không biết sao?”
Tả Khuynh Hoàng lập tức phản bác:
“Hoàng thượng, phi tần làm sai, thần thiếp làm chủ lục cung phải răn đe, còn hoàng thượng, người đang duyệt tấu chương mà vội vã tới cứu mỹ nhân, người bị sắc đẹp làm lu mờ mắt rồi”
“Hỗn xược!”
Kim Ưng Liệt đập ghế đứng dậy, đay nghiến:
“Nàng đừng tưởng là hoàng hậu mà trẫm không xử tội nàng”
Tả Khuynh Hoàng lập tức quỳ xuống: “Hoàng thượng anh minh, Lạc quý nhân hầu hạ thiếp không cẩn thận, thần thiếp phạt nàng ta vô cùng đúng đắn. Nếu không lấy nàng ta làm gương, sau này lục cung còn ai nghe lời thần thiếp?”
Lạc Nhã Nhã tranh thủ cơ hội tỏ ra yếu ớt:
“Hoàng thượng, là lỗi của thiếp, người đừng mắng hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu...làm đúng rồi”
Kim Ưng Liệt tới chỗ nàng ta, vỗ vỗ lưng an ủi: “Làm nàng tủi thân rồi”
“Hoàng thượng!”
Giọng nói oai nghiêm từ ngoài vọng vào.
“Thái hậu giá đáo”
Cô cô dưỡng sự Trinh Hà vang lên.
“Xin thỉnh an hoàng ngạch nương”
Hoàng thượng và hoàng hậu đều cúi người. Thái hậu tới đỡ Tả Khuynh Hoàng dậy, âu yếm:
“Hoàng hậu, đứng dậy đi. Ai gia làm chủ cho con”
“Tạ hoàng ngạch nương anh minh”
Tả Khuynh Hoàng chảy nước mắt nhìn bà. Thái hậu ngồi xuống ghế, lập tức quát lớn. Gương mặt bà đầy nếp nhăn nhưng đôi mắt sáng quắc, thể hiện thâm niên lâu năm chốn hậu cung.
“Hoàng thượng, ai gia thấy người bị nữ sắc làm cho điên loạn rồi. Dám mắng hoàng hậu vì một phi tần. Con thật sự làm ai gia quá thất vọng”
“Hoàng ngạch ngương, hoàng hậu hành sự quá đáng, con thật sự nhìn không nổi”
Thái hậu sắc bén nhìn hắn:
“Thật sao? Cô, nói ai gia nghe xem đã làm gì hoàng hậu?”
Lạc Nhã Nhã giật bắn mình, nước mắt chảy dài:
“Là tần thiếp có lỗi, thần thiếp chải tóc quá mạnh khiến hoàng hậu nương nương bị đau. Là tần thiếp có lỗi”
“Cô chỉ là một quý nhân, lại dám xưng tần thiếp với ai gia? Hoàng thượng ban cho cô Diên Hy cung là cô tưởng mình ngang vai tần vị rồi sao?”
“Không dám, không dám ạ” – Lạc Nhã Nhã lắp bắp nói.
Thái hậu lại nhìn hoàng thượng: “Người nghe rõ chưa hoàng thượng, cô ta làm sai, hoàng hậu trách phạt có gì sai?”
Kim Ưng Liệt không đáp lại được, chỉ biết giữ ấm ức trong lòng.
“Hoàng thượng, ai gia nhắc nhở con một câu, nữ sắc không thể chìm đắm quá sâu, nếu không sẽ là hồng nhan họa thủy”
Tả Khuynh Hoàng dĩ nhiên muốn gật đầu đồng tình, nhưng nước mắt lăn dài chẳng nói được câu nào.