Vừa bước ra khỏi Dưỡng Tâm điện, Mai Nhi đã cáu kỉnh lên:
“Nương nương, hoàng thượng thật quá đáng. Hôm qua là lễ đăng cơ của hoàng hậu, Ngài không ở lại chỗ nương nương thì thôi, hôm nay còn không để ý nương nương”
Tả Khuynh Hoàng vội xoay người bịt miệng nàng ta lại, hờn giận mà trách cứ:
“Đây là trong cung, không được phép nói năng lung tung. Em bị cắt lưỡi ta cũng không làm gì được đâu”
Mai Nhi gật đầu, tỏ vẻ áy náy, sau đó đỡ nàng về Cảnh Nhân cung. Nhưng miệng nhỏ vẫn không ngừng:
“Nương nương, người không định tranh sủng của hoàng thượng sao? Hải quý nhân nói đúng, Lạc đáp ứng sợ sẽ gây khó dễ cho người”
Nỗi lo của Mai Nhi cũng không phải không có căn cứ. Lạc Nhã Nhã chỉ hầu hạ hoàng thượng được có 3 tháng, ấy vậy mà khi Kim Ưng Liệt vừa đăng cơ đã phong nàng ta làm đáp ứng, quả thật không tầm thường. Huống hố không biết tại sao hôm qua, Kim Ưng Liệt còn ở lại Diên Hi cung của nàng ta.
Nói về cung này, Tả Khuynh Hoàng cảm thấy thật đau đầu. Vốn là phi và tần mới được làm chủ một cung, vậy mà Lạc Nhã Nhã chỉ là đáp ứng, lại được ban cho cả một Diên Hi cung lộng lẫy.
Đây quả thật là một con hổ dữ chờ thời cơ ăn thịt Tả Khuynh Hoàng.
“Vậy em nói xem, trong cung này ai có thể tin tưởng?”
Tả Khuynh Hoàng nhìn Mai Nhi, cười nhẹ. Một nha hoàn chỉ nghe lời nàng, tận trung tận nghĩa với nàng. Mai Nhi, ta nhất định sẽ bảo vệ em.
“Hoàng hậu nương nương, người phải tin nô tì, trong cung này, không ai có thể tin tưởng. Người phải đàn áp họ với giữ vững được ngôi vị hoàng hậu này”
Câu nói này kiếp trước Tả Khuynh Hoàng từng nghe. Lúc đó nàng còn mắng Mai Nhi tại sao lại nói những câu xấu xa như thế, còn phạt quỳ 2 canh giờ. Nghĩ lại, Tả Khuynh Hoàng lại thấy áy náy. Nàng dừng bước chân, đưa tay nắm lấy tay nhỏ của Mai Nhi:
“Mai Nhi, đi theo bổn cung, em có phải rất ấm ức không?”
Mai Nhi lập tức hốt hoảng, vội quỳ xuống, khuôn mặt tái mét:
“Nương nương, nô tì đi theo nương nương từ bé, những đồ tốt nhất của nha hoàn Người đều cho nô tì, làm sao nô tì có thể ấm ức? Cầu nương nương đừng điều Mai Nhi đi cung khác, Mai Nhi chỉ muốn mãi bên người”
Tả Khuynh Hoàng cảm động, đỡ nàng ta dậy: “Đừng lo, bổn cung không điều em đi đâu cả. Bổn cung còn muốn em bên bổn cung cả đời”
Mai Nhi vâng lời, ngoan ngoãn đỡ Tả Khuynh Hoàng đi tiếp. Hiện tại mà mùa hạ, nắng chói chang làm nổi bật mái nói đỏ son của Tử Cấm Thành, có đôi chỗ còn ánh vàng lấp lánh nguy nga. Hoàng cung đẹp đẽ long trọng, nhưng mà nội tâm của những con người nơi đây đều thối nát?
Con đường đi trải nắng vàng ươm, nóng bỏng khiến Tả Khuynh Hoàng nhỏ vài giọt mồ hôi. Mai Nhi lấy khăn tay lau cho nàng, sau đó cũng bật ô ra che nắng.
“Nương nương, sắp tới cung rồi. Người có nóng không?”
Tả Khuynh Hoàng cười lắc đầu, mặt vẫn hướng thẳng, cao quý sang trọng khiến người ta ngưỡng mộ.
Cảnh Nhân cung rộng lớn nguy nga, rất đông người qua lại dọn dẹp. Cung điện này tiên hoàng nhiều đời đã cho hoàng hậu làm nơi nghỉ dưỡng, vậy nên Kim Ưng Liệt cũng theo tổ tiên mà làm.
Vừa tới cửa, nha hoàn của Thuận Tần đã cung kính đi tới, tay dâng hộp hộp đồ đã được gói cẩn thận lên.
“Nô tì thỉnh an hoàng hậu nương nương”
“Đứng dậy đi. Ngươi là Thanh Anh, là nha hoàn của Thuận Tần đúng không?”
Tả Khuynh Hoàng nhìn nàng ta, khẽ dò xét. Thuận Tần đời trước cũng là người mưu mô, nhưng chưa từng hãm hại nàng.
“Chủ tử của nô tì thấy hôm nay thời tiết rất nóng, nên đã đặc biệt tự tay làm chè hạt sen tới cho hoàng thượng và hoàng hậu nương nương thưởng thức, vừa hay để hạ nhiệt”
Tả Khuynh Hoàng gật đầu, Mai Nhi lập tức cầm lấy chè sen, lịch sự mà cảm ơn.
“Ngươi về báo với Thuận tần, bổn cung cảm tạ tâm ý của muội ấy. Bảo muội ấy giữ gìn thân thể, sớm mang long thai”
“Nô tì thay mặt chủ tử cảm ơn nương nương. Nô tì xin phép cáo lui”
Thanh Anh liếc nhìn hộp chè, sau đó lập tức rời đi. Tả Khuynh Hoàng cũng không có ở lại lâu, lập tức vào cung. Bên ngoài nóng như đổ lửa, chỉ có trong cung là mát mẻ lành lạnh. Nàng ngồi lên ghế, tay cầm quạt phe phẩy, lấy khăn tay lau đi những giọt mồ hơi còn đọng ở trán.
“Nương nương, người có muốn ăn chè sen không? Để nô tì bưng lên cho người”
Mai Nhi vừa nói vừa đặt hộp chè lên bàn, lại lấy muỗng sứ lau sạch sẽ rồi mới đưa cho Tả Khuynh Hoàng. Nàng cười yêu nhìn Mai Nhi, sau đó nhận lấy muỗng sứ.
Chè sen nguội mát mát lại ngọt ngọt, Tả Khuynh Hoàng không nhịn được ăn thêm vài miếng.
“Nương nương, người ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn”
Mai Nhi bên cạnh nhắc nhở một câu, lại lấy hộp đựng băng lạnh đưa tới gần chỗ nàng. Tả Khuynh Hoàng khẽ đơ người, cảm giác bụng dưới lạnh buốt.
“Mai Nhi, em đi lấy vài món lạnh tới cung của các phi tần. Bổn cung nghĩ tới họ chịu nóng là ăn cũng chẳng ngon”
Mai Nhi ngưỡng mộ nhìn nàng, sau đó mới gật đầu:
“Nô tì đi ngay. Nương nương thật tốt với các phi tần”
Tả Khuynh Hoàng đưa tay véo má nàng ta một cái: “Mau đi đi. Trời rất nóng, đi sớm về sớm”
Ngay khi Mai Nhi vừa rời đi, Tả Khuynh Hoàng mặt mũi tối sầm, nôn thốc nôn tháo ra những gì vừa ăn.
Ban đầu vị chè thanh ngọt, rất vừa miệng. Nhưng sau đó lại lạnh buốt cả ruột. Đối với nam nhân khỏe mạnh thì không sao, nhưng nữ nhân dùng, sợ rằng quá lạnh sẽ cảm một thời gian.
Không biết Thuận Tần có biết không mà lại gửi hộp chè này tới chỗ nàng?
Tả Khuynh Hoàng lau miệng, lại nhìn hộp chè mới vơi đi một chút, lòng chợt lạnh nhạt. Bảo sao đời trước nàng vừa lên hậu đả cảm lạnh vài hôm, làm Kim Ưng Liệt mất hứng, không có thị tẩm suốt một tháng trời.
Hóa ra hậu cung này, không phải ai cũng tốt đẹp. Uổng công nàng nghĩ tất cả đều tốt.
Đáy mắt Tả Khuynh Hoàng có chút thất vọng, lại pha lẫn với đau đớn. Cũng đúng, người sống trong hậu cung này, không mưu mô xảo quyệt thì không thể tồn tại. Ai mà không muốn mình mang long thai chứ? Nhất là mang hoàng tử đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ. Như vậy, ngôi vị thái tử đã nắm chắc trong tay tới 3 phần.
Đây chẳng qua là chiêu trò nhỏ thôi, còn nếu đã là cung đấu thực sự, sợ rằng nàng đã bị hạ độc lâu dài, mãi mãi không thể thụ thai rồi.
Tả Khuynh Hoàng chợt sợ hãi, tay vô thức đặt lên bụng. Nếu mà nàng mang thai hoàng tử hoặc công chúa, không biết sẽ bị sảy thai “vô tình” tới mức nào.
Đúng vậy. Đây là hậu cung. Nàng không thể coi tất cả đều là người tốt. Nàng phải cẩn thận. Vì mạng sống, và vì trả thù.