Tả Khuynh Hoàng về tới tẩm cung thì trời đã xẩm tối. Nàng lặng nhìn ánh nắng đang tắt dần, hắt lên những đám mây trắng khiến chúng ửng đỏ rực rỡ cả khoảng thời, sáng bừng các cung điện phía tây của Tử Cấm Thành.
Bỗng chốc cảm thấy mọi thứ không chân thật. Giống như, tất cả đều là một giấc mộng si. Nếu đây là giấc mộng, vậy thì nàng thật không muốn tỉnh lại.
“Hoàng hậu nương nương, người mau vào dùng điểm tâm, đừng để lâu, sẽ không ngon”
Mai Nhi đi tới đằng sau Tả Khuynh Hoàng, đỡ lấy tay nàng. Tả Khuynh Hoàng thở dài, quay lưng rời khỏi vị trí. Đến cuối cùng, hậu cung tàn nhẫn này, ai mới là người chiến thắng?
“Mai Nhi, hôm nay em vất vả rồi, mau đi nghỉ sớm đi”
Tả Khuynh Hoàng đẩy nhẹ Mai Nhi, ngồi xuống ghế gỗ lim quý, khẽ giọng nói. Nàng đưa tay cầm lên miếng bánh ngọt, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ. Vị ngọt lan từ đầu lưỡi xuống cổ họng, tỏa ra khắp khoang miệng.
“Nương nương, người nói gì vậy, nô tì còn chưa dọn lên bữa tối cho người”
Tả Khuynh Hoàng chống tay lên cằm, tao nhã nhìn đĩa bánh hoa văn đẹp mắt trước mặt.
“Bổn cung không muốn dùng bữa tối. Em lui ra, đi nghỉ sớm đi”
“Như vậy làm sao được. Nương nương, người phải bảo vệ phụng thể”
Mai Nhi lo lắng tới nỗi quỳ xuống cầu xin nàng. Tả Khuynh Hoàng bất lực, đỡ nàng ấy dậy.
“Bổn cung hôm nay không muốn ăn, em đừng lo cho bổn cung”
Mai Nhi thấp thỏm, nhìn nàng thật chăm chú, sau đó mới cúi người lui ra.
Cả căn phòng còn lại độc mình Tả Khuynh Hoàng, nàng bỗng cảm thấy mệt mỏi. Mới ngày đầu trọng sinh mà đã mệt mỏi thế này, thì làm sao có thể duy trì chứ? Giả vờ tao nhã thanh lịch làm nàng mệt muốn chết.
Tả Khuynh Hoàng ăn hết miếng bánh ngọt khi nãy, tay còn rót một chén trà lạnh nhâm nhi. Nếu để đứng vững trong hậu cung, nàng cần phải có được sủng ái của hoàng thượng. Nhưng mà, đối diện với Kim Ưng Liệt, nàng cực kì bài xích, không thể mở miệng nịnh nọt hắn được. Trước đây này rất yêu, rất yêu hắn, nhưng từ khi Kim Ưng Liệt ban cho nàng cái chết, tim nàng cũng chết theo rồi.
Tả Khuynh Hoàng vừa ăn bánh vừa uống trà, chân vắt chữ ngũ cực kì không có hình tượng, nhưng lại thập phần nhàn hạ vui vẻ. Nhưng nàng trăm đường cũng không ngờ, Kim Ưng Liệt sẽ tới cung nàng, mà lại còn tới đúng lúc nàng “vô ý” như thế.
Nhìn bộ dáng không có chút tôn quý của của chủ lục cung, Kim Ưng Liệt không khỏi cảm thấy buồn cười. Môi mỏng cũng kéo lên, tạo thành đường cong đẹp đẽ.
“Hoàng hậu, trẫm không ngờ nàng còn có bộ dáng này”
Tả Khuynh Hoàng đỏ bừng mặt, lập tức quỳ xuống:
“Thần thiếp bái kiến hoàng thượng”
Kim Ưng Liệt nắm lấy tay nàng kéo dậy, mặt vẫn không tan ý cười:
“Hoàng hậu không cần khách sáo, giữa chúng ta không cần hành lễ”
Ánh mắt hắn nhìn Tả Khuynh Hoàng đầy sủng ái cưng nựng, có thể thấy được tình yêu từ trong tim trào ra. Tả Khuynh Hoàng hơi sửng sốt, quay đầu tránh đi:
“Hoàng thượng bãi giá Cảnh Nhân cung sao không báo trước, để thần thiếp tiếp đón?”
Dương Trung công công đằng sau lập tức tươi như hoa, nói thay Kim Ưng Liệt:
“Bẩm hoàng hậu nương nương, hoàng thượng sau khi bái triều liền đi tới Cảnh Nhân cung. Hoàng thượng, là rất nhớ người đó”
Tả Khuynh Hoàng nghe vậy bỗng lạnh tâm. Mĩ nhân Lạc Nhã Nhã bên cạnh hắn cả buổi chiều, làm sao có thể nhớ tới ta chứ?
Kim Ưng Liệt phất tay, Dương Trung lập tức hiểu ý, cúi đầu lui dần ra ngoài. Ông ta vừa mới đi khất, Kim Ưng Liệt đã kéo mạnh Tả Khuynh Hoàng vào lòng, ôm chầm lấy nàng:
“Khuynh Hoàng, trẫm rất nhớ nàng”
Tả Khuynh Hoàng bối rối không biết làm sao, đưa tay vỗ vỗ lưng hắn. Ưng Liệt, bao năm rồi, chàng vẫn là kẻ nói dối, lừa đảo ta. Nhưng ta sẽ không ngu ngốc tin chàng nữa đâu.
“Hoàng thượng, đây là trái với quy củ trong cung. Người mau buông thần thiếp ra”
Ai ngờ Kim Ưng Liệt càng siết chặt vòng tay khiến Tả Khuynh Hoàng khó chịu, không thể cựa quậy cũng không thể đẩy ra.
“Trẫm là quy củ”
Không ngăn được hắn, Tả Khuynh Hoàng cũng mặc kệ, để Kim Ưng Liệt ôm thật lâu. Hai người cứ như thế, tới khi ánh chiều tắt hẩn, tiếng ve trong sân cũng bắt đầu râm ran mới chịu buông ra. Tả Khuynh Hoàng vỗ về Kim Ưng Liệt:
“Hoàng thượng hôm nay rất mệt mỏi sao?”
Kim Ưng Liệt ngồi xuống ghế, uống lấy chén trà nàng đang uống dở, sau đó mới trả lời:
“Đúng. Nên hôm nay trẫm sẽ nghỉ lại Cảnh Nhân cung”
Tả Khuynh Hoàng như nghe được tin dữ, từ sững sờ tới hốt hoảng. Vẻ mặt nàng làm Kim Ưng Liệt không vừa lòng, giọng hắn đanh lại:
“Khuynh Hoàng, nàng là không muốn trẫm?”
Tả Khuynh Hoàng chân hơi run, cúi đầu thật thấp: “Thần thiếp không dám”
“Vậy cứ quyết định thế đi”
Kim Ưng Liệt một khi đã quyết, thì không có ai có thể lay chuyển được hắn. Tả Khuynh Hoàng biết vậy, cũng không nói gì hơn ngoài cam chịu.
“Nha hoàn của nàng đâu? Không dọn bữa tối lên cho chủ tử, không biết quy tắc sao?”
Kim Ưng Liệt nhìn xung quanh, mày chau lại thành một đường, ngũ quan thanh tú thoang thoảng nỗi tức giận vô hình.
“Thần thiếp đã cho Mai Nhi nghỉ sớm rồi. Tối nay thần thiếp không muốn dùng bữa”
Nghe câu trả lời của nàng, mặt Kim Ưng Liệt càng tối đi.
“Hoàng hậu thật sự không quan tâm phụng thể. Nếu hôm nay trẫm không tới, có phải nàng sẽ chịu đói không?”
“Thần thiếp không đói”
Kim Ưng Liệt phớt lời Tả Khuynh Hoàng, lớn giọng gọi Dương Trung bên ngoài:
“Mau cho tới dọn bàn ăn đi, trẫm muốn dùng bữa với hoàng hậu”
“Dạ” – tiếng Dương Trung từ bên ngoài truyền vào.
Bàn ăn cực kì phong phú được dọn lên. Tả Khuynh Hoàng dù không muốn cũng không thể không động đũa. Kim Ưng Liệt rất ra dáng phu quân tốt, thi thoảng lại gắp cho nàng những đồ ăn ngon. Nếu không phải từng chết một lần, Tả Khuynh Hoàng cũng nghĩ, hắn thật sự yêu nàng. Yêu hơn bất cứ ai.
“Hoàng hậu, nàng là giận trẫm hôm qua không dừng chân ở Cảnh Nhân cung nên hôm nay tuyệt thực sao?”
Bỗng Kim Ưng Liệt lên tiếng làm Tả Khuynh Hoàng ngây ngốc vài phút, sau đó mới cắn đũa trả lời:
“Thần thiếp không dám”
Tiếng thở đều đều của hắn bỗng chốc nặng nề. Kim Ưng Liệt buông đũa, nhìn nàng thật chăm chú:
“Khuynh Hoàng, trẫm biết tâm ý nàng dành cho trẫm. Nhưng trẫm là vua một nước, trẫm cần có nhiều con nối dòng dõi. Nàng đừng giận trẫm vì điều vô lý này. Huống hồ, người trẫm sủng ái nhất chỉ có nàng”
Tả Khuynh Hoàng cũng nhìn lại hắn, có chút mỉa mai trong lòng. Sủng ái ta, hay sủng ái mẫu tộc ta? Kim Ưng Liệt ơi là Kim Ưng Liệt, chàng biết không, chúng ta đã bên nhau rất nhiều năm rồi, suy nghĩ và kế hoạch của chàng, ta cũng biết rồi.
Chúng ta, sinh ra vốn dĩ không dành cho nhau.