“Các nương nương, hôm nay hoàng hậu nương nương bãi giá thỉnh an. Thân thể của Người không được khỏe. Mong các nương nương hôm sau lại tới”
Mai Nhi từ trong phòng bước ra điện chính, khom người nhẹ nhàng nói. Các phi tần xôn xao, quay lại nhìn nhau có chút khó hiểu. Hoàng hậu nương nương vừa đăng cơ đã bãi giá thỉnh an, đúng là không để ai vào mắt mà.
Gia quý phi Cáp Nhĩ Tân phe phẩy quạt, cười hiền hậu:
“Ngươi về bẩm báo với hoàng hậunương nương rằng nương nương không được khỏe, vậy các thần thiếp cáo lui trước. Lúc nào rảnh sẽ tới thăm Người”
Mai Nhi vẫn giữ động tác cúi người, gật đầu nhẹ. Không có người làm chủ, vậy cũng không cần thỉnh an, các phi tần cùng nhau đứng dậy lần lượt rời đi.
Thục phi Tây Khoảng An vừa ra khỏi Cảnh Nhân Cung đã đảo mắt khinh bỉ, giọng điệu mỉa mai:
“Mệt mỏi? Hoàng hậu nương nương rõ ràng được hoàng thượng sủng ái mà quên đi quy tắc. Bổn cung không thể chấp nhận được”
Ngọc Ngọc – nô tì hầu hạ nàng đỡ tay Thục phi, hạ giọng nói nhỏ:
“Nương nương, người nói nhỏ thôi, đây vẫn là cung của hoàng hậu nương nương, nếu để các phi tần khác nghe được, e rằng không tốt”
Thục phi cáu kỉnh, chân bước càng nhanh:
“Nghe được thì đã sao? Hoàng hậu nương nương dám phạt bổn cung ư?”
“An muội, muội nói thế không đúng rồi. Nếu để hoàng hậu nghe được, thì không cần hoàng thượng, muội cũng có thể bị giáng làm dân thường đó”
Thục phi sững người, vội dừng bước chân. Hoàng phi Lưu Chân Chân từ đằng sau đi tới, nụ cười trên môi ma mị vẫn giữ được sự mềm mại yểu điệu thướt tha.
“Hoàng tỷ”
Thục phi Tây Khoảng An cúi người hành lễ. Lưu Chân Chân lập tức đỡ tay nàng đứng dậy:
“Đừng khách sáo”
Hoàng phi nhẹ nhàng tựa như nước mùa thu, ánh mắt trong veo nhưng ẩn chứa đầy tham vọng. Nàng chỉnh lại tay áo hơi lệch, khẽ nói:
“Muội muội đang giận hoàng hậu nương nương bãi giá thỉnh an, bắt chúng ta chờ cả canh giờ sao?”
Nói đúng điểm mấu chốt, Thục phi không nhịn được hừ lạnh:
“Muội nghe nói, hôm qua hoàng thượng bãi giá Cảnh Nhân Cung, cùng hoàng hậu nương nương vui đùa cả đêm. Hoàng hậu nương nương sáng nay bãi giá thỉnh an, không phải là khoe khoang bản thân được sủng ái sao?”
Hoàng phi a một tiếng, gương mặt xinh đẹp như hoa bỗng thoạt qua tia nham hiểm:
“Muội muội không muốn có sủng ái của hoàng thượng sao?”
Thục phi sầm mặt, hơi tức tối: “Ân sủng ai chả muốn chứ. Nhưng hoàng thượng không để ý muội, muội cũng không thể làm gì hơn”
Hoàng phi chỉ đợi có thế, ghé sát tai nàng ta: “Bổn cung có kế khiến hoàng thượng sủng ái muội, muội có muốn nghe qua?”
Hai mắt Thục phi chứa đầy nghi ngờ. Nàng nhìn xung quanh một lượt, xác định không có ai, mới khẽ gật đầu. Hai người nắm tay nhau rời đi, bí bí mật mật khiến người ta tò mò.
“Nương nương, người không muốn biết Thục phi và Hiền phi nói gì sao?”
Thanh An cùng Thuần Tần đứng từ xa trông theo bóng hai người vừa rời đi, khẽ lên tiếng. Thuần Tần cười như không cười, kiêu sa mĩ miều đáp:
“Cần gì để ý chứ? Họ lôi bè kéo phái để làm loạn hậu cung thôi. Đi Thanh An, chúng ta đi tới cung của Gia quý phi”
“Vâng, nương nương”
---
Tả Khuynh Hoàng ngồi uống vài ngụm trà lạnh, tay lật vài trang sách. Trời nắng như đổ lửa, nàng không muốn ra ngoài một chút nào.
“Nương nương, Nhu tiệp dư cho người mang trà đào tới cho người hạ nhiệt”
Giọng Mai Nhi từ bên ngoài truyền vào. Tả Khuynh Hoàng nghiêng đầu suy nghĩ. Nhu tiệp dư Nhu Lã này tự dưng lại tốt bụng với nàng, có âm mưu.
“Mang vào đi”
“Dạ nương nương”
Mai Nhi đẩy cửa, cho người mang trà đào vào. Nàng ta kính cẩn cúi người:
“Nương nương, nghe nói Nhu tiệp dư bị bỏng sau đi nấu trà cho người. Có cần sai thái y qua đó bắt mạch không?”
Tả Khuynh Hoàng khuấy khuấy trà đào đã được làm lạnh, giọng điệu điềm nhiên:
“Cho gọi Giang thái y qua chỗ Nhu tiệp dư đi”
“vâng, nô tì đi ngay”
Mai Nhi vừa đi, Tả Khuynh Hoàng nhấc cốc uống một ngụm trà. Vị trà ngọt ngọt thanh thanh lại thoang thoảng hương đào rất thơm. Không quá lạnh cũng không có gì độc hại. Nàng uống một ngụm lớn vơi đi một nửa, lại tiếp tục đọc sách. Những ngày tháng thế này thật tốt biết bao.
Dưỡng Tâm Điện.
“Hoàng thượng, Thục phi tới, đang đợi ở bên ngoài”
Dương Trung thái thái cúi người bẩm báo với Kim Ưng Liệt, bộ dáng cực kì nghiêm túc thành khẩn, bộc lộ rõ nét sự trung thành.
“Cho nàng ấy vào đi”
Thục phi e lệ đi vào. Mĩ nhân dung mạo mĩ miều, khuôn mặt non nớt phảng phất sự thông minh lanh lợi khiến người ta yêu thích. Kim Ưng Liệt dừng phê duyệt tấu sớ, ngẩng đầu nhìn nàng ta:
“Thục phi, nàng tới đây làm gì?”
Thục phi cúi đầu, phất tay cho Ngọc Ngọc mang một bát cháo hạt sen tới. Mùi sen thoang thoảng dịu nhẹ mát mẻ gây được chú ý của Kim Ưng Liệt.
“Thần thiếp thấy hoàng thượng làm việc vất vả, nên đặc biệt sai người nấu chè sen, hoàng thượng hãy nếm thử đi”
Kim Ưng Liệt cũng không từ chối, vui vẻ nếm thử.
“Ngon lắm. Nàng cũng lại đây dùng cùng trẫm đi”
Thục phi ngại ngùng tiến lại gần: “Dạ hoàng thượng”
“Nàng gần đây vất vả, lại có thời gian đem cháo tới cho trẫm. Khiến trẫm rất cảm động”
Kim Ưng Liệt nắm lấy bả vai nàng ta, nghiêm mặt nói. Thục phi dựa đầu vào vai hắn, thủ thỉ:
“Long thể của hoàng thượng là quan trọng nhất. Thần thiếp đương nhiên phải quan tâm người”
Kim Ưng Liệt vuốt tóc nàng, gật gù:
“Nàng quan tâm trẫm như vậy, hay là tối nay trẫm nghỉ lại Vĩnh Hòa Cung của nàng”
“Đa tạ hoàng thượng long ân”