“Khuynh Hoàng, nàng có thích vải được lấy từ Giang Nam về đây không? Vừa mát vừa thoải mái, rất thích hợp hạ nhiệt”
Kim Ưng Liệt cùng Tả Khuynh Hoàng đi thưởng hoa sen, tay trong tay đầy tình cảm. Tả Khuynh Hoàng khẽ cử động tay muốn rụt về, lại bị Kim Ưng Liệt giữ càng chặt. Nét mặt nàng hơi cứng lại, nhưng rất nhanh được che dấu đi.
“Hoàng thượng, thần thiếp không dám tiêu xài hoang phí”
“Sao lại hoang phí? Nàng là chủ hậu cung, dùng đồ tốt một chút cũng không có gì sai”
Tả Khuynh Hoàng muốn từ chối, lại liếc qua Thục phi phía sau, suy nghĩ gì đó rồi cười e lệ:
“Tạ hoàng thượng, thần thiếp tới lập tức cho người đi may y phục”
Kim Ưng Liệt bật cười, xoa đầu nàng:
“Như vậy mới giống nàng hồi xưa chứ”
Sau đó quay lại nhìn Thục phi:
“Nào Thục phi, nàng cũng lại đây đi, chúng ta đi tới ghế đá bên kia nghỉ chân”
“Dạ hoàng thượng!”
Thục phi đi đằng sau, ánh mắt nóng bỏng dán lên bàn tay hai người đan xen khít chặt, ngụ ý đồng tâm. Không phải chỉ là hoàng hậu thôi sao, tâm ý của hoàng thượng về ai chưa biết được.
Tả Khuynh Hoàng đỡ Kim Ưng Liệt ngồi xuống, còn mình rót trà lạnh cho hắn. Việc này nàng đã làm rất nhiều lần, nhưng tâm vẫn đau như lần đầu. Có những chuyện, có thể buông nhưng không thể tha thứ.
“Hoàng thượng, mời Người dùng trà”
“Được, nàng mau ngồi đi”
Thục phi cũng nhanh nhẹn tháo vát, ngọt ngào nhìn Kim Ưng Liệt:
“Hoàng thượng, người đi dạo chắc cũng mỏi chân rồi, để thần thiếp sai người đem chút đồ ăn nhẹ lên”
Kim Ưng Liệt nhấc chén trà nhấm một ngụm, cảm nhận được vị ngọt thanh lan tỏa trong họng, không vội mà trả lời:
“Trẫm không đói, nếu nàng thích cứ ăn đi”
Mùa hè muôn hoa nở rộ, giữa đình nhỏ ba người ngồi xung quanh ngát hương, chim chóc ríu rít vui tai cùng với những cơn gió hè mát nhẹ thoảng qua. Tả Khuynh Hoàng ngắm nhìn khung cảnh, không để ý Kim Ưng Liệt cũng đang nhìn nàng.
“Hoàng thượng, bên Hải Thường cung có cho người báo tin tới”
Dương Trung công công từ xa đi tới, cung kính cúi người bẩm báo. Kim Ưng Liệt liếc mặt nhìn ông ta, không buồn hỏi lại.
“Hoàng thượng?”
“Nói đi” – Kim Ưng Liệt xua xua tay.
“Hải Thường cung cho người tới báo, Gia quý phi nương nương đã có hỉ rồi. Chúc mừng hoàng thượng.”
Thục phi vốn không để ý cũng bị câu “có hỉ” thu hút, mặt nàng ta méo mó tới khó coi, sững sờ một lúc mới thốt thành lời:
“Sao có thể? Nhanh như vậy...”
Dương Trung cười hiền, đáp lại:
“Thục phi nương nương, Gia quý phi đã hầu hạ hoàng thượng được nửa năm, từ khi Ngài còn chưa đăng cơ. Nay có hỉ là chuyện dĩ nhiên”
Tả Khuynh Hoàng cũng sững người, rất nhanh khôi phục lại bộ dáng chủ mẫu hậu cung. Đời trước Gia quý phi cũng không có hỉ sớm như vậy, xem ra cục bộ đã thay đổi không ít.
“Hoàng thượng, Gia quý phi có hỉ là chuyện tốt. Chúng ta mau tới thăm muội ấy”
Tả Khuynh Hoàng khẽ lay người Kim Ưng Liệt còn đang ngây dại, kéo hắn từ tít phương xa trở về. Việc đầu tiên Kim Ưng Liệt làm chính là quan sát sắc mặt nàng. Thấy Tả Khuynh Hoàng bình tĩnh, thậm chí còn thoảng qua vui vẻ làm hắn yên tâm không ít, cũng không dấu vẻ vui mừng:
“Mau, mau tới Hải Thường cung”
Hải Thường cung cách đó khá xa, Kim Ưng Liệt lập tức cho người dựng kiệu, háo hức mong đợi đứa con đầu lòng. Kiệu của Tả Khuynh Hoàng đằng sau, thấy rõ sự khẩn trương nôn nao của người trước, cũng có chút nặng lòng. Mai Nhi đi bên dưới Tả Khuynh Hoàng, khẽ giọng:
“Nương nương, người không sao chứ?”
Tả Khuynh Hoàng phe phẩy quạt, nhìn nàng ta:
“Sao là sao? Bổn cung vui còn chẳng kịp”
“Nương nương, dù Gia quý phi có hỉ thì sao chứ, hài tử của Người mới là đích tử, mới là thái tử tương lai. Người đừng lo lắng”
Tả Khuynh Hoàng bật cười, không nhanh không chậm nói:
“Ta cũng không mong có hài tử”
Có hỉ bây giờ để người ta hãm hại, chi bằng đừng xuất hiện còn hơn. Mai Nhi đương nhiên cũng hiểu lý lẽ này, nàng ta cúi đầu im lặng không nói. Vừa tới Hải Thường cung, Gia quý phi Cáp Nhĩ Tân đã đứng đợi ở cửa, cúi người hành lễ, môi cong lên một đường tuyệt đẹp.
“Thần thiếp xin thỉnh an hoàng thượng, hoàng hậu nương nương”
Kim Ưng Liệt tự tay đỡ nàng ta, vui mừng ra mặt:
“Nào, mau đứng dậy, động thai thì sao. Đã gọi thái y tới chưa?”
“Thần thiếp xin thỉnh an Gia quý phi”
Thục phi Tây Khoảng An cũng cúi người hành lễ, tầm mắt thoáng qua chiếc bụng phẳng lì của nàng.
“Muội muội miễn lễ, mau đứng dậy đi”
Gia quý phi cười hiền, nép người bên cạnh Kim Ưng Liệt như bông gòn mềm mại.
“Hoàng thượng và hoàng hậu tương nương cùng vào trong nói chuyện. Ở bên ngoài nắng nóng, e rằng không tiện”
Kim Ưng Liệt lập tức đáp ứng nàng:
“Được, vào trong đi”
Bên trong điện mát mẻ hơn hẩn, còn trang bị thêm vài hộp đựng băng, xua tan cái nóng khủng khiếp của mùa hè. Mới gần trưa mà đã bỏng tới cánh hoa cũng héo úa.
“Gia quý phi thân thể bất tiện, muội mau ngồi đi”
Tả Khuynh Hoàng đóng cực đạt vai đại tỷ hậu cung, chu đáo vẹn toàn lại hiểu lễ nghĩa, khiến Kim Ưng Liệt thật sự hài lòng.
Anh Nhi – nha hoàn bên cạnh Gia quý phi lập tức lên tiếng thay chủ tử.
“Bẩm hoàng thượng, chủ tử của nô tì sáng nay thấy thân thể bất tiện, ăn không ngon ngủ không yên, còn thường xuyên nôn mửa. Nay gọi Tô thái y vào mới biết rằng có hỉ, lập tức sai nô tì báo tin cho Ngài”
Thục phi ngồi dưới cười khẽ, nâng chén trà:
“Có hỉ là chuyện tốt, Gia quý phi tỉ tỉ cần thận trọng hơn nhiều”
Tả Khuynh Hoàng nhìn Tây Khoảng An, sau đó cùng cười nói:
“Thục phi nói rất đúng, bổn cung là chủ hậu cung, cũng nên chiếu cố muội thêm một chút. Gia quý phi có hỉ, vậy hãy tới thái y viện lấy thêm vài thang thuốc bổ, đợi hài tử tròn 3 tháng, bổn cung sẽ mở yến tiệc chúc mừng muội muội”
“Thần thiếp đa tạ long ân của hoàng hậu nương nương”