Hậu Viện Của Nam Chủ Bốc Cháy Rồi

Chương 45: 45 Trình Thê Thê

Liễu La Y nghiêng đầu, nhìn thấy Uất Trì Li nấp sau lưng, nhẹ cười thành tiếng: "Nghe nói công chúa không sợ trời không sợ đất, thì ra là sợ cái này?".

Uất Trì Li vươn cổ lên, nhìn qua vai Liễu La Y đến trước giường, bất lực nói: "Ai nói ta không sợ trời không sợ đất, mấy thứ ta sợ cũng nhiều lắm đó".

Với lại từ nhỏ nàng đã bị mấy bộ phim kinh dị dọa sợ, cho nên đối với bầu không khí quái dị này nàng đặc biệt lưu ý.

"Yên tâm, trên đời này làm gì có mấy chuyện kì lạ đó.

Ta chỉ là đột nhiên nhớ tới, khi nhỏ ta chơi trò chơi với Thường nhi, lén vào phòng ngủ của cha trốn dưới gầm giường.

Lần đó cha ta đã rất tức giận, phạt ta cả ngày quỳ ở ngoài cửa, kể từ đó trở đi ta cũng không dám bước vào đây nữa, ngay cả nói chuyện cùng cha ta cũng chỉ dám đứng bên ngoài cửa".

Liễu La Y nói, vẻ mặt có chút hiu quạnh.

"Cho nên ngươi nghĩ...!chẳng lẻ ở dưới giường có thứ gì đó?" – Uất Trì Li hỏi, lúc này nàng mới thở phào, phất tay áo đi về phía giường "Thế ngươi cứ trực tiếp nói thẳng, dáng vẻ vừa rồi của ngươi dọa chết ta".

Liễu La Y bất đắc dĩ lắc đầu, tiến về phía trước, bèn bị Uất Trì Li đẩy nhẹ một cái.

"Ngươi vẫn nên tránh xa ra chút đi, cẩn thận bị thương" – Uất Trì Li nói.

Uất Trì Li giữ mép giường bằng hay tay, vận chút nội lực, nâng một nửa giường lên, để lộ sàn nhà.

Nàng ngồi xổm xuống, gõ gõ vào từng chỗ một, đều là gạch nền đặc ruột, không có chỗ giấu đồ.

"Không có" – Uất Trì Li quay lại nhìn Liễu La Y nói với vẻ tiếc nuối.

Liễu La Y nhíu mày chặt hơn, cuối người xuống cùng Uất Trì Li sau đó lấy chiếc tử cẩn thận soi sáng từng ngóc trên đất.

"Công chúa, ngươi xem, viên gạch này nhỏ hơn so với những viên khác, còn được lắp đầy bằng vữa, thật sự rất khác so với những viên khác, giống như sau này mới được lấp lên vậy" – Liễu La Y nói, song né sang một bên chừa chỗ cho Uất Trì Li xem.

"Quả thật là như thế" – Vẻ mặt Trì Li trở nên nghiêm túc lên, nàng vươn tay kéo Uất Trì Li đứng dậy, sau đó từ trên người lấy da một con dao găm, kiên nhẫn cào xung quanh viên gạch.

Nàng mồ hôi nhễ nhại cào tới lui một trận mới cạy được cục gạch ra khỏi mặt đất, bên dưới là lớp hoàng thổ và lớp đệm gạch cứng.

Uất Trì Li và Liễu La Y nhìn nhau, sau đó hai người cùng nhau ăn ý, lúc này mới tiếp tục dùng dao cạy lớp hoàng thổ với gạch lên, rất nhanh, một góc hộp đã hiện ra, Uất Trì Li dứt khoát mở khối đất xung quanh ra, rồi đào toàn bộ chiếc hộp lên.

Chiếc hộp được làm từ gỗ lim, rất cứng cáp, miệng hộp được dán bằng sáp, xem ra đồ vật bên trong rất trân quý, nên mới được bảo quản cẩn thận như vậy,

Uất Trì Li cẩn thận mở chiếc hộp ra, nhưng cảnh tượng trong tưởng tượng không xảy ra, bên trong chỉ có một đống tranh bồi.

Liễu La Y tiến tới ngồi xổm xuống, cẩn thận từng tí lấy ra mấy bức tranh bên trong, nhìn từng cái một.

Tay nàng có chút run rẩy.

Uất Trì Li tuy không hiểu những thứ này nhưng vẫn bị chúng thu hút, có những bức đã lâu, mép giấy cũng ngả vàng, nhưng điều đó cũng không làm giảm đi nét kinh diễm của nội dung bên trong, hầu hết các bức tranh đều là tranh phong cảnh, có thể nói là sống động như thật.

Thỉnh thoảng có vài bức chỉ là vài cảnh nhỏ được phát họa bằng mực đen, cũng đủ để khiến người khác kinh ngạc.

"Công chúa, ngươi nhìn cái này" – Liễu La Y vươn ngón tay mảnh khảnh chỉ vào một dòng kí tự rất nhỏ ở phía bên dưới, "Thành gia hữu nữ đề nét bút, cỏ dại đất khô dã thê thê".

"Đây là chữ của cha ta" – Liễu La Y nhìn Uất Trì Li, giọng nói có chút run "Những bức họa này, là do nương ta vẽ".

Nghe vậy Uất Trì Li vội lấy những thứ khác trong hộp ra, trừ những bức họa còn có một ít thư tín.

"Chúng ta trở về trước rồi lại xem, chỗ này không an toàn" – Uất Trì Li vừa nói vừa bỏ tất cả những đồ vật vào trong hộp, sau đó lót lai lớp gạch thật tốt, ấn chặt.

Trên đường hai người trở về ai cũng không nói gì, Liễu La Y đang chìm đắm trong sự bàng hoàng khi phát hiện ra được di vật của nương, Uất Trì Li sợ quấy nhiễu nàng ấy.

Trong phủ không có ai, Tân Nhiên chưa cò trở về, Uất Trì Điệp không biết lại chạy đi đâu, chỉ có phòng của Liễu Mân Thường là sáng đèn, Uất Trì Li trực tiếp đẩy cửa đi vào khiến hắn giật mình.

"Công chúa, A tỷ, hai người sao lại ở đây?" – Liễu Mân Thường một phen ôm lấy cơ thể, hoảng loạn trốn ở trên giường.

"Đang lau người hả" – Uất Trì Li đứng yên đánh giá hắn một phen, gật đầu "Không tồi, thân thể săn chắc, xem ra gần đây không lười biếng luyện công.

Nhớ rõ, ngươi cần phải mạnh mẽ mới có thể bảo vệ tỷ tỷ ngươi".

Liễu Mân Thường cố gắng hết sức lấy chăn bông che lại cơ thể, khóc không ra nước mắt, nghe thấy Uất Trì Li khen hắn rất vui nhưng mà có thể là vào lúc khác được không? Hơn nữa hắn có muốn bảo vệ tỷ tỷ cũng không có cơ hội a.

Liễu La Y nhíu mày ho khan, chọc Uất Trì Li một cái thật mạnh.

Uất Trì Li vỗ trán, xém chút quên đây là ở cổ đại, nàng nên vội lùi lại vài bước đóng cử lại, đợi Liễu Mân Thường thay quần áo chỉnh tề lúc này mới lại bước vào, đặt chiếc gộp nặng trĩu xuống bàn.

"Nương thân của các ngươi, tên Trình Thê Thê?" – Nàng hỏi thẳng vấn đề.

Liễu La Y và Liễu Mân Thường đều gật đầu.

Có thể vẽ nên những tác phẩm kiệt xuất như thế này nhất định là một nữ tử tài năng, nhưng tại sao sau khi thê tử qua đời Liễu Nho lại vứt bỏ những thứ liên quan đến thê tử mình đi, mà những bức họa này thì lại giấu dưới gầm giường, nhìn thấy nơi ẩn giấu như thế kia, chắc hẳn lâu lắm rồi không nhìn thấy ánh mặt trời.

Uất Trì Li nhíu mày càng chặt hơn, lật xem bức họa trong tay, luôn cảm thấy mình đang tiến gần lại một bí mật gì đó rất kinh động.

"Hai người nhớ không, dáng vẻ nàng trông như thế nào?" – Uất Trì Li lại nói.

"Ta mới sinh chưa được bao lâu, nương của ta liền tạ thế" – Liễu Mân Thường nói.

Liễu La Y suy nghĩ tìm tồi một phen mới trả lời: "Khi đó ta chỉ là một đứa nhỏ, chỉ nhớ cha với nương rất ân ái, còn những cái khác cái gì cũng không nhớ ra.

Sau này lớn lên.

Cha của ta cũng rất ít khi nhắc đến nương, nhưng mà hắn cũng không có lập thiếp, còn đưa cho ta xem chiếc vòng bạc này, nói ngày đại hôn ta sẽ đưa nó cho ta".

Uất Trì Li gật đầu, xem kĩ những bức họa lần nữa, đến khi xem tới bức cuối cùng, mới giật mình, dừng lại động tác.

Đó là một bức chân dung, nhân vật duy nhất trong những bức họa này.

Người trong tranh gần như giống với Liễu La Y, cho dù là lông mày hay là biểu cảm vẻ mặt lẫn khí chất.

Nếu bức tranh không chuyển sang màu vàng, nhất định sẽ bị nhầm thành Liễu La Y.

Liễu La Y đi đến bên cạnh Uất Trì Li cũng sửng sốt theo, nàng nhìn dung mạo của nữ nhân trong tranh, thân thể nàng mềm nhũn, Uất Trì Li vội bỏ tranh xuống đứng dậy đỡ lấy Liễu La Y.

"Ngươi sao thế?" – Uất Trì Li lo lắng hỏi.

Liễu La Y lắc đầu, nàng vừa nhìn thấy người trong tranh trong lòng đột nhiên rất bi thương.

"Là nương của ta" – Liễu La Y run run nói.

Uất Trì Li im lặng, nàng đỡ Liễu La Y ngồi xuống ghế, tự mình đi qua đọc những bức thư kia, bên trong thư phần lớn đều là lời tâm sự, dường như là lời tâm tình của Liễu Nho và Trình Thê Thê.

Có vài câu rất kì quái.

"Hôm nay hắn lại đến cửa, nói là chăm sóc quan viên, nhưng thật ra là muốn gặp ngươi, mà bị ta quỳ xuống ngăn cản ở cửa, cho nên không thuận lợi...!những lời ngươi nói ngày đó không phải là ta không tin, chỉ là hoảng hốt, ta cùng hắn kết tình kim lan, làm sao có thể thông đồng địch nhân phản quốc..."

*Kim lan: dùng để chỉ tình anh em kết nghĩa.

Uất Trì Li đọc lại hai lần, cuối cùng mới hiểu ra, "hắn" ở đây không phải chỉ một người.

Về nguyên lai vì sao, có thể chăm sóc quan viên ngoài Hoàng đế ra, không có ai khác.

Xem ra, giữa Trình Thê Thê và Hoàng đế có một đoạn cố sự, mà Liễu La Y lớn lên giống với Trình Thê Thê như vậy, bởi vậy ngày đó ở trong hoàng cung Hoàng đế mới kích động như thế.

Trong khoảng thời gian ngắn Uất Trì Li gần như đã hiểu mối quan hệ bên trong đó, nhưng có rất nhiều điểm nghi vấn, nhưng chung quy vẫn có chút manh mối rồi.

Chẳng lẻ Hoàng đế không hài lòng chuyện thành thân của Trình Thê và Liễu Nho, cho nên vịn cớ đưa Liễu Nho vào thiên lao?

Uất Trì Li lập tức lắc đầu khi nghĩ vậy, không có khả năng, nếu như là như thế hà tất chờ đợi nhiều năm như vậy mới ra tay.

Người được nhắc đến trong bức thư, có thể là ai đây, kết tình kim lan...

"Tiểu Liễu nhi, Mân Thường, các người có nhớ Liễu đại nhân có bạn bè thâm giao gì đó hay không?" – Uất Trì Li đưa phong thư cho Liễu La Y, nghiêng người hỏi.

Liễu Mân Thường lắc đầu nói: "Cha ta rất khi đề cập đến chuyện trong triều, đám trẻ con chúng ta chỉ biết vui đùa cũng chưa từng quan tâm, với lại dựa theo tính cách của cha ta, có chút kỳ lạ...!tuy được rất nhiều người kính phục, nhưng trước giờ chưa bao giờ dẫn ai vào nhà".

Uất Trì Li lại nhìn sang Liễu La Y.

Liễu La Y nghĩ kĩ lại, chợt nói: "Ta nhớ ra lúc còn rất nhỏ, có một người thường vào trong phủ, cùng uống rượu chơi cờ với cha ta, khi đó Thường nhi còn chưa có nhận biết, ta chỉ nhớ sau này không bao giờ thấy người đó lần nào nữa".

Nếu như tra từ đây thì có chút khó, Uất Trì Li thở dài, đưa những bức họa kia cho Liễu La Y: "Quên đi, về nghỉ ngơi trước đã, bây giờ có manh mối rồi, tối nay ta sẽ tìm giải pháp".

Liễu La Y nhận tranh, sau đó đưa tay ra nắm lấy ống tay áo Uất Trì Li, nói: "Công chúa vất vả rồi.

Còn có lễ vật ngày hôm nay.

Đa tạ".

Uất Trì Li cười thành tiếng khi nghe những lời này, nàng tự chủ động sờ sờ đầu Liễu La Y: "Vất vả cái gì, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, cứu Liễu đại nhân ra sớm ngày nào, chúng ta sớm ngày đó trở về Bắc Vực".

Liễu La Y nghe Uất Trì Li nói là "chúng ta", vẻ mặt hiu quạnh khi nãy liền sớm biến mất, cuối đầu cười.

Liễu Mân Thường kinh ngạc nhìn vẻ mặt của tỷ tỷ nhà mình, nhất thời cảm thấy thế giới này thật không như thường.

Tuy tỷ tỷ vẫn cười với hắn, nhưng mà biểu hiện như thế này thì chưa có người nào được thấy, trông có vẻ như...!thiếu nữ hoài xuân?

Hắn rùng mình một cái, lại đột nhiên cảm thấy nếu đối tượng là Uất Trì công chúa, thì ai cũng có biểu hiện e lệ rụt rè như thế thôi, đổi lại là hắn, nói không chừng cũng không thua tỷ tỷ mình đâu.

Thập phần hiển nhiên.

Uất Trì Li chào tạm biệt bọn họ, xoay người đi ra khỏi cửa, cho đến khi Liễu La Y nhìn thấy bóng dáng của Uất Trì Li biến mất, nét cười trên mặt vẫn chưa tan.

"Thường nhi, nếu như tỷ tỷ thích một người, thì phải làm sao?" – Nàng đột nhiên hỏi.

"Người được A tỷ thích bất luận là ai, đều sẽ vui vẻ thôi" – Liễu Mân Thường thành thật trả lời, sau đó hắn nghiêng người sang "Chẳng lẻ, tỷ tỷ đã có ý trung nhân rồi, là công tử nhà ai thế?".

"Không phải là công tử nào hết, chỉ là...!nàng dường như không thích ta" – Liễu La Y khẽ thở dài.

Xin ủng hộ chúng tôi tại [ ТRUMtruy en.

V N ]

"Làm sao có thể, A tỷ là nữ tử tốt nhất trên đời, nga, ngoại trừ Uất Trì công chúa" – Liễu Mân Thường trịnh trọng nói.

"Cái đó có ích lợi gì chứ" – Liễu La Y cười khổ.

"Vì sao vô dụng? Nữ tử như A tỷ thế này chỉ cần lạnh lùng đứng ở đó, người khác đều sẽ thích thôi.

Người không thích thì cứ tiến lên trêu chọc, cũng sẽ tự nhiên thích cho mà xem" – Liễu Mân Thường đột nhiên lộ ra ý cười.

Liễu La Y đỏ mặt, quay sang đánh Liễu Mân Thường: "Ngươi mới bao nhiêu đó tuổi, học những thứ này ở đâu thế?".

"Là đại công chúa dạy đó, nàng cũng kêu ta nói với tỷ như vậy" – Liễu Mân Thường oan ức nói..