Hậu Viện Của Nam Chủ Bốc Cháy Rồi

Chương 47: 47 Trêu Chọc

Biểu tình của Liễu La Y thập phần vô tội, mềm giọng nói: "Ngươi khổ cực rồi, ta cũng không giúp được gì nhiều".

"Không không không không..." – Uất Trì Li sợ đến mức nói không trôi chảy, nàng vội kéo tay Liễu La Y ra khỏi chậu nước, lấy khăn để bên cạnh lau khô tay nàng ấy.

"Việc này ngay cả Tân Nhiên đều không làm, ngươi làm làm chi?" – Uất Trì Li bưng chậu nước sang một bên, lúc này mới thở phào.

Nhưng Liễu La Y lại gắt gao cầm lấy chậu nước lại.

Uất Trì Li thấy không tranh được với nàng ấy đành phải đứng lên, ôn nhu dỗ dành: "Ngươi không cần vì ta làm gì cả, đầu óc ngươi so với ta thông minh hơn, có vài việc ta còn phải hỏi ngươi.

Tiểu Liễu nhi, ngươi quên những lời ta nói ngày đó rồi sao, ngươi xứng đáng được ta đối xử tốt, chỉ cần có ta ở đây ngươi muốn làm gì cứ làm, có thể mặc sức tùy ý làm bậy".

"Ngươi không cần đặt bản thân mình vào vị trí thấp kém, có được không" – Uất Trì Li thở dài nói.

Liễu La Y cuối thấp đầu, thả tay ra, Uất Trì Li nhanh chóng cầm lấy hậu nước.

"Nhưng mà..." – Liễu La Y nỉ non, lại bị Uất Trì Li cắt ngang.

Uất Trì Li kéo nàng ấy ngồi xuống, nhẫn nại nói: "Ta biết, tâm tư ngươi tỉ mỉ, suy nghĩ nhiều thứ hơn ta, có nhiều lúc tuy ta không thể lý giải được, nhưng mà ngươi hoàn toàn có thể nói thẳng với ta".

Uất Trì Li nhìn Liễu La Y, trong lòng đột nhiên có chút nghẹn lại, một cô nương tốt như thế này, tướng mạo cao ngạo lại bị ảnh hưởng của những chuyện trước đây hình thành tính cách tự ti như vậy, càng làm người khác thêm xót xa.

(Tại người ta thích bà nên người ta mới muốn nâng khăn sửa túi cho bà đó bà, chứ thử là người khác coi có cái nịt nha chùi????)

Quên đi, chuyện này không cần vội, sau này từ từ đối xử thật tốt với nàng ấy vậy.

Liễu La Y nhìn Uất Trì Li một cái, lại cụp mắt xuống, hai tay đan chéo vào nhau, đều muốn nhàu nát tay áo rồi.

"Hôm nay quần áo đẹp lắm, thì ra màu phấn cũng hợp với ngươi như thế" – Uất Trì Li lại dời chủ đề.

"Ngươi thích là được" – Liễu La Y nói, vừa dứt câu mặt nàng ấy đã đỏ lên, vội dời đi tầm mắt "Không phải cái gì ta cũng có thể kể với ngươi, nếu như kể xong ngươi lại không vui, thì phải làm sao".

"Ngươi không nói với ta sao biết được ta có vui hay không" – Uất Trì Li phiền não cười cười.

"Ta không biết, ngươi cái gì cũng không hiểu" – Liễu La Y nói, nàng đứng lên, cầm lấy khăn tay bên cạnh giận dỗi nhúng vào chậu nước, sau đó ấn lên mặt Uất Trì Li.

Uất Trì Li vừa muốn động nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Liễu La Y, lập tức ngoan ngoãn bỏ tay xuống.

"Bỏ đi, bỏ đi, ngươi muốn lau cứ lau đi" Uất Trì Li thỏa hiệp, nhắm mắt lại, bắt đầu hưởng thụ.

Liễu La Y cầm khăn tay, cẩn thận thay Uất Trì Li lau trán, lông mày, rồi đến sống mũi cao cao kia, sau đó nhẹ nhàng chạm vào môi Uất Trì Li.

Nàng nhất thời dừng lại động tác, cảm thấy không khí xung quanh dường như đọng lại, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim của bản thân đang đập.

Một tiếng lại một tiếng giống như tiếng sấm.

Khuôn mặt của Uất Trì Li ở ngay trước mặt nàng, lông mi nhỏ dài, lông mày phân minh.

Sau khi nhắm mắt ít đi một phần quyến rũ, nhiều hơn một phần lạnh lùng, đôi môi đỏ hồng mím chặt, khiến nàng không kềm được muốn chạm vào.

Giống như mặt biển mù sương cuồn cuộng mênh mong dưới núi, đa tư đa thái không thể chạm đến, làm người khác xúc động muốn nhảy xuống.

Thực tế nàng cũng không kềm được, trong cơn hốt hoảng bàn tay nàng đã đặt lên môi Uất Trì Li.

Uất Trì Li đột nhiên mơ mắt, hai người nhìn nhau vừa muốn nói gì đó, thì phát hiện viền ánh mắt Liễu La Y đã rưng rưng.

Uất Trì Li vốn đã hoảng nay càng hoảng hơn, nàng vội đứng lên, duỗi tay thay nàng ấy lau nước mắt, hỏi: "Có phải có người ức hiếp ngươi hay không? Nếu ngươi không ăn hiếp được người khác ta sẽ giúp ngươi, ngươi đừng có khóc".

Nước mắt càng lau lại càng nhiều, Uất Trì Li thật sự bất lực, lo lắng suy nghĩ lung tung.

"Ta không muốn gọi ngươi là công chúa nữa" – Liễu La Y đột nhiên nói.

"Ta sớm đã muốn ngươi đổi xưng hô, ngươi muốn gọi cái gì cứ gọi, được không?" – Uất Trì Li ôn nhu nói.

"Chờ ta nghĩ xong sẽ nói cho ngươi biết" – Liễu La Y khịt khịt mũi.

Nàng ấy đột nhiên ngẩng mắt, vươn tay nắm lấy ống tay áo Uất Trì Li, lắc nhẹ, rồi buộc miệng nói: "Ngươi đừng rời xa ta.

Cho dù có một ngày, ngươi phát hiện ta không phải là người vô tư như vậy, cũng đừng ghét bỏ ta".

Nàng thật sự rất ỷ lại vào Uất Trì Li, thích đến nổi làm cái gì cũng cẩn thận từng tí một.

Có vẻ nàng ấy đang sợ hãi, chẳng trách hôm nay lại khác thường như vậy, Uất Trì Li tự cho là đúng gật gật đầu, bất giác nở nụ cười còn mang theo tia sủng nịch: "Ngươi làm cái gì ta đều không ghét ngươi.

Chỉ cần ngươi không đi, ta sẽ không rời bỏ ngươi đâu, được không.

Đừng nghĩ vẩn vơ nữa, cứ an tâm cứu Liễu đại nhân ra trước, kết thúc chuyện này xong ta dẫn ngươi về Bắc Vực, ở đó có thảo nguyên mênh mông, có vùng nước trong như gương, nhất định ngươi sẽ thích, đến lúc đó tranh của ngươi vẽ không chỉ có cảnh núi sông Trung Nguyên và Giang Nam không đâu".

Liễu La Y gật đầu, sau đó nàng ấy đột nhiên tiến vào trong lồng ngực của Uất Trì Li, cuối đầu, toàn thân lo lắng đến phát run.

Nàng chủ động dựa vào gần như thế này, nàng sợ Uất Trì Li không thích.

Uất Trì Li sửng sốt một chút, sau đó tự nhiên ôm lấy Liễu La Y, dùng tay vỗ vỗ nhẹ vào lưng nàng ấy, bất lực nói: "Ngươi làm sao lại giống như trở thành bộ dáng của hài tử thế.

Được rồi mà, ngoan, đừng sợ, ta bảo vệ ngươi".

Liễu La Y càng căng thẳng hơn, cho đến khi Uất Trì Li buông nàng ra, khoác thêm quần áo cho nàng sau đó đưa nàng trở về phòng.

Nàng một mình ngồi trên giường, lúc này mới hoàn hồn lại, nằm ngửa xuống giường.

"Liễu La Y a Liễu La Y, ngươi làm sao có thể làm những chuyện như thế" – Nàng thì thào tự nói với bản thân, sau đó xoay người cuộn người lại như con tôm.

"Trêu chọc? Ngươi như vậy mà tính là trêu chọc gì chứ, thật là vô cớ gây sự mà, lỡ như nàng ghét ngươi, ngươi phải làm sao đây?" – Liễu La Y nói, sau đó lại ậm ừ lăn qua lộn lại trên giường.

Đang lúc cảm thấy thập phần xấu hổ, liền nghe thấy bên ngoài cửa sổ truyền đến giọng nói: "Quả thực".

Nàng bị dọa ngồi bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy Uất Trì Điệp đang chuối đầu vào khung cửa dựa nửa người đi vào.

Liễu La Y thở phào nhẹ nhõm nhưng là càng thêm xấu hổ, sắc mặt trở nên cứng ngắt: "Đại công chúa nghe lén người khác nói chuyện".

"Ao, khi nãy bộ dạng còn như tiểu tức phụ, sao vừa nhìn thấy ta liền trở về dáng vẻ lạnh lùng thế? Thật là hai mặt" – Uất Trì Điệp mím môi nói, dùng chân đạp lên khung cửa sổ đi vào trong.

"Đại công chúa" – Liễu La Y đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng lùi lại.

"Ngươi phòng bị ta như thế làm gì, yên tâm, chẳng qua chỉ là thích Uất Trì Li thôi sao, ta đường đường là công chúa sẽ không nhiều chuyện nói ra ngoài đâu" – Uất Trì Điệp dường như bị oan uổng mà.

Ngay sau đó, Uất Trì Điệp tiến lại gần mang theo vẻ mặt như tú bà, kích động hỏi: "Phần sau ta không có nghe được, Uất Trì Li nói gì vậy?".

Liễu La Y biết bộ dáng túng quẩn khi nãy của mình đã bị Uất Trì Điệp nhìn thấy, liền cảm thấy thẳng thắng một chút, cúi đầu nói: "Nàng không có phản ứng".

Uất Trì Điệp nghe xong bèn nhíu mày, bắt đầu suy tính: "Không thể nào, ta cảm thấy nàng không phải là đối với ngươi vô tình, chỉ có điều không nhận ra mà thôi, làm sao có thể không phản ứng được chứ, ngươi làm cái gì rồi?".

"Ta...!ta..." – Uất Trì Li không nói được.

"Hôn chưa?" – Uất Trì Điệp ánh mắt sáng rực.

Liễu La Y lắc đầu.

"Sờ?" – Uất Trì Điệp câu lên khóe môi.

Liễu La Y lắc đầu.

Nụ cười của Uất Trì Điệp sụp đổ.

"Hai người các ngươi thật khiến người khác quan ngại, không đúng, Uất Trì Li mới là người đáng lo, ta nghĩ tính khí của ngươi cùng ta cũng có chút tương đồng, liền giúp ngươi vậy" – Uất Trì Điệp thở dài, vừa đưa tay ngọc lấy lá ở trên đầu xuống, vừa nói: "Hai người các ngươi tình huống có chút phức tạp, Uất Trì Li từ nhỏ đã sống trong quân doanh nên làm sao hiểu được phương diện kia, vả lại hai người đều là nữ tử, nàng nhất thời không nghĩ tới cũng là chuyện thường".

"Lúc này, ngươi cần phải chủ động một chút, thân là nữ tử vốn dĩ đã là lợi thế, liền có thể dùng tất cả những ưu điểm của thân đi trêu chọc người khác, tình cảm của các ngươi đủ rồi, chỉ thiếu một phần tâm tư không đứng đắng" – Uất Trì Điệp cuối đầu thần thần bí bí nói.

"Cái gì gọi là tâm tư không đứng đắng" – Liễu La Y đỏ mặt hỏi.

"Ngươi xem, mặt ngươi đều đỏ cả rồi, chứng tỏ ngươi hiểu được.

Lau mặt loại chuyện này vốn dĩ không có tác dụng, điều ngươi cần phải làm là...!dùng tất cả mọi thứ mà ngươi có thể làm, khiến cho Uất Trì Li mặt đỏ tim đập".

Mặt Liễu La Y đỏ như quả anh đào, nàng quay lưng lại, cố trấn tĩnh bản thân "Chuyện này làm sao có thể".

"Ngươi có thích nàng hay không?" – Uất Trì Điệp chống eo.

"Đương nhiên là thích" – Liễu La Y trả lời không chút do dự.

"Vậy thì đúng rồi, thích thì càng phải đi khiêu khích, nhớ kĩ, để nàng...!mặt đỏ tim đập" – Uất Trì Điệp nháy mắt với Liễu La Y một cái, sau đó mang vẻ mặt như "mẹ hiền" cười đến hài lòng đi ra ngoài.

"Đại công chúa, ngươi, ngươi vì sao hiểu những chuyện này như vậy" – Liễu La Y đột nhiên gọi nàng ấy lại, lắp bắp nói.

Nụ cười trên khuôn mặt Uất Trì Điệp lặng đi một chút, sao đó liền hồi phục lại như thường, nàng phong tình vạn chủng quay đầu, vuốt lọn tóc dài trước vai ra sau lưng: "Những cái này ngươi không cần quản, Uất Trì Điệp ta lăn lộn nhiều năm trong phong nguyệt, loại chuyện này không có người nào rõ hơn so với ta".

Cửa mở rồi lại đóng, trong phòng chỉ còn lại một mình Liễu La Y.

Nàng cuối đầu nhìn bản thân, thử cởi quần áo phía trước ra một chút, để lộ làn da mềm mại non mềm, nhưng nàng lập tức che lại vì xấu hổ.

Nàng run run nhắm chặt mắt lại.

Uất Trì Điệp nói đến thật không đúng đắng, theo nàng thấy những lời đó hoàn toàn không chính đáng, nhưng lại giống như biện pháp ứng cứu kịp thời.

————————————————————

Sáng sớm ngày hôm sau

Uất Trì Li ngáp dài bước ra khỏi cửa, đúng lúc gặp Uất Trì Điệp trước cửa nàng uốn éo đi đến.

"Tỷ tỷ, chào" – Uất Trì Li cười.

"Chào cái gì mà chào, tiệm bánh bao nhân thịt bên ngoài đã bày hàng bán được một canh giờ rồi" – Uất Trì Điệp trừng mắt nhìn Uất Trì Li.

"Tỷ tỷ muốn mua sao? Đúng lúc, ta cũng muốn đi.

Tân Nhiên, ngươi đi bảo vệ tiểu Liễu nhi bọn họ" – Uất Trì Li hơi ngã người về sau nói với Tân Nhiên.

Tân Nhiên phấn chấn tinh thần quơ quơ kiếm trong tay, sau đó ngẩng đầu đi sâu vào trong phủ.

Uất Trì Điệp đã đi bộ ra ngoài một khoảng rất xa, Uất Trì Li vội nhấc chân đuổi theo.

"Ta sẽ không giúp ngươi, ngươi đừng có đi theo ta" – Uất Trì Điệp nói với giọng không khách khí.

"Tính tình tỷ tỷ sao lại lớn như vậy, yên tâm, ta thật sự chỉ là ra ngoài mua bánh nhân thịt, vừa lúc gắn kết quan hệ mà thôi".

Uất Trì Điệp "hừ" một tiếng.

Hai ngươi sau khi mua xong bánh, Uất Trì Điệp không muốn trở lại phủ nên cố ý đi về phía thành nam, Uất Trì Li thấy thế bèn đi theo sau.

"Ngươi vì sao vẫn đi theo ta" – Uất Trì Điệp nghiến răng nói, sau đó cắn một miếng bánh.

"Không có, gần đây thật sự không an toàn, chúng ta mới tra không sai biệt lắm, nhưng vẫn chưa đến lúc hành động, nhất cử nhất động đều bị người khác theo dõi, ta lo lắng ngươi một mình đi đến nơi hẻo lánh".

"Ngươi sẽ quan tâm ta?" – Uất Trì Điệp lạnh giọng khịt mũi.

"Đương nhiên" – Uất Trì Li bình tĩnh nói.

Uất Trì Điệp trầm mặt một hồi, không nói gì nhưng cũng dừng lại bước chân: "Ta chính là đi giải quyết công việc, rất quan trọng, ngươi trở về trước đi".

Cửa hàng bán bánh nhân thịt ở ngay góc phố, hai người đã đi rất xa rồi, xung quanh ngày càng ít người, Uất Trì Li muốn nói gì đó chợt nghe một trận gió truyền đến, tai nàng vừa động liền nhấc người nhảy qua, Uất Trì Điệp cũng nhận ra được động tĩnh, giống Uất Trì Li cũng tránh đi một bên, khó khăn né được ám tiễn bắn đến..