Hệ Thống Cứu Vớt Vai Ác Boss

Chương 78: Tiêu hồn thực cốt đinh

Edit: Tagoon

Nhưng tại sao Minh Hàn lại xuất hiện? Hoặc là nói tại sao hắn còn sống? Người nam nhân này trong nguyên tác từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện, Ma tộc tôn chủ vẫn luôn là Minh Việt, hắn rốt cuộc......

Đột nhiên, Bạch Húc nhớ tới một chi tiết, trong nguyên tác thời điểm Minh Việt xuất hiện đã là 40 năm sau, lúc ấy, chỉ sợ Minh Hàn sớm đã ngã xuống hoặc phi thăng rồi nhỉ? Nhưng mà hiện tại hắn vẫn sống, hơn nữa còn vừa bắt vai ác đại nhân đi, hắn sẽ đối đãi như thế nào với y?

Bạch Húc cảm thấy đầu mình trướng đến lợi hại, vô số hình ảnh lờ mờ lướt qua đầu hắn, nhưng lại nhìn không rõ, chỉ cảm thấy tựa hồ có người đang gọi hắn, trong đầu giống như là có một người khác. Thể nghiệm chưa từng có làm hắn thống khổ bất kham, chỉ có thể gắt gao ôm đầu thấp giọng gầm như dã thú.

Nhưng vào đúng lúc này, đá truyền tin vẫn luôn im lặng đột ngột vang lên, khuôn mặt hiền từ của chưởng môn xuất hiện trên không trung, "Bạch Húc, tông môn có lệnh, nhanh chóng quay về!" Nói xong liền biến mất.

Bạch Húc run run rẩy rẩy đứng dậy, lại đầu gối mềm nhũn thẳng tắp quỳ xuống, kịch liệt thở hổn hển. Hắn không thể như vậy được, nếu cứ thế này trở về tông môn, sư tôn thấy được không khỏi lại phải lo lắng.

Hắn chỉ đành triệu hồi Ánh Tuyết kiếm, tùy ý mặc nó đưa mình đến một nơi khác, nhưng mới bay được một nửa đường đã ngã xuống bất tỉnh nhân sự.

Chờ khi hắn lần thứ hai tỉnh lại bầu trời đã mọc đầy sao, vết thương trên người đã gần như lành lặn, xem ra Dạ Vô Thương cho hắn dùng chính là đan dược cực phẩm.

Bạch Húc chỉnh lí bản thân một chút sau đó liền khởi hành trở về tông môn, trước khi đi đã phát một cái tin cho Bạch Uyên nói ra hướng đi của mình, nếu không hai người đều không từ mà biệt, Bạch Long Phủ không khỏi lại loạn lên một trận.

Nhưng mà khi hắn trở về tông môn lại nhạy cảm nhận thấy được không khí trong tông môn không đúng, tất cả đệ tử nào thấy hắn đều né ra xa ba thước. Hắn nhìn lên người mình, tựa hồ cũng không có gì không đúng. Càng thêm kỳ quái chính là, chưởng môn từ sớm đã phái người đứng chờ ở cửa, vừa thấy hắn là lập tức đưa hắn tới đại sảnh, ngay cả một chút thời gian để thở dốc cũng không cho.

Trải qua một hành trình tựa như áp giải, Bạch Húc bước vào đại sảnh tông môn. Ngoại trừ chưởng môn ngồi ở ghế trên, cư nhiên có cả vài vị thái thượng trưởng lão bình thường chưa từng lộ diện cũng đang ngồi. Hắn ẩn ẩn trong lòng cảm thấy bất an, mà loại bất an này ngay khi hắn nhìn thấy Mặc Cô Thành liền lập tức bạo phát.

Kim Đỉnh Phong ngồi ở thủ vị, ngữ khí vẫn luôn nhàn nhạt, "Bạch Húc, ngươi đã biết tội?" Biểu tình trên mặt thậm chí có thể nói vô cùng hiền từ.

"Đệ tử không biết." Bạch Húc cắn răng, nhìn tình hình tam đường hội thẩm này, bất đắc dĩ chỉ có thể quỳ xuống. Cũng may hiện tại chỉ là lời nói từ một phía của Mặc Cô Thành, sự tình còn chưa đến mức quá không xong, hắn chỉ cần cắn chết không nhận là được.

"Không biết?" Kim Đỉnh Phong híp híp mắt, "Sư đệ ngươi Dạ Vô Thương, là ngươi tự mình dạy dỗ đúng chứ? Năm đó cũng là ngươi chủ động yêu cầu y gia nhập Thượng Thủy Phong của các ngươi. Nhưng y, lại là thám tử mật thám Ma tộc, điểm này ngươi thật sự không biết?"

Bạch Húc cúi đầu, không để cho chưởng môn nhìn vào đôi mắt hắn, ngữ khí tận lực vững vàng nói, "Hồi bẩm chưởng môn, sư đệ chỉ là tính tình quái gở chút, như thế nào lại trở thành mật thám Ma tộc rồi. Mong rằng chưởng môn chớ nên nghe lời nói từ một phía."

Lời còn chưa dứt, hắn liền cảm thấy một cổ uy áp thật lớn hướng về phía mình, không thể không cong người hạ eo lấy hai tay chống đất mới không đến nỗi chật vật bị áp cho nằm sấp xuống.

"Giỏi cho cái lưỡi lắt léo không xương, đổi đen thay trắng khéo mồm khéo miệng." Kim Đỉnh Phong không chút nào bị đả động, lấy ra một tấm lưu ảnh phù, nháy mắt bày ra toàn bộ quá trình Dạ Vô Thương xuất hiện, đặc biệt là cặp ma đồng màu tím đậm hấp dẫn tầm mắt nhất kia, hình ảnh ghi lại bị chiếu ra hết, xem ra là Mặc Cô Thành trộm thu.

Đáng chết, lúc ấy quên mất còn có một kẻ như vậy tồn tại!

"Bây giờ còn gì để nói nữa không? Ta niệm tình ngươi trước nay không làm sai chuyện gì, đối với tông môn cũng có cống hiến không nhỏ, tạm thời tin tưởng là do ngươi không hiểu rõ. Chỉ cần ngươi nói ra chỗ của nghiệt súc kia, bản tông chủ sẽ coi như chuyện này chưa từng phát sinh, cũng sẽ không liên lụy đến sư phó của ngươi." Kim Đỉnh Phong thu lại lưu ảnh phù, nhìn thân ảnh của người trên mặt đất, trong mắt hiện lên tia sáng ngoan tuyệt.

"Đệ tử...... Không biết!" Bạch Húc khẽ cắn môi, uy áp từ bốn phương tám hướng dần dần tăng lớn, cơ hồ sắp đè gãy xương sống của hắn rồi!

"Mạnh miệng cũng vô dụng, chỉ khiến hình phạt dành cho ngươi nặng thêm!" Kim Đỉnh Phong giống mô giống dạng an ủi khuyên giải vài câu, thấy Bạch Húc vẫn là một bộ chết cũng không hối cải, làm như bất đắc dĩ nói, "Có Ma tộc lẫn vào Thiên Hoa Tông của ta, nói ra thì quả thực là vô cùng nhục nhã. Không nói đến y có mục đích gì, chỉ là như vậy tất sẽ đối với tông môn tạo thành ảnh hưởng cực kỳ bất lợi. Ta vốn là chủ của một tông, cho dù không đành lòng cũng không thể tiếp tục chịu đựng với ngươi. Tuy rằng sưu hồn đã bị coi là cấm thuật, nhưng vì an bình của tông môn, bản tông chủ không khỏi cần phải phá lệ......"

Miệng lão nói những lời giả nhân giả nghĩa, trên mặt tràn đầy thương xót, kỳ thật sát ý trong mắt đều sắp phun trào ra ngoài rồi. Ai mà chẳng biết, sưu hồn thuật bị liệt vào cấm thuật là bởi vì một khi sử dụng với người sống, chỉ hơi vô ý chút là sẽ phá hư thậm chí nghiền nát thức hải hắn, mọi tu vi bị hủy trong phút chốc không nói, có lẽ còn sẽ biến thành thằng ngốc.

Một phen dụng ý này của lão quả thực chính là lòng Tư Mã Chiêu!

Nề hà đám trưởng lão bên cạnh còn liên thanh phụ họa, "Chưởng môn không cần quá mức lo lắng, đối phó loại bại hoại tông môn này, không cần nương tay!"

"Đúng vậy, chưởng môn sư huynh, Ma tộc đã cài thám tử vào tông môn chúng ta, nếu như không tra xét rõ ràng, e là sẽ tạo thành tổn thất lớn hơn cho tông môn."

"Chưởng môn động thủ đi, vẫn là nên nhanh chóng diệt trừ mối họa!"

"......"

Bạch Húc nhìn mấy kẻ tu sĩ tiên môn ngày xưa không lúc nào là không đem nhân ái treo ở trên miệng, khóe môi gợi lên một mạt cười lạnh. Thiên hạ đệ nhất tông, cũng chỉ có như thế!

"Hệ thống!" Hắn cần phải giữ lại cho chính mình một đường lui. Vài thứ kia ở trong đầu hắn nếu như bị lục soát ra, e là toàn bộ Tam Thiên Giới lập tức liền phải liên hợp lại đi tấn công Ma giới!

"Ngươi có biện pháp nào không cho lão lục soát hồn ta không?" Hắn nhìn tiểu nhân lớn chưa đến bàn tay trước mặt, rõ ràng là tồn tại nhỏ yếu như vậy, không ngờ lại là điểm dựa duy nhất của hắn trong lúc này.

【 Yên tâm đi, ký chủ rác rưởi. Có bổn hệ thống ở, thức hải ngươi sẽ không bị bất cứ kẻ nào xâm nhập! 】

"Vậy là tốt rồi......" Bạch Húc ngẩng đầu, nhìn tay Kim Đỉnh Phong đang duỗi tới cùng với biểu tình dữ tợn của lão, khinh thường cười nhạo một tiếng. Hắn biết ngay lấy trí tuệ của người này, không dễ dàng mà bỏ qua cái chết của con gái như vậy mà. Hoá ra là thiếu một cái cớ, nói vậy bây giờ lão chỉ hận không thể một chưởng chụp chết hắn nhỉ?

Kim Đỉnh Phong đem thần thức của mình tham nhập vào, nhìn như quy quy củ củ, kỳ thật âm thầm bớt một đạo linh lực, tất nhiên muốn trực tiếp quậy nát thức hải hắn, làm hắn điên cuồng tại trận, đến lúc đó là có thể đập chết hắn dưới chưởng rồi.

Nhưng theo thời gian dần trôi, biểu tình trên mặt lão lại càng thêm nghiêm túc. Vô luận lão có cố gắng tra xét thế nào thì đều như là bị một tầng sương mù bao phủ, căn bản thấy không rõ lắm, càng miễn bàn đạt được tin tức gì hữu dụng.

"A, không thể tưởng được ngươi cũng đã sa đọa, cư nhiên dùng loại thủ đoạn Ma tộc quỷ quyệt này để lừa bịp tông môn, thật đúng là cá mè một lứa! Xem ra tông môn đã lưu không được ngươi!"

Kim Đỉnh Phong buông tay ra, hơi có chút ý vị nghiến răng nghiến lợi. Chẳng qua dù như vậy thì còn có thể thế nào, chỉ cần hắn vẫn là đệ tử tông môn, muốn vo tròn hay bóp dẹp còn không phải chỉ là một câu nói của lão hay sao?

"Hạch tâm đệ tử Bạch Húc, cấu kết Ma tộc, chẳng những không báo thậm chí còn hỗ trợ che giấu, coi như phản bội tông môn, phế bỏ tu vi, nhốt vào địa lao, đợi hình pháp đường xử trí!" Kim Đỉnh Phong lạnh lùng mở miệng, "Công pháp ngươi dùng đều đến từ tông môn, nhưng ngươi không những không hồi báo ngược lại vong ân phụ nghĩa. Hiện tại ban cho ngươi tiêu hồn thực cốt đinh, cần thiết phải để ngươi hiểu rõ, uy nghiêm của tông môn chính là không thể mạo phạm!"

Các trưởng lão còn lại nghe được "Tiêu hồn thực cốt đinh" thì lập tức ồ lên, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt âm lãnh của Kim Đỉnh Phong, tất cả đều nhất trí không nói gì thêm, yên lặng nhìn người của Chấp Pháp Đường lấy ra một cái hộp.

Bạch Húc nghe thấy cái tên này liền theo bản năng cảm thấy không thoải mái. Ngay khi cái hộp kia mở ra, sự cảnh giác của hắn lập tức trỗi dậy mãnh liệt, thậm chí khó có thể ức chế mà run rẩy. Chỉ thấy bên trong có mười tám cái đinh được sắp xếp chỉnh tề, mỗi cái đều dài gần ba tấc màu trắng bạc, ẩn ẩn lộ ra hàn khí, cho dù là hắn, cũng nhịn không được run lập cập.

Chỉ là loại âm hàn này cảm giác lại rất kỳ quái, tựa như là trực tiếp xuyên thấu qua da tác động tới linh hồn vậy, cho dù hắn vận chuyển linh lực toàn thân để chống cự cũng không dùng được.

Kim Đỉnh Phong vung tay lên, mấy cái đinh đó liền phiêu phù trên không trung. Bạch Húc bị hai gã trưởng lão nhấc lên, ngăn cản hành động đồng thời phòng ngừa hắn chạy trốn. Ngay khi cái đinh đầu tiên chui vào cánh tay, hắn liền cảm thấy đau đớn đến tê tâm liệt phế.

"A......" Bạch Húc nhịn không được kêu lên đau đớn, phát ra tiếng than khóc gần như sắp chết, cho dù là năm đó bị Minh Việt sống sờ sờ bóp nát Kim Đan cũng không có đau đến như vậy. Khí tức âm hàn bá đạo vọt vào thân thể hắn, bốn phía hủy hoại kinh mạch hắn, da thịt trên cánh tay nhất thời gồ lên, sưng đỏ bất kham, phảng phất ngay sau đó sẽ bị mạnh mẽ phá rách ra vậy.

Hơn nữa cái loại cảm giác linh hồn bị xé rách này làm cảm quan của hắn trở nên trì độn, lại chỉ có thể thừa nhận tra tấn ngày càng chậm rãi.

【 Đinh —— triệu chứng sinh mệnh ký chủ quá thấp, mở ra cảm giác đau che chắn, độ che chắn 50%】 thanh âm bén nhọn của hệ thống nổ vang trong đầu hắn, nhưng hắn lại một chữ cũng không nghe rõ. Hắn chỉ cảm thấy mình giờ phút này đang rơi vào một loại trạng thái cực kỳ huyền diệu, tựa như trôi nổi trong một mảnh hàn đàm, khí lạnh âm trầm từ bốn phương tám hướng vọt về phía hắn, không khí trong lồng ngực ngày càng ít, tường chừng sắp bị chết đuối.

【 Đinh —— triệu chứng sinh mệnh ký chủ quá thấp, hệ thống bắt đầu chữa trị......】

【 Đinh —— bị thương quá nặng, tích phân không đủ, hệ thống vô pháp chữa trị......】

【 Đinh —— hệ thống hao hết năng lượng, lâm vào cưỡng chế ngủ đông......】

Bạch Húc mơ màng hồ đồ nghe cảnh báo một tiếng so một tiếng lại càng bén nhọn hơn, rốt cuộc chịu không nổi nữa lập tức hôn mê bất tỉnh.

Ở trong ma điện Ma tộc, một góc phòng tối, Dạ Vô Thương đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Y sờ sờ thân thể cũng trở nên vô cùng âm hàn của mình, không thèm quay đầu định xông ra ngoài nhưng lại bị Minh Hàn ngăn cản.

"Vết thương lần trước do ngươi mạnh mẽ thăng cấp còn chưa lành, bây giờ lại muốn đi nơi nào?" Minh Hàn lạnh lùng nhìn y. Đứa nhỏ này, thật là một chút cũng không cho người ta bớt lo, lại cũng đem một trái tim chân thành ném lên trên người những kẻ tiên tu luôn ra vẻ đạo mạo đó.

"Cút ngay!" Dạ Vô Thương không chút do dự vung chưởng đánh tới, lại dễ dàng bị hắn hóa giải công kích. Minh Hàn một bên trốn một bên châm chọc nói, "Ngươi quá yếu, liền tính tới đó thì có thể thế nào? Thiên Hoa Tông có mấy cái lão gia hỏa Hợp Thể kỳ thậm chí Đại Thừa kỳ, ngươi là muốn đi chịu chết sao?"

Dạ Vô Thương nơi chốn bị quản chế, ánh mắt càng thêm điên cuồng, không chút do dự giảo phá đầu lưỡi chính mình, muốn đem chuyện lần trước còn chưa hoàn thành làm nốt cho xong, mạnh mẽ kích phát một trọng huyết mạch cuối cùng.

Minh Hàn nhíu nhíu mày, đột nhiên đánh ngất y. Nhìn vào gương mặt vô cùng tương tự với người nọ, vừa bất đắc dĩ lại vừa phẫn hận lắc lắc đầu, "Không riêng gì lớn lên giống, ngay cả tính tình cũng giống với nàng như đúc, chỉ có thể nói thật không hổ là hậu đại của nàng sao?"

Nói đoạn duỗi tay ấn lên đầu Dạ Vô Thương, phong ấn toàn bộ mọi ký ức của y liên quan tới Bạch Húc, thở dài, "Si tình có ích lợi gì, căn bản giữ không được......"