Tại biên cảnh ở một quốc gia nhỏ vùng Đông Nam Á
Đao Sẹo cúi đầu thật sâu, ngồi trước mặt Mãn Long.
Mãn Long đang xem một đoạn video, đó là do một tên thủ hạ lén thu lại.
Đao Sẹo sau khi tẩu thoát được đã tức tốc mang đến đây, hi vọng có thể giải thích làm cho Mãn Long nguôi giận.
Trong video, một thân hình vưu vật hiện lên, cơ thể không có chỗ nào mà không tinh xảo, cô đang bị một đám đàn ông thô kệch vây quanh.
Sau đó, những cái tay càn rỡ bắt đầu ở trên người cô vuốt ve đùa bỡn.
Ngực no đủ trắng tinh, eo nhu mỹ tinh tế, mông tròn trịa kiều đột, đùi thon dài đẫy đà...
Còn có, dâm huyệt phấn nộn ướt át.
Nữ hài trên mặt hãy còn mang theo nước mắt, biểu tình lại đầy ắp dục vọng, từ giữa đôi môi hơi hơi hé mở phát ra nỉ non rên rỉ.
Âm thanh đủ làm cho bất kỳ nam nhân nào nghe thấy đều phải cương cứng.
Mãn Long xem một lần lại một lần, sau đó đem điện thoại ném lên trên bàn, thần sắc ủ dột xen lẫn phẫn nộ mà hỏi "Bọn mày đã làm cái gì?"
Đao Sẹo sửng sốt một chút, theo bản năng liền lắc đầu "Không có! Chưa có làm gì, chỉ mới dùng tay chơi một chút, cảnh sát liền ập vào rồi."
Mãn Long rút ra một cây xì gà, ngửi ngửi "Đừng động đến cô ấy."
***
Lúc Kỳ Việt đi làm, phát hiện rất nhiều cảnh viên đang đứng vây quanh trước cổng cảnh cục.
"Kỳ đội! Không biết là ai đưa hoa tới!"
Một lẵng hoa đồ sộ cao đến nửa người bị đặt trước cục cảnh sát.
Kỳ Việt cúi đầu nhìn nhìn, từ giữa hai đóa hồng champagne rút ra một tấm thiếp tinh xảo. Mở ra liền thấy mặt trên viết là:
—
"Liên Hân tiểu thư:Không phải chủ ý của tôi, thành thật xin lỗi, mong cô nghỉ ngơi thật tốt.Mãn Long."—
Quần chúng cảnh sát đang vây xem càng kích thích!
"Mãn Long?!"
"Tên này thực ngạo đời a.."
Kỳ Việt mày rậm nhíu sâu, đang muốn vò tấm thiếp thành một đoàn, nhưng đột nhiên lại dừng động tác.
Sau đó hắn mở di động ra, chụp thiếp cùng lẵng hoa để ghi lại manh mối.
Nhưng mà bất ngờ, hắn phát hiện trong album có một cái video lạ.
Ảnh bìa chính là bộ phận sinh dục nam nữ đang giao hợp, có điểm mơ hồ, cũng không biết như thế nào trong điện thoại hắn lại xuất hiện một thứ như vậy.
Kỳ Việt nghĩ nghĩ, vẫn là trở lại văn phòng của mình, đi ra gian nghỉ ngơi có vách ngăn phía sau mà mở video ra xem.
Trước mắt xuất hiện một cây côn th*t kích cỡ đáng sợ đem tiểu huyệt chật hẹp hoàn toàn căng ra, cắm đến tràn đầy.
Thân gậy thô tráng ở giữa môi âm hộ liên tục chọc rút, hai viên tinh hoàn kịch liệt đánh vào huyệt khẩu.
Tiểu huyệt mảnh mai vô lực bị thịt trụ thô tráng ra vào, lại bị đại tinh hoàn ở trên cánh môi không ngừng cọ xát, cho nên từng đợt từng đợt mà lầy lội run rẩy.
Vừa mở video ra chính là hình ảnh như vậy đánh sâu vào não, Kỳ Việt nhíu mày.
Bỗng nhiên, hắn nghe được thanh âm của Liên Hân.
"Đừng...a...nhẹ một chút..."
Liên Hân kiều mềm vô lực quỳ trên mặt đất, nam nhân bắt chặt lấy eo nhỏ, đuổi theo cô mà áp đi lên.
Trên thân thể màu đồng của nam nhân có một ít vết đạn cùng đao sẹo quen thuộc làm Kỳ Việt cảm thấy kinh hãi.
Sau đó, hắn thấy được khuôn mặt của chính mình.
"Đừng a! Đừng cưỡng gian a!"
Hắn thở hổn hển mà đuổi theo, thực thô bạo đem cô bắt trở về ấn trên mặt đất, tiếp tục cưỡng gian.
Cơ mông rắn như đá đè giữa hai đùi tuyết trắng của nữ nhân, cực lực đưa đẩy.
Thân gái yếu ớt căn bản tránh thoát không được vòng tay mạnh mẽ của hắn, mặc kệ cô chạy trốn tới nơi nào đều sẽ bị hắn bắt được, sau đó hung hăng mà thọc vào rút ra.
Liên Hân khóe mắt phiếm hồng, biểu tình nhìn qua phi thường thống khổ.
Di động của Kỳ Việt rơi trên mặt đất, trước mắt trống rỗng.
Hôm đó hắn ở văn phòng nhốt mình cả ngày, mãi đến đêm khuya mới chậm rãi trở lại chung cư.
Ở trước nhà đứng lặng hồi lâu, Kỳ Việt mở cửa.
Lúc này, cô đang từ trong phòng phấn khởi chạy ra, vừa thấy Kỳ Việt hai mắt liền sáng lên.
Liên Hân từng bước từng bước nhảy đến trước mặt hắn, giống như vật nhỏ nũng nịu đòi ăn mà nói "Đói quá a~"
"Xin lỗi..." Kỳ Việt rũ mắt đóng cửa.
Liên Hân để ý thấy, cảm xúc của hắn không đúng lắm.
Kỳ Việt đem một tờ giấy hơi hơi nhăn góc móc ra, đặt lên trên bàn, sau đó ngồi vào sôpha, cúi đầu dùng tay vuốt mặt.
Liên Hân bèn đi qua dựa vào người Kỳ Việt, bám vào cánh tay rắn chắc của hắn mà hỏi "Làm sao vậy?"
Cùng lúc đó, cô nhìn về phía mặt bàn, trên đầu tờ giấy viết rõ ràng bốn chữ: Đơn xin tự thú.