Trong đầu Liên Hân rối tinh rối mù, bên tai tạp âm gào thét.
Lúc ấy, ở phía đối diện thật sự có người...
Hệ thống hình như đang nói cái gì, nhưng Liên Hân không chú ý nổi.
Tuy rằng ánh mắt cô vẫn luôn nhìn đăm đăm bóng dáng cao gầy đứng ngay cửa, nhưng trong đầu kỳ thực lại đang hồi tưởng cảnh tượng ban nãy ở trong phòng nghỉ.
Hai người làm lâu như vậy, động tĩnh lại vô cùng lớn, chỉ cách có một vách kính...
Liên Hân lúc nãy ở trước chỗ này rên rỉ lớn tiếng, cái gì đều phơi bày ra, bất tri bất giác lại rộng mở hai đùi để cho người xa lạ kia nhìn mình bị làm chết đi sống lại.
Còn có, những lời cô nói không biết hắn có nghe thấy được hay không?
Hắn biết bọn họ là anh em ruột rồi sao?
Thân phận của Liên Kỷ không giống người bình thường, loại sự tình này mà bại lộ, sẽ chết chắc.
***
Giang Dữ Mộ nhấc chân đi qua.
Ánh mắt của Liên Hân bất giác cũng di chuyển theo.
Hắn lẳng lặng đi vòng qua cô, đến bên cạnh sô-pha, sau đó từ dưới đệm sô-pha rút ra một dây tai nghe, chậm rãi cuốn lại cho gọn, cuối cùng bỏ vào túi.
Liên Hân bỗng nhiên ý thức được cái gì.
Tai nghe, sô-pha, bàn tay thon dài tinh xảo...cái quần này...
Giang Dữ Mộ quay trở ra, lúc lướt qua người Liên Hân, bước chân hơi khựng một chút, hắn nghiêng nghiêng đầu, bên dưới lớp khẩu trang chỉ còn lộ ra đôi mắt phượng thanh lãnh hẹp dài, còn có một đoạn sống mũi cao thẳng.
Liên Hân hoảng hốt mà ngửa đầu, cùng ánh mắt mát lạnh của hắn giao nhau trong chốc lát.
Giang Dữ Mộ chỉ chờ đợi, bởi vì dù không chờ nữ hài mở miệng, hắn cũng không biết chính mình nên nói gì, muốn nói gì, có thể nói gì?
Hắn hơi hơi cúi đầu, lông mi như hai cánh bướm chập chờn quét quét, sau đó thẳng hướng ra cửa mà đi.
Liên Hân lặng lẽ nhìn theo.
Thân ảnh của nam nhân mang mũ choàng dừng ở bục cửa thật lâu, sau đó hắn bỗng nhiên lại xoay người quay ngược trở về.
Giang Dữ Mộ lấy sổ ghi nhớ từ trong túi áo ra, viết lên trên phương thức liên hệ của chính mình, đưa cho Liên Hân.
Hắn cũng không biết mình đang làm gì.
Liên Hân nhéo nhéo tờ giấy, nhỏ giọng hỏi "...Anh thấy hết rồi?"
Giang Dữ Mộ rũ mắt nhìn cô.
Liên Hân nhìn chăm chú vào bàn tay hắn, cô nhớ rõ lúc ấy đôi tay này nắm trọn lấy đồ vật kia, dịch chuyển lên xuống, hắn lúc ấy cũng...
"Anh sẽ...nói chuyện này ra ngoài sao?"
Giang Dữ Mộ nhẹ nhàng lắc đầu.
"Nếu cô nghe được chuyện hôm nay đồn đãi ra ngoài, có thể tìm tôi tính sổ."
"Cảm ơn" Liên Hân gật đầu, đôi mắt ướt nước ngẩng lên khẩn cầu "Xin anh nhớ giữ lời..."
Giang Dữ Mộ đưa mắt nhìn, không biết trong miệng nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu câu gì, sau đó liền đi rồi.
《Ký chủ, ta cần thiết phải trịnh trọng nhắc nhở ngài thêm lần nữa! Phát hiện mục tiêu phù hợp yêu cầu giai đoạn 6!
Mời ngài thông qua hơn 30 phút thực hiện tính giao để bòn rút tinh dịch của đối phương, KÝ CHỦ!!!》
Liên Hân hoàn hồn, kinh ngạc hô lên "Hắn? Người mới nãy sao? Mi không nói sớm?!"
《Oan ức quá Bao đại nhân! Ta nhắc nhở ngài, nhưng bộ não bé xíu của ngài còn đang đắm chìm trong sợ hãi, không đủ dung lượng để xử lý đồng thời một lúc nhiều tuyến tiến trình! Không phải vấn đề của hệ thống!》
"Đừng cho là ta nghe không hiểu mi đang chửi ta ngu..."
Liên Hân đuổi theo ra ngoài, nhìn quanh một vòng, nam nhân kia không biết đã biến đâu mất dạng. Cô cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay, chữ viết thực gọn gàng thanh tuấn.
Chỉ thấy ba chữ "Giang Dữ Mộ", còn có số WeChat.
Giang Dữ Mộ...
Từ từ, Giang Dữ Mộ?!!
《Ký chủ, ngài vừa rồi quả thực không nên đứng dại ra, hẳn là phải nắm chắc cơ hội, tích cực mưu hoa hoàn thành nhiệm vụ》
"Ở chỗ này mưu hoa hoàn thành nhiệm vụ? Có bị điên không? Để cho Liên Kỷ tuỳ thời lại đây giết chết?"
***
Không có cách nào, Liên Hân đành nhanh chóng quay trở về, chỉ trông thấy Liên Kỷ đang cau đôi mày kiếm mà nói chuyện điện thoại với ai đó.
Bọn họ nói tiếng nước ngoài, cô nghe không hiểu.
Liên Kỷ nhìn thấy cô liền nói thêm vài câu rồi ngắt cuộc gọi, cúi đầu hỏi "Tìm được rồi?"
Liên Hân lắc đầu.
Liên Kỷ lại giơ tay lên xoa xoa đỉnh đầu nữ hài "Mua cho em cái khác."
"Dạ."
Liên Kỷ kéo tay Liên Hân trở lại khách sạn, trên đường đi, thanh âm trầm ổn đáng tin mà an bài "Qua hai ngày anh phải quay lại Á Thịnh mở họp báo, em đi theo anh. Công việc giao cơm trực tiếp xin nghỉ, mấy năm nay anh đều sẽ ở lại đây hoạt động, chủ yếu đầu quân Á Thịnh là vì lợi nhuận rất cao. Em chuyển đến ở cùng với anh, thuận tiện học lại đại học, tìm ngành nghề gì đều được, hai năm nữa anh về Châu Âu lại tiếp tục sang đó học."
"Không cần đâu, em học không vô, em...em có công việc của mình rồi..."
"Em có thể tự mình chọn lựa công tác, nhưng không thể là giao cơm. Không phải anh kỳ thị ngành nghề, nhưng em gái của Liên Kỷ đi giao cơm, em biết phóng viên sẽ tô vẽ như thế nào sao? Bọn nhà báo rất nhạy cảm, chỉ sợ là đến cùng còn khai quật ra ít chuyện không hay năm xưa. Em thích như vậy?"
Liên Hân không còn lời gì để nói.
"Không cần học cái gì phức tạp, cảm thấy hứng thú liền tuỳ tiện học một chút là được" hắn bóp bóp bàn tay nhỏ mềm mại của Liên Hân "Còn có ca ca ở đây."
Liên Hân bỗng nhiên ngẩng đầu, vành mắt nong nóng, đưa tay ôm lấy eo Liên Kỷ thỏ thẻ "Mau hôn em!"
Liên Kỷ bất đắc dĩ nhướng mày, kéo người ra, dắt lấy tay cô mà tiếp tục bước đi.
"Lúc ở đại học học cái gì?"
"Kế toán..."
"Như thế nào tốt nghiệp xong lại không làm việc theo ngành?"
Liên Hân trầm mặc, bởi vì tài vụ cơ bản đều chỉ ru rú ở trong văn phòng, mùi thơm kỳ lạ trong cơ thể cô ở dưới không gian khép kín uy lực sẽ càng cao, cho nên không thể làm được cái nghề này.
Liên Hân đột nhiên hỏi "Ca, em vẫn luôn có một chuyện rất tò mò."
Liên Kỷ nhìn cô.
"Khi còn nhỏ em rớt xuống nước, rõ ràng anh đứng ở trên bờ nhìn rất lâu, lại còn bỏ đi rồi, vì cái gì sau đó còn trở lại cứu em? Chính mình thực thảm còn không quản, mẹ em nói là anh đẩy em xuống, anh cũng không giải thích."
Liên Kỷ quay đầu "...Có chuyện này sao?"
Liên Hân huých vào người hắn một cái.
***
Trở lại khách sạn, Liên Kỷ đưa Liên Hân về đến phòng, lúc này đột nhiên mới đưa tay lên vỗ vỗ vai cô.
"Khi còn nhỏ, vẫn luôn có...rất nhiều oán hận, bất bình, cùng phẫn nộ đều muốn phát tiết trên người của em, hiện tại ngẫm lại, em cũng chỉ là người bị hại mà thôi."
Liên Kỷ nhìn vào bên trong một cái "Muốn anh vào trong không?"
Liên Hân lắc đầu "Tối nay em chỉ muốn ngủ một giấc cho ngon, anh mà vào theo, lại đem người ta làm đến ướt hết..."
Liên Kỷ vốn dĩ đã sắp đi rồi, vừa nghe vậy liền chặn đứng cửa phòng, lách mình chen vào.