Cảnh báo: cảnh tiếp theo có thể làm đui mắt nhiều người (tui là người đui đầu tiên)———
Ban công nửa khuya, gió lạnh phần phật.
Tô Tử Tích mặc áo ngủ bằng lụa rộng thùng thình, thân thể đĩnh bạt lưu sướng đứng trong bóng đêm, gió biển xa xa thổi tới, làm cho vải dệt chất liệu mềm rũ dán chặt vào eo tuyến khẩn kiện của hắn.
Tô Tử Tích nhìn số di động của Liên Hân, do dự một chút, cuối cùng vẫn thôi, có lẽ chuyện này nên giáp mặt bàn bạc thì hơn.
Cửa phòng bên cạnh bị đẩy ra, Hứa Diễm vọt tới lan can cách đó tầm 2-3 mét, vẻ mặt kinh hoảng vô cùng mà nói với Tô Tử Tích "Anh họ! Anh họ! Em, em nhìn thấy..."
Cậu ta vì quá khẩn trương mà vốn từ trở nên nghèo nàn, kích động đến mức muốn từ ban công bên kia trực tiếp bay lại đây.
Tô Tử Tích lập tức quát lên, ngăn cản Hứa Diễm "Đừng hồ nháo! Đi ra cửa trước, sang đây rồi nói chuyện."
Hắn mở cửa, để cho Hứa Diễm tiến vào.
Tên nhóc kia giống như chuột bị dẫm đuôi, tâm lý hoảng loạn mà chạy vọt vào nhìn Tô Tử Tích, nhỏ giọng thỏ thẻ "Anh họ, em, em định đi chụp ảnh dạ linh lan, cho nên mới đi đến hoa viên nhỏ của ông ngoại...Sau đó, sau đó đi qua phòng khách liền nhìn thấy, thấy..."
Tô Tử Tích kiên nhẫn mà nhìn cậu ta, vỗ vỗ vai "Không cần phải nôn nóng, làm sao vậy?"
"Em nhìn thấy vợ mới của ông ngoại đang yêu đương vụng trộm!"
"—— cùng với vệ sĩ!" Hứa Diễm nói thêm.
Tô Tử Tích ánh mắt ngưng trọng, xuân thuỷ kéo đến làm cho đôi mắt xinh đẹp dần dần trở nên hàn lệ.
"Hơn nữa, hơn nữa...hình như còn không chỉ là một người!"
Tô Tử Tích cất bước, hướng đến tiểu biệt thự trong khuôn viên mà đi, Hứa Diễm cũng rón ra rón rén bám đuôi theo hắn.
Vượt qua hoa viên nhỏ hoa cỏ chồng chất, bọn họ tới gần một gian phòng khách có vị trí tương đối hẻo lánh.
Tiếng rên rỉ như có như không theo gió truyền đến.
***
Vu Khanh Khanh đứng khom lưng, ưỡn mông, hai tay đỡ lấy đôi chân nam nhân tinh tráng phía trước, ra sức phun ra nuốt vào dương cụ đỏ tím của hắn.
Phía sau lại có thêm một người ra sức tủng eo đẩy hông, ngưu cao mã đại, da đầu đen bóng, mình thô mông phì, eo to gấp đôi Vu Khanh Khanh, đang đĩnh một cây côn th*t vừa to vừa đen, ở giữa âm hộ rộng như ống nước của bà mà chọc vào rút ra.
Theo nam nhân phía trước kịch liệt run rẩy một trận, Vu Khanh Khanh phát ra từng tiếng nức nở, bên miệng lan tràn một chút nùng tinh.
Vu Khanh Khanh phun dương cụ đã mềm nhũn trong miệng ra, lau lau khoé môi, lại bị nam nhân phía sau nắm eo gia tốc mãnh thao.
dương v*t thô đen ở giữa mông hữu lực đưa đẩy, làm bà nhịn không được mà dẩu cái mông tuyết trắng lên cao, dâm đãng kêu to.
Xung quanh bọn họ còn có mấy tên nam nhân ăn mặc tây trang đứng vây xem, mỗi người đều cao to bặm trợn, thân khoan thể kiện, hô hấp thô trầm, trông có vẻ tinh lực tràn đầy.
Tô Tử Tích cẩn thận tới gần, tránh ở cửa sổ kính nhìn vào trong mà xem, Hứa Diễn cũng rón rén ngồi xổm xuống, híp mắt trộm ngắm, khiếp sợ đến suýt chút kêu ra tới, cậu ta vội vàng bịt miệng mình lại.
"A a a...chơi...chơi chết tôi đi..."
"Ngải Đông, cậu cương không? Mau tới đây!"
"Cường Ân, nhanh lên, mau đến thao bà chủ đi!"
Mấy cây côn th*t tím đen lại bị đám bảo vệ trầm mặc như núi móc ra tới, dài ngắn bất đồng, phẩm chất khác nhau, nhưng nhan sắc đều rất sậm màu, từ quy đầu đến hành căn đều thâm thâm đen đen, vừa nhìn liền biết chính là những tay chơi gái già đời.
Đám vệ sĩ nhẹ nhàng tự loát dương v*t, tuỳ thời có thể vì nữ chủ nhân mà phục vụ.
Bên trong phòng khách, mấy khối cơ thể trần trụi quấn thành một đoàn, bóng người chồng chất lên nhau.
Vu Khanh Khanh ở dưới sự kích thích tiến công của dương v*t, gương mặt trầm mê tính ái đặc biệt rõ ràng.
Tô Tử Tích ánh mắt bén nhọn, lẳng lặng lấy di động ra, mở camera, chuẩn bị chụp lại chứng cứ, nhưng hắn bỗng nhiên lại thấy một chiếc xe lăn trí năng xuất hiện, lặng yên không tiếng động mà lăn đến gần đám người đang giao cấu.
Tô Tử Tích rốt cuộc lộ ra biểu tình kinh dị, nhìn về phía lão thái gia ngồi trên xe lăn.
Vu Khanh Khanh cao cao nhếch mông, hướng tới lão ông đầu bạc luôn luôn duy trì tư thái nho nhã, lộ ra tươi cười vừa vui sướng vừa lưu luyến, nũng nịu kêu lên "Lão gia...ngài tới rồi, ngài xem, xem nơi này của em bị thao trông có đẹp không?"
Nữ nhân lắc lắc cái mông.
Tô lão thái gia tươi cười ôn nhuận đạm nhiên, hô hấp lại thoáng dồn dập, ông lấy ra một cái kính lúp, để sát vào, cẩn thận quan sát âm hộ đang bị kịch liệt xâm nhập của Vu Khanh Khanh, chóp mũi cách chỗ âm dương giao triền cơ hồ chỉ có một nắm tay.
Lúc này, tên vệ sĩ đang thúc mông thao huyệt hơi hơi hoãn lại, vừa chậm rãi chơi tân hôn thê tử của lão nhân, vừa khom lưng gật đầu, cung kính mà gọi "Tô tiên sinh."
Bàn tay trải rộng đồi mồi cùng nếp nhăn của Tô lão thái gia tùy ý phất phất, ý bảo đối phương tiếp tục.
Vu Khanh Khanh đặt tay lên người lão nhân, vô hạn lưu luyến không muốn xa rời mà nhìn ông.
Từ lúc người này vừa xuất hiện, bà đã đặt toàn bộ tinh thần cùng ánh mắt ở trên người ông, phảng phất trong lòng lẫn trong mắt không còn có những người khác, giống như lúc này đang thao bà không phải người nào mà chính là vị lão nhân đầu bạc nhưng phong thái vẫn không hề suy giảm này.
"Lão gia, lão gia... A...lão gia, em yêu ngài...Ngài xìn xem em chơi như vậy có được chưa? Lão gia có thích hay không? Thoải mái sao? A! A! Lão gia đang thao em!"
Tô Văn Diễn hít thở càng thêm thoải mái thanh tân, tràn đầy sức sống, lão căn già nua khô héo nhiều năm tựa hồ cũng có một chút dấu hiệu ngẩng đầu.
Vệ sĩ đem một chân Vu Khanh Khanh nâng lên, làm cho chủ nhân càng trực quan thuận tiện mà quan sát.
Âm hộ của bà bị buộc phải dâm đãng dạng rộng ra, âm mao đen nhánh lại thưa thớt cùng với âm môi đầy đặn đỏ sậm đều lồ lộ, có thể nhìn không sót thứ gì, giữa nếp uốn dầm dề còn có một cây côn th*t đen bóng đang tận tình xuất nhập.
Vì để cho Tô lão thái gia xem đến càng thoải mái, đối phương thi thoảng thả chậm tốc độ, cắm nhẹ chọc hoãn, thi thoảng lại tàn nhẫn mãnh giao, đem dâm thuỷ tanh tưởi bắn đầy lên mặt ông chủ.
"Lão gia, yêu em... A, lão gia ngài có yêu em hay không?"
Tô Văn Diễn yêu chiều mà nhìn Vu Khanh Khanh, cùng bà mười ngón tay đan xen vào nhau.
Vu Khanh Khanh hôn cùng khắp lên bàn tay đồi mồi già nua của ông, thậm chí còn vươn đầu lưỡi về phía lão nhân, cầu được âu yếm, giống như không chút nào chê ông thể vị lão niên, phảng phất như bà yêu người này cực kỳ đậm sâu quyến luyến.
Tô Văn Diễn đầu bạc như tuyết, nhanh chóng mở miệng, cùng với người vợ mới cưới vũ mị mỹ diễm hôn môi, có cảm giác như trong nháy mắt đã được quay về thời còn tinh tráng sung sức.
Toàn bộ tinh lực của Vu Khanh Khanh đều tập trung để hầu hạ Tô Văn Diễn, vuốt ve, hôn môi, xoa nắn ông, mà đám vệ sĩ chung quanh đều tụ tập lại, từng người từng người nối đuôi nhau đi lên thao lộng nữ chủ nhân, làm cho bầu ngực bà không ngừng kịch liệt đong đưa, bị làm đến cao trào liên tục.
Tô Văn Diễn vuốt ve đôi gò tuyết trắng hơi chút mềm nhão rũ xuống của Vu Khanh Khanh, như si như say mà nhìn dương v*t ra vào giao hợp trước mắt.
Ông ta bất lực, không có cách nào phát tiết tính dục.
Tô Văn Diễn nhìn một cây lại một cây thịt trụ ghim vào người Vu Khanh Khanh, cùng bọn họ giao hợp, cùng trừu cùng cắm, gian dâm người vợ mỹ diễm của ông, làm ông đạt được cực hạn sung sướng cùng phát tiết tâm lý.
Hứa Diễm ngã xuống đất, vô pháp tiếp thu mà nhìn người ông cậu ta vẫn luôn vô cùng sùng bái tôn kính.
Tô Tử Tích thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt che lại khuôn miệng sắp nức nở ra thành tiếng của Hứa Diễm, sau đó kéo cậu ta rời đi.
Sau khi trở về phòng, Hứa Diễm hai mắt vô thần mà ngồi dưới đất, thật lâu sau mới ngẩng đầu, khàn khàn hỏi Tô Tử Tích "Anh họ, ông ngoại vì sao...Bọn họ vì cái gì lại như vậy?"
Tô Tử Tích nhàn nhạt liếc mắt một cái, sờ sờ đầu Hứa Diễm, ấm áp trấn an "Nếu là trưởng bối tự chủ tự nguyện chuyện phòng the, chúng ta liền không quản được. Mỗi người đều có yêu thích riêng, gia gia đã từng tuổi này, "tuỳ thích mà không du củ", chỉ cần không phải là chuyện thương thiên hại lý, gia gia muốn như thế nào liền như thế ấy đi."
"Nhưng mà..." Hứa Diễm ngập ngừng "Em, em không thể nào đối diện với chuyện này được...em không về nước cùng với ông ngoại nữa đâu, em tự mình đi về!"
Cậu ta từ trên mặt đất lồm cồm bò dậy, giận dỗi chạy về phòng.
***
Tô Tử Tích khoanh tay đứng ở ban công, ngưng mi mà nhìn biển đêm vô tận, mắt đào xinh đẹp phản chiếu ánh trăng.
Khó trách nữ nhân kia không hề kiêng nể gì như vậy.
Người ngồi ở chủ vị nhiều năm, thân kinh bách chiến, lão luyện giống như gia gia thế nhưng có thể hoàn toàn buông bỏ lòng phòng bị, đối với bà ta phóng thích nhân tính cùng dục vọng sâu xa nhất.
Một phòng cả già cả trẻ trong kia thoạt nhìn giống như đang tuỳ ý đùa nghịch Vu Khanh Khanh, nhưng kỳ thật lại là bị nữ nhân này chơi đến xoay vòng.
Thực không đơn giản.
———
*
hoa dạ linh lan là một loài lan hiếm chỉ nở về đêm, không để hình lên cho các bạn xem vì nó quá xấu.