Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 205: Đại Mộng Tiền Kiếp Hắc Kỳ Lân 2

"Phượng Yêu.! Là ta đây." Giọng nói nhẹ nhàng của một nam nhân hắc y lên tiếng đáp lời.

Phượng Yêu thì cô cũng liền bị lập tức làm cho kinh ngạc khó tin ấp úng nói. "Giọng nói này... này... Ngươi... ngươi là Hắc Kỳ Lân sao.?"

Nam nhân hắc y nghe vậy thì không có trả lời lại mà hắn cứ đứng đó hướng Phượng Yêu nở một nụ cười như chứng minh rằng những gì Phượng Yêu nói là không hề sai.

Thấy vậy Phượng Yêu liền càng thêm kinh ngạc nói. "Hắc Kỳ Lân ngươi sao... sao lại có thể..."

"Gì mà sao lại có thể chứ.!" Hắc Kỳ Lân liền vẻ hơi buồn cười tiếp đáp. "Không phải cũng chỉ là hóa hình đơn giản thôi sao.!"

"Ặc... Hóa hình đơn... đơn giản á.!"

Phượng Yêu há hốc khó tin, xong lại tiếp nói. "Nhưng... nhưng Kỳ Lân ngươi là hóa hình hoàn toàn đó nha. Không phải chỉ là hóa hình bán yêu như ta đâu đấy."

"À.! Cái này thì có gì to tát lắm hay sao.?" Hắc Kỳ Lân nghe vậy cũng hơi ngạc nhiên hỏi lại.

"Cái gì mà to tác lắm sao, là sao chứ a..." Thấy Hắc Kỳ Lân chẳng hiểu gì về sự đời Phượng Yêu liền khó chịu lên tiếng, xong lại phụng phịu nói tiếp. "Kỳ Lân ngươi có biết Ma thú thì có rất là nhiều, nhưng mà chỉ số ít mới có thể hóa hình được hoàn toàn như ngươi hiện tại hay không."

Nghe Phượng Yêu nói vậy thì Hắc Kỳ Lân liền không xem thấy trong chuyện này nó có gì to tát cả thế nên Hắc Kỳ Lân liền vô tư đáp lại. "À.! Nói vậy thì coi bộ xem ra là do Kỳ Lân ta có tư chất thông minh nhỉ."

"Ặc... Cái đầu đất Kỳ Lân ngươi... ngươi." Phượng Yêu nghe Kỳ Lân nói thế thì liền cũng cứng họng xong lại tiếp lẩm bẩm nói. "Ông trời thật rất bất công mà."

Than thở một câu xong Phượng Yêu liền lấy lại bình tĩnh sao một hồi kinh ngạc, xong ngay lúc này cô bỗng nhớ đến gì đó liền hướng Hắc Kỳ Lân trừng lớn mắt nói.

"Kỳ Lân ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ thì mới đúng nha. Sao ngươi suốt ngày cứ nói chuyện mà không gọi ta một tiếng tỷ tỷ vậy chứ.?"

"À...à... Cái này... cái này thì là... thì là do đại ca bảo ta.." Hơi sợ khi thấy Phượng Yêu trừng mắt nhìn mình nên Hắc Kỳ Lân có chút ấp úng đáp.

"Hử...." Phượng Yêu nghe vậy liền lại tiếp liếc xéo trừng mắt với Kỳ Lân.

Kỳ Lân thấy vậy liền biết đã không thể không nói, nên liền mở miệng tiếp tục. "Đại ca bảo rằng ta mạnh hơn Phượng Yêu nên được làm nhị đệ, còn Phượng Yêu thì ta phải xem như muội muội của mình mà cần phải bảo vệ."

"Đại ca còn nói chúng ta sẽ là ba huynh đệ muội, và Phượng Yêu chính là... là... là tam muội muội."

"Cái gì.?" Nghe vậy Phượng Yêu liền nổi bão nói. "Cái con sói mắt trắng Bạch Hoàng chết bầm, lại dám dạy hư Kỳ Lân nữa."

"Không được.! Phượng Yêu ta giờ sẽ đi tìm cái tên Bạch Hoàng mắng hắn một trận thì mới được." Nói xong Phượng Yêu liền hùng hổ quay lưng chuẩn bị đi tìm Bạch Hoàng tính sổ.

Thấy vậy Hắc Kỳ Lân liền vội lên tiếng can ngăn nói. "Đừng nha.! Phượng Yêu tiểu muội muội đừng có như thế mà."

"Phượng Yêu tiểu muội muội.!" Nghe Kỳ Lân bỗng gọi cô là tiểu muội muội thì Phượng Yêu liền dừng lại cước bộ quay lại nghiêm mặt nói.

"Kỳ Lân ngươi có biết cái gì là trước là sau hay không.? Kỳ Lân ngươi có biết người cực khổ ngày đêm dùng thần thức giao tiếp để dạy ngươi nói chuyện là ai không.? Kỳ Lân ngươi có biết cái gì là mang ơn không.? Kỳ Lân đầu đất ngươi có biết cái gì là tôn trọng trưởng bối không hả.? Kỳ Lân ngươi có biết cái gì..."

Nghe Phượng Yêu bỗng tức giận xung thiên nói liên hồi một lúc thì bỗng Kỳ Lân thấy có một cái nó hơi sai sai nên liền cắt ngang lời của Phượng Yêu nói.

"A...! Tiểu muội muội không phải là trưởng bối nha."

"Cái gì mà tiểu muội muội, phải gọi là tỷ tỷ... tỷ tỷ Kỳ Lân ngươi có hiểu hay không hả.?" Phượng Yêu lại không quan tâm Kỳ Lân nói gì mà chỉ quan tâm đến từ tiểu muội muội liền quát lớn.

"Ờ..." Thấy Phượng Yêu cứ mãi quát lớn Kỳ Lân liền phụng phịu đáp ờ nhưng vẻ mặt thì lại trông như cắn phải ớt vậy.

Nghe Hắc Kỳ Lân cuối cùng cũng đã đáp ứng Phượng Yêu liền có một chút hạ được hỏa hài lòng vênh mặt hướng Kỳ Lân nói tiếp. "Vậy giờ Kỳ Lân ngươi hãy gọi thử một tiếng tỷ tỷ nghe xem."

Bỗng nghe Phượng Yêu bắt hắn phải gọi một tiếng tỷ tỷ thì Kỳ Lân hắn liền mắt nhanh đảo một vòng xong lập tức.

"Vèo..." Liền quay lưng chạy mất bóng.

Kỳ Lân hắn cũng còn không quên nói với lại phía sau. "Ta bỗng nhớ ra đã có hẹn với đại ca, vậy nên Kỳ Lân ta xin phép đi trước nha."

"Á !. Kỳ Lân ngươi... ngươi... Mau đứng lại cho ta..." Thấy Hắc Kỳ Lân liền nhanh chân chạy trốn Phượng Yêu liền lập tức bạo nộ quát theo.

Xong ngay lập tức Phượng Yêu liền cũng không thua kém dậm chân bật phóng lên cao. Tiếp bỗng sau lưng của Phượng Yêu liền lập tức hóa ra một đôi cánh phượng hoàng đỏ thẫm kinh diễm to lớn.

Đôi cánh to lớn đến nỗi nó khiến cho thân hình của Phượng Yêu lúc này hiện liền nhìn có chút nhỏ bé. Cánh phượng hoàng toàn một màu đỏ thẫm, cộng với lượn lờ xung quanh thêm những hỏa khí, còn có đôi cánh nhìn cũng rất tinh xảo và sắc bén, và còn có những gai nhọn cũng không kém phần sắc lạnh.

Kết lại hình ảnh Phượng Yêu lúc này thật chẳng khác là mấy với hình ảnh Hỏa Phượng Hoàng trong truyền thuyết cả. Nhìn rất ai vệ, uy phong lẫm liệt, bá khí thiên hạ. Cũng chẳng khác mấy với một đại đại thần thánh có thể chống lại cả một bầu trời.

Tuy uy bức là thế, xinh đẹp là thế, nhưng hiện thực thật tế lại có một chút không giống tưởng tượng, đó chính là Phượng Yêu hiện mặt rất bực bội hướng đóm đen nhỏ ở xa đằng trước nghiến răng ken két nói.

"Giỏi lắm cái đồ đầu đất Kỳ Lân ngươi... Còn có cả cái tên sói mắt trắng Bạch Hoàng kia nữa... Cả hai ngươi hôm nay hãy tự mà cầu phúc cho mình đi."

Ngừng một chút Phượng Yêu lại quát lớn nói. "Hai huynh đệ các ngươi hôm nay xong rồi."

"Bùm..." Bỗng đôi cánh phượng hoàng phía sau Phượng Yêu liền vỗ mạnh mẽ một cái khiến không gian xung quanh liền bị chấn động mạnh, vang lên một tiếng giống như tiếng nổ lớn của sấm chớp.

Xong Phượng Yêu liền giống như một mũi tên đã rời cung phóng nhanh với tốc độ kinh người đuổi theo Hắc Kỳ Lân. Tốc độ nó nhanh và mạnh mẽ đến mức khiến cả một đường Phượng Yêu bay qua liền tạo ra một làn sóng chấn mạnh làm cho rất nhiều cây cối ngã đỗ ngỗn ngang.

"Vèo.... Ầm.... Ầm... Ầm...."

----------...----------

Một Canh Giờ Sau.

Lúc này phía sâu trong rừng hoa đỏ, Hắc Kỳ Lân đang lửng thững ở đây nhảnh nha huýt sáo đi dạo ngắm phong cảnh rừng hoa xinh đẹp hữu tình nơi này.

Nơi này rừng hoa đỏ rất dày đặc và rậm rạp hơn nhiều so với ở nơi cư ngụ của Phượng Yêu và Hắc Kỳ Lân nhiều. Ở đây Hắc Kỳ Lân khi ngước nhìn lên xuyên qua kẽ hở khó có được của đám lá cây hoa đỏ.

Thì có thể thấy lờ mờ một đỉnh núi khá là cao lớn nằm ngay ở phía trước không xa, trên vách núi có thể thấy được lốm đốm những điểm xanh nhỏ chi chít do tán lá cây xanh bám vào núi mà tạo thành.

Vì sao Hắc Kỳ Lân giờ lại ở đây như thế ư.?

Đơn giản là do Hắc Kỳ Lân nó là thần thú rất mạnh mẽ có thể một mình chống lại không biết bao nhiêu là yêu, ma, quỷ, thần trong tam giới, nên việc nó có thể chạy trốn khỏi sự truy đuổi của Phượng Yêu quả thật cũng chẳng có gì là khó khăn cả.

Lúc này khi Hắc Kỳ Lân đang mải mê ngắm hoa thì bỗng nhiên phía trước có một tiếng thét lớn.

"Á...." Nghe tiếng thét thì có thể nghe ra đó là tiếng của một nữ nhân.

Lúc này Hắc Kỳ Lân nghe thấy thế thì liền khiu mi mặt lập tức không còn cờ lơ phất phơ mà nhất thời trở nên nghiêm nghị lạ thường, xong tiếp Hắc Kỳ Lân liền hướng tiếng thét mà tiến lên, muốn xem xem là có chuyện gì.

----------...----------

Mười Ngàn Năm Sau : Thiên Nguyên - Thiên Đình Cung

Thiên Nguyên nơi này nó là một thảo nguyên rộng lớn bao quanh một cái hồ nước lớn ở giữa, mà cạnh bên hồ nước thì lại có một đình mát nhỏ. Nơi này hồ nước cộng thảo nguyên luôn hòa cùng với gió thổi nhẹ mát khiến nơi này không khí trở nên rất mát mẻ và hữu tình.

Nơi này nó không hề xa lạ gì với Hắc Kỳ Lân cả, nó chính là nơi mà Hắc Kỳ Lân đã luôn ở trước đây cùng với vị đại tiên kia. Và nó cũng chính là nơi mà Hắc Kỳ Lân luôn phải chịu cảnh cô đơn một mình khi ở đây.

Lúc này bên bờ hồ nước cạnh đình mát có một con thần thú to lớn đang ngồi hướng nhìn xuống mặt hồ đã khá là lâu. Cùng với do thân hình to lớn nên con thần thú này nó chỉ có thể ngồi cạnh một bên đình mát mà thôi.

Bên cạnh con thần thú thì lại có một bóng người nhỏ bé hiện cũng đang đứng cạnh cùng. Bỗng lúc này người đứng bên cạnh con thần thú lên tiếng nói.

"Hắc Kỳ Lân ngươi định cứ mãi ngồi ở đây như vậy sao.?"

Nghe người bên cạnh lên tiếng hỏi nhưng Hắc Kỳ Lân vẫn không chút động tĩnh gì là muốn trả lời lại cả, hiện nó vẫn cứ im lặng mắt vẫn không hề bận tâm người bên cạnh, nó vẫn ngồi đó, vẫn nhìn một hướng, vẫn ánh mắt xa xăm không biết nghĩ gì đó, cứ như vậy nó vẫn luôn cứ ngồi ở đó.

Thấy Hắc Kỳ Lân vẫn như cũ, vẫn luôn im lặng không trả lời. Bóng người bên cạnh liền chỉ biết thở dài nhẹ lắc đầu.

"Haizz..."

----------...----------

Thiên Đình Cung : Đông Thiên Môn

Lúc này ở vườn đào tiên Thiên Trường Phúc các vị tiên tử sau một hồi lâu chọn lựa ra được rất nhiều quả ngon thì bỗng thấy đã đủ nên liền lại vây lại cùng nhau chuẩn bị rời đi.

Khi các vị tiên tử hiện đang vây lại với nhau xấp xếp lại một chút thì bỗng có một vị tiên tử y phục thanh y lên tiếng nói. "Các cô có phát hiện ra hôm nay trước cổng đông thiên môn nó có điều gì lạ không.?"

Nghe vậy vị tiên tử bên cạnh phải liền đáp. "Có nha.! Tuy ta không biết trước đó là đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhóm của bọn ta đến thì đã phát hiện ra là cái tượng Hắc Kỳ Lân luôn được đặt ở trước cổng đã không còn thấy nữa rồi."

"Đúng thế.! Đúng thế..." Liền có một vài tiên tử cũng lên tiếng mình cũng thấy vậy.

Xong tiếp vị tiên tử y phục thanh y lại nói tiếp. "Vậy thế các cô có biết vì sao cái tượng Hắc Kỳ Lân đó lại biến mất hay không.?"

"Ta biết.!" Nghe vậy liền có một vị tiên tử khác lên tiếng mình biết.

Xong nói tiếp. "Nhóm của bọn ta thì từ ở bên Nam Thiên Môn được cử qua đây để trợ giúp. Lúc sớm khi đang ở trước cổng Đông Thiên Môn thì chứng kiến tận mắt được sự tình này."

"Ồ..." Các vị tiên tử không tận mắt chứng kiến sự việc nghe vậy liền ồ lên ngạc nhiên, xong tiếp hướng vị tiên tử mới nói, mở miệng nói. "Vậy cô có thể kể lại một chút cho mọi người cùng biết được không.?"

Thế là vị tiên tử từ Nam Thiên Môn đó liền ngay lập tức nhanh kể lại đầu đuôi tường tận cho mọi người cùng nghe.Khi đã nghe xong hết mọi chuyện thì các tiên tử liền mỗi người đều một câu tò mò nói.

"Ồ.! Ta thường xuyên ra vào Đông Thiên Môn nhưng cũng không hề biết cái tượng đó nó lại chính là do một con thần thú hóa thành đâu."

Một tiên tử khác lại nói. "Nhưng tại sao con thần thú đó lại bị phạt hóa thạch đứng giữ cổng Đông Thiên Môn như vậy.?"

Tiếp lại một vị tiên tử khác nói. "Cũng không biết cái con thần thú đó nó là có lai lịch thân phận như thế nào đây.?"

Mỗi người đều ta một câu, ngươi một câu tò mò nói ra rồi tiếp liền ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta mong sẽ có một người biết để trả lời các thắt mắc của mọi người.

Thấy mọi người hiện rất tò mò nhưng lại không có một ai có thể lên tiếng để giải đáp thì vị tiên tử y phục thanh y lúc đầu lại tiếp tục hướng mọi người mở miệng nói.

"Ta biết.!"

"Ồ... Tiên tử tỷ tỷ vậy không biết có thể nói cho mọi người cùng nghe được không.... Đúng thế... Đúng thế.! Tiên tử tỷ tỷ hãy giải đáp tò mò của mọi người đi a..."

Các vị tiên tử bỗng nghe vị tiên tử y phục thanh y nói thế thì liền đồng loạt hướng tiên tử y phục thanh y mở miệng đồng thanh ủng hộ hưởng ứng muốn vị tiên tử y phục thanh y kể rõ sự tình.

Lúc này ở một góc phía sau có một vị tiểu tiên tử nọ cũng ở phía Nam Thiên Môn đến đây trợ giúp nghe vậy cũng liền có chút tò mò nhìn qua muốn nghe ngóng sự việc Hắc Kỳ Lân này.

Vị tiên tử y phục thanh y thấy mọi người ai ai cũng vây quanh mình tò mò hỏi thăm thì liền cũng không dây dưa liền đứng thẳng lưng nói.

"Tuy ta không rõ hết xuất thân của con thần thú đó, nhưng theo ta được biết thì con thần thú đó đã có mặt ở Thiên Đình Cung này rất lâu về trước rồi."

Ngừng một chút vị tiên tử y phục thanh y lại nói tiếp. "Con thần thú này nó luôn ở cùng với một vị đại tiên ở cung Thiên Nguyên. Nó đã sống ở đó cùng với vị đại tiên kia rất lâu và không có gì đặc biệt cả. Nhưng..."

Nghe vị tiên tử y phục thanh y bỗng đang kể thì ngừng lại lấy hơi thì các vị tiên tử mọi người liền ngay lập tức im lặng không dám thở mạnh chờ diễn biến tiếp theo của câu chuyện.

Phía sau vị tiểu tiên tử nọ cũng không khác mấy với mọi người, cũng rất tò mò im lặng chờ nghe kể tiếp.

Lúc này khi ngừng một chút lấy hơi xong thì vị tiên tử y phục thanh y lại tiếp tục kể. "Nhưng... Nhưng theo ta được biết thì vào ngàn năm trước, cái con thần thú này đã không biết bị gì mà liền một mình đánh phá cả Thiên Đình Cung.!"

"Lúc đó phải nói là không một ai có thể cản nó cả, lúc đó con thần thú đó nó cứ một đường mà đánh thẳng tới trước mặt của Thiên Đế."

Nghe tới đây thì các vị tiên tử mọi người tất cả liền không kìm được trong lòng kinh ngạc kinh thiên nói. "Ngưu như vậy... Sao có thể chứ... Cả Thiên Đình Cung không ai là đối thủ có thể đánh lại con thần thú đó sao... Nó dám xong thẳng tới trước mặt Thiên Đế á... Con thần thú này nó có bị điên rồi không a..."

Phía góc nhỏ đằng sau vị tiểu tiên tử nọ cũng liền rất kinh tâm động phách, rồi bỗng có hơi khó hiểu thì thầm nói nhỏ.

"Sao con thần thú đó nó lại làm như vậy.?"

Ngừng một chút lúc này vị tiên tử y phục thanh y kia lại nói. "Vì vậy cho nên con thần thú đó nó mới bị chịu phạt cả ngàn năm như thế đấy."

Nghe tới đây thì bỗng có một vị tiên tử lên tiếng nói. "Tiên tử tỷ tỷ.! Tỷ có biết vì sao con thần thú đó lại làm như vậy hay không.?"

Nghe vậy các tiên tử mọi người liền cũng rất tò mò nhìn qua vị tiên tử y phục thanh y chờ đợi lời giải đáp, nhưng tất cả lại không ai ngờ vị tiên tử y phục thanh y lúc này lại nói rằng.

"À... Ta chỉ biết có bấy nhiêu đấy thôi.! Còn những cái khác nữa thì ta thật sự không biết gì thêm nữa."

"Hả...!" Tất cả vị tiên tử có mặt liền bị lời nói của vị tiên tử tỷ tỷ làm cho choáng váng bất ngờ kinh ngạc há hốc mồm.

Bất ngờ qua đi được một chút thì các vị tiên tử sau khi có chút thất vọng thì lại càng tò mò hơn nói.

"Xem ra con thần thú này cũng không đơn giản nha... Theo ta thì thấy trong chuyện này chắc còn có rất nhiều ẩn tình đi... Ẩn tình gì chứ.! Ta thấy chắc chắn là nó bị điên rồi đi... x.. x.. o.. o..."

Cứ thế các vị tiên tử liền lập tức sôi nổi bàn luận suy đoán đủ kiểu về chuyện của Hắc Kỳ Lân. Nhưng lúc này ở xa một góc nhỏ phía sau lại có một vị tiểu tiên tử nọ vẫn không cùng mọi người hưởng ứng trò chuyện mà lại cứ đứng một mình thì thầm nói.

"Thiên Nguyên.! Cái nơi này là ở đâu chứ.? Nếu mình có thể đến đó tìm hiểu một chút thì không phải mọi việc đều sẽ rõ ràng rồi hay sao.!"

----------...----------

Thiên Nguyên : Thiên Đình Cung

Thiên Nguyên lúc này đã tiếp thêm một ngày lại trôi qua, lúc này đây bóng người bên cạnh Hắc Kỳ Lân lại bỗng mở miệng nói.

"Hôm nay thiên đình có tiệc nên ta cần phải qua đó một chút, Hắc Kỳ Lân ngươi hãy cứ ở đây đừng có mà đi lung tung phá phách như lúc trước nữa. Khi xong việc ta sẽ nhanh quay lại đây tìm ngươi sau."

Nói rồi bóng người bên cạnh vẫn như mọi khi không chờ mong gì Hắc Kỳ Lân sẽ trả lời, liền lập tức quay người đi ngay.

Khi bóng người đó đã đi được một lúc thì bỗng lúc này lại có thêm một người khác liền xuất hiện bên cạnh Hắc Kỳ Lân. Người này không ai khác mà chính là vị tiểu tiên tử nọ đã nhặt được viên ngọc lấp lánh kia.

Vị tiểu tiên tử bẽn lẻn đứng một bên cạnh cùng Hắc Kỳ Lân được một lút thì bỗng lên tiếng hỏi.

"Ngươi cứ mãi ngồi ở đây như vậy là để làm gì vậy a..."

Im lặng... Lại là một sự im lặng đến từ Hắc Kỳ Lân, nó không quan tâm ai bên cạnh hay bận tâm ai nói gì, mà nó vẫn cứ thế im lặng mà một mình cứ ngồi đó.

Thấy Hắc Kỳ Lân không trả lời mà cứ im lặng, vị tiểu tiên tử có hơi bẻ mặt một chút, nhưng rồi vị tiểu tiên tử cũng rất mau lấy lại sự ngại ngùng vì sự bẻ bàng của Hắc Kỳ Lân dành cho cô, tiếp rồi cô lại có chút ấp úng lên tiếng nói tiếp.

"Ngươi... Ngươi đang nhìn cái gì vậy a..."

Im lặng... Tiếp tục vẫn là sự im lặng của Hắc Kỳ Lân. Lúc này vị tiểu tiên tử thấy vẫn vậy thì trong lòng liền có chút nghi hoặc, rồi cô lại tiếp tục hướng Hắc Kỳ Lân nói tiếp.

"Ngươi có tên không a... Ngươi là có thân phận gì vậy... Ngươi... Ngươi là thần thú gì vậy a..." Tiếp vị tiểu tiên tử cứ nói liền một loạt không ngừng các câu hỏi về Hắc Kỳ Lân, nhưng cô vẫn tiếp không thấy Hắc Kỳ Lân không có động tĩnh gì cả.

Thấy vậy vị tiểu tiên tử liền như đã hiểu ra điều gì đó liền có chút ngạc nhiên hướng Hắc Kỳ Lân nói.

"Ngươi... ngươi... Không phải ngươi thật không phải là không biết nói chuyện đó đấy chứ.?"

Bỗng nghe vị tiểu tiên tử cứ liên hồi nói rất nhiều nhưng Hắc Kỳ Lân vẫn không hề quan tâm, nhưng rồi Hắc Kỳ Lân lại nghe vị tiểu tiên tử lại nói nó không biết nói chuyện thì liền như nhớ đến điều gì đó, thế là Hắc Kỳ Lân liền lập tức quay đầu sang nhìn nhìn vị tiểu tiên tử.

"Ặc... Không... không lẽ thật ngươi không biết nói chuyện.?" Hơi bất ngờ vì tiếp thấy Hắc Kỳ Lân không trả lời nên vị tiểu tiên tử đã hỏi lại một lần nữa.

Tình cảnh quen quen thuộc, câu nói quen thuộc, nhưng chỉ khác là người trước mặt hiện giờ lại là một vị tiên tử xinh tựa như hoa, chứ nào giống với hình ảnh của một người bán thú nào đó ở rất lâu ở trước kia.

Thấy vậy Hắc Kỳ Lân liền bị vị tiểu tiên tử trước mặt làm cho hiếu kỳ, thế là bỗng Hắc Kỳ Lân đã lâu không mở miệng nói thì lúc này không ngờ lại lên tiếng hỏi.

"Cô... Cô là ai.?"

"Hả.?" Vị tiểu tiên tử liền giật mình bất ngờ khi nghe được Hắc Kỳ Lân mở miệng nói chuyện.

Tiếp vị tiểu tiên tử liền lấy lại bình tĩnh rồi vui vẻ không ngần ngại hướng Hắc Kỳ Lân nở một nụ cười đáp.

"Phượng Tiên.! Ta là Phượng Tiên Tử.!"

"Phượng Tiên.!" Hơi ngạc nhiên Hắc Kỳ Lân liền lập lại một lần về cái tên này.

----------!!!----------