Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc

Chương 207: Đại Mộng Tiền Kiếp Hắc Kỳ Lân 4

Thiên Đình Cung

Ở một nơi xa với Thiên Nguyên lúc này có một vị tiên tử mặc nguyên một bộ bạch bào trắng ngần, trên bạch bào thì lại có thêu hình con phượng hoàng màu ánh kim nhìn rất chi là bắt mắt.

"Grào..."

Bỗng ngay lúc này vị tiên tử bạch bào liền nghe được tiếng gầm rống lớn chấn động bốn phương của một con thần thú nào đó. Mà uy lực của con thần thú này thì quả thật rất bá khí vô cùng.

Thế là vị tiên tử bạch bào liền có chút hiếu kỳ tò mò nhỏ nói. "Thiên Đình khi nào mà lại xuất hiện một con thần thú không biết phép tắc như thế nha."

Vị tiên tử tự hỏi nhưng lại chẳng có ai trả lời cả, thế là vị tiên tử bạch bào lại nhìn về xa xa phương hướng xuất ra tiếng thần thú gầm rống lớn kia.

Cứ thế vị tiên tử bạch bào nhìn xa xăm được một chút thì bỗng lại liền nói nhỏ tiếp. "Hay là mình cứ đi xem qua một chút nhỉ.?"

Ngừng một chút thì vị tiên tử bạch bào lại nói tiếp. "Ươm... Chắc là sẽ không sao đâu, ta chỉ chạy qua xem một chút rồi quay lại nhanh thôi, chắc sẽ không đến mức trễ buổi tiệc đâu nhỉ."

Nghĩ thế vị tiên tử bạch bào liền lập tức rất hiếu kỳ nhanh phi thân bay nhanh chóng về hướng phát ra tiếng gầm của con thần thú kia. Nhưng vị tiên tử bạch bào kia có nào biết được khi cô vừa rời đi không lâu thì ở đây liền lập tức trở nên rất huyên náo.

Vì sao lại thế ư.? Quả thật có rất nhiều vấn đề mà vị tiên tử bạch bào kia chưa nghĩ tới tường tận nha. Hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là vị tiên tử bạch bào đó vẫn còn rất ham vui chưa muốn trưởng thành cũng nên.

Lúc này khi vị tiên tử bạch bào vừa đi không bao lâu thì ở đây liền xuất hiện một nhóm tiên tử vội vàng hoảng loạn hô lớn.

"Người đâu... Người đâu... Mau mau tìm người a.... Còn ngươi... ngươi mau đi gọi thiên binh đến đây giúp đỡ tìm người mau... Còn còn ngươi hãy lập tức đi báo chuyện này cho thiên đế... Còn có ngươi... ngươi mau đi gọi thêm tiên tử tìm xung quanh xem sao... Còn có ngươi.... Còn ngươi... ngươi... Còn ngươi..."

Cứ thế nơi này liền ngay lập tức loạn thành một đoàn, mà còn vị tiên tử bạch bào kia thì hiện vẫn rất vô tư không nghĩ nhiều đến những việc có thể xảy ra này. Cứ thế nơi này liền làm kinh động không nhỏ đối với thiên đình.

----------...----------

Thiên Nguyên : Thiên Đình Cung

Thiên Nguyên lúc này Hắc Kỳ Lân vẫn lơ lửng trên không, mắt thì vẫn xa xăm vô hồn nhìn về một phía. Còn bên dưới thì Phượng Tiên Tử thì hiện rất không rõ sao mình lại đau lòng đến nỗi rơi cả nước mắt.

Được một lúc thì Phượng Tiên Tử liền vội lau đi dòng nước mắt xong cô tiếp nhìn Hắc Kỳ Lân phía trên một lát rồi bỗng hô gọi nói.

"Thần thú Đại Hắc ngươi... ngươi thật chết tiệt, thật đáng ghét mà..."

Ngừng một chút Phượng Tiên Tử mắt vẫn đỏ vội nấc lên một cái rồi liền hướng Hắc Kỳ Lân nói tiếp.

"Đại Hắc thần thú ngươi rốt cuộc là có chuyện gì vậy.? Ngươi có thể xuống đây nói chuyện với Phượng Tiên ta hay không a..."

Hắc Kỳ Lân hiện mắt đang vô hồn thì liền bị những lời nói của Phượng Tiên kéo về làm cho tỉnh táo hơn, tiếp Hắc Kỳ Lân liền quay sang nhìn xuống Phượng Tiên phía dưới.

Bỗng thấy Hắc Kỳ Lân không nói gì mà cứ chăm chăm nhìn vào mình thì Phượng Tiên liền có chút khó hiểu nói.

"Thần thú ngươi không phải là đã bị ngốc luôn rồi đó chứ.?"

Nghe vậy Hắc Kỳ Lân vẫn không mấy quan tâm lắm nói. "Sau này không được gọi tên ta lung tung như thế.!"

"Hả...?" Phượng Tiên nghe Hắc Kỳ Lân bỗng dưng nói không đâu thì liền có chút giật mình một cái, xong rồi nói. "À... à... Vậy không biết ta phải nên gọi thần thú ngài là gì thì được đây.?"

"Lân Ca.! Sau này cô cứ gọi ta như thế đi." Hắc Kỳ Lân liền lập tức lạnh nhạt đáp.

"Lân Ca.!" Phượng Tiên bỗng nhỏ giọng lập lại một lần xong lại nhanh hướng Hắc Kỳ Lân ấp úng nói tiếp. "Cái này... cái này... Ngươi chỉ là một con thần thú sao lại bắt ta gọi ngươi một tiếng ca này nha..."

Ngừng một hơi Phượng Tiên lại nói. "Cái này... cái này nếu mà chúng tiên tử khác mà biết được thì sẽ cười ta chết mất..."

"Ha... ha... ha... Lân Ca... Lân.. ha... ha... Lân Ca... ha ha ha... Cười chết ta mất... ha ha ha...." Bỗng ngay lúc này có một giọng nói nói cười cười lớn của một vị cô nương bỗng nhiên đằng xa vang lên.

Mà giọng nói cười này không phải ai khác mà nó chính là của vị tiên tử bạch bào nào đó kia nha. Tiếp vị tiên tử bạch bào lại hướng Hắc Kỳ Lân nói.

"Thần thú từ xưa đến nay đều là đi theo phụng mệnh chúng tiên chứ nào có chuyện chúng tiên phải gọi thần thú một tiếng ca nha. Đúng thật là buồn cười quá đi mà... ha ha ha..."

Phượng Tiên đang khó xử vì lời đề nghị của Hắc Kỳ Lân thì liền bị sự chen ngang của vị tiên tử bạch bào kia làm cho chú ý lập tức nhìn qua.

Khi nhìn qua thì Phượng Tiên liền chỉ thấy là một gương mặt xa lạ, nhưng bạch bào thì lại rất diễm lệ thì Phượng Tiên liền biết người này không phải là người tầm thường, thế là Phượng Tiên liền lập tức có chút lo sợ nhìn chằm chằm qua nhất thời không dám mở miệng nói gì.

Hắc Kỳ Lân lúc này thì mắt có chút sắc lạnh vì những lời bỡn cợt của vị tiên tử bạch bào kia. Tiếp Hắc Kỳ Lân liền có chút khó chịu trong lòng nói.

"Cô là ai.?"

"Hử.! Ta là ai sao.?" Bỗng nghe Hắc Kỳ Lân hỏi thế thì vị tiên tử bạch bào liền như á khẩu không biết phải trả lời như thế nào ngập ngừng đáp.

"Ta... ta... là... là ai... thì có quan trọng không a..."

"Hử..." Nghe vậy Hắc Kỳ Lân liền cau mày nói. "Ngay cả mình là ai cũng không dám nói thì cô có tư cách gì để lên tiếng ở đây hả."

"Ta... ta... ta..." Nghe vậy vị tiên tử bạch bào liền lập tức lắp bắp hơn khó chịu nhìn chằm chằm vào Hắc Kỳ Lân.

Bỗng nhiên vị tiên tử bạch bào mắt khiu mi tỏ vẻ ma mảnh mĩm cười nhìn Hắc Kỳ Lân nói tiếp.

"Nhị Tiên Tử.! Ta là Nhị Tiên Tử.!" Nói xong Nhị Tiên Tử liền khoanh hai tay trước ngực tỏ vẻ rất đắt ý nhìn nhìn Hắc Kỳ Lân.

Hắc Kỳ Lân thì sau khi nghe được cô nương phía trước chỉ là một vị tiểu tiên thì liền có chút không để tâm hừ lạnh một cái nói.

"Hừ.! Tiểu tiên mà cũng dám ở đây nói chuyện lung tung với ta." Tiếp Hắc Kỳ Lân liền hung dữ quát lớn.

"Lập tức.! Cút...!"

"Hả.! Ngươi... ngươi..." Bị Hắc Kỳ Lân không để mắt thẳng thừng lạnh lùng đuổi đi thì Nhị Tiên Tử liền cứng họng trong lòng liền lập tức khó chịu vô cùng nói.

"Ngươi... ngươi.... Thần thú ngươi cũng đừng có quá đáng."

"Hừ.! Quá đáng sao.?" Hắc Kỳ Lân vẫn lời lẽ sắc lạnh hướng Nhị Tiên Tử lạnh lùng nói tiếp.

"Ngươi cũng biết ta là thần thú, vậy nên ngươi cũng phải nên biết là tiểu tiên như ngươi cũng không thể so sánh ngang hàng được với ta đâu."

"Hừ.! Giỏi gì chứ.! Không phải cũng chỉ là một con thần thú thôi sao, Có gì hơn người đâu chứ." Nhị Tiên Tử liền có chút bực bội nhỏ nói xấu Hắc Kỳ Lân.

Lẫm bẩm nói xấu sau lưng người xong thì vị Nhị Tiên Tử liền một tay chỉ hướng Phượng Tiên khó chịu nói.

"Thần thú ngươi nói ta chỉ là tiểu tiên không có tư cách, vậy ta hiện cũng muốn hỏi thần thú ngươi. Vậy còn cô ta thì sao.?"

Nghe Nhị Tiên Tử nói thế Hắc Kỳ Lân liền lập tức hiểu được là cô ta ý muốn hỏi gì, thế là Hắc Kỳ Lân liền nói. "Phượng Tiên cô ấy khác, Nhị Tiên ngươi khác. Không thể đánh đồng cùng với nhau được."

"Hả..." Nghe vậy Nhị Tiên Tử liền có chút ngạc nhiên khó hiểu hướng Hắc Kỳ Lân nhanh nói.

"Khác chỗ nào a...! Cô ta là tiên tử, ta cũng là tiên tử cơ mà." Ngừng lại một chút xong Nhị Tiên Tử lại ngập ngừng nói. "Không... không phải... Thần thú ngươi là bị ngốc đấy chứ.?"

Hắc Kỳ Lân hôm nay cứ liên tiếp hết người này đến người khác đều bị nói là ngốc thì liền cảm thấy trong lòng có chút khó chịu giận dữ hướng Nhị Tiên Tử không báo trước bỗng gầm lớn.

"Grào..." Ngay lập tức có một luồng nguyên khí thần thú lớn chấn mạnh bắn phá về phía Nhị Tiên Tử.

Nhị Tiên Tử bỗng thấy Hắc Kỳ Lân không nói gì mà đã ra tay thì liền trong lòng tức giận vung tay quát lớn.

"Thần thú đáng ghét.!"

Tiếp Nhị Tiên Tử chỉ một cái vung tay nhẹ thì bỗng liền xuất hiện một luồng nguyên khí cũng không hề nhỏ phóng ra tạo thành một làng sóng chấn mạnh quét ngang về phía trước.

"Ầm... Ầm... Ầm...."

Hai luồng nguyên khí cứ vậy lao vào nhau chấn mạnh thương khung nổ lớn vang dội cả một vùng trời Thiên Nguyên. Sấm chớp đùng đùng vang trời cũng vì thế mà liền xuất hiện khắp cả bầu trời.

Tiếp bầu trời liền nổi cuồn cuộn mây đen, sấm chớp đùng đùng cũng vì thế mà cũng liền trở nên hung hãn chém gió cắt ngang thiên không.

Bỗng ngay lập tức Thiên Nguyên nơi này liền bầu trời tối lại thương khung dị tượng bất thường, chấn động bốn phương.

Cũng vì lẽ thế nên vào lúc này hầu như cả thiên đình Thiên Đình Cung giờ hiện tất cả chúng tiên đều cũng hiện bị làm chi kinh ngạc nhìn về hướng Thiên Nguyên này.

Hắc Kỳ Lân thấy Nhị Tiên Tử chỉ nhẹ nhàng vung tay thì đã có thể phát ra một lượng lớn nguyên khí cứng rắn đỡ được chiêu thức của mình thì liền mắt khiu mi nhìn chằm chằm Nhị Tiên Tử không rời mắt.

Lúc này Phượng Tiên ở dưới bỗng thấy cả hai chỉ nhẹ vung một cái thì đã làm cho chấn động thương khung như thế thì liền trong lòng lo lắng hướng nhìn Hắc Kỳ Lân nhanh nói.

"Lân Ca.! Đừng... đừng đánh... Dừng lại đi."

Bởi trong lòng Phượng Tiên nghĩ biết vị Nhị Tiên Tử kia chắc chắn không phải là người bình thường rồi, nên cô liền lập tức không ngần ngại muốn lên tiếng ngăn cản Hắc Kỳ Lân.

Vì cũng bởi lẽ lúc này cô không biết là phải giải thích như thế nào, nhưng trong lòng của cô nó thật sự hiện đã rất quan tâm lo lắng cho cái con thần thú ở trước mặt này rồi.

Hắc Kỳ Lân đang mắt sắc bén lườm Nhị Tiên Tử thì liền bị lời nói của Phượng Tiên kéo cho quay về. Thế là Hắc Kỳ Lân tâm liền có chút tĩnh lặng hơn, lập tức quay sang nhìn Phượng Tiên.

Tiếp Hắc Kỳ Lân liền không báo trước lập tức phi nhanh xuống dưới, đồng thời cũng bỗng nhiên thân mình dị động hóa thành hư ảnh rất nhanh tiếp cận Phượng Tiên.

Phượng Tiên ở dưới bỗng thấy Hắc Kỳ Lân tự nhiên lao nhanh về phía cô thì cô cũng có chút sợ hãi lập tức nhắm nghiền đôi mắt không dám nhìn.

Tiếp qua một hồi lâu nhưng Phượng Tiên cũng không thấy có chút động tĩnh gì cả. Thế là cô liền ngập ngừng mở hờ đôi mắt đang khép vì sợ hãi của mình ra.

Nhưng khi Phượng Tiên cô vừa lờ mờ nhìn rõ ràng được hình ảnh phía trước lúc bấy giờ thì trong lòng cô bỗng liền lập tức bị thắt chặt một cái khiến lòng cô rất đau đớn thống khổ.

Việc sao Phượng Tiên cô bị như vậy thì hiện cũng chưa rõ ràng, nhưng hình ảnh mà cô lúc này nhìn thấy thì đó là hình ảnh của một người nam nhân.

Người nam nhân này toàn thân một bộ hắc y, thân hình cao ráo, gương mặt anh tuấn thân quen vô cùng.

Bỗng nhiên ngay lúc này người nam nhân hắc y đang đứng trước Phượng Tiên lên tiếng nói.

"Là huynh đây.!"

Chỉ một câu ngắn gọn vô cùng đơn giản nhưng nó liền không biết vì sao lại có thể làm cho Phượng Tiên liền lập tức nức nở nước mắt hai hàng. Hai vai Phượng Tiên thì cứ rung lên từng hồi. Cổ họng thì cứ nấc nấc nghẹn ngào rất đáng thương.

Bang.... Bỗng như có một âm thanh chấn vỡ nào đó nổ tung lớn trong đầu của Phượng Tiên ngay lúc này vang lên.

Tiếp Phượng Tiên liền nhìn thấy có vô số những hình ảnh xa lạ nhưng rất thân thuộc bỗng dưng xuất hiện ở trong đầu của của cô.

Bỗng lúc này có một hình ảnh của một đoạn hồi ức nào kia lúc này liền hiện ra trong đầu của Phượng Tiên. Mà hình ảnh đó thì là cũng là người nam nhân ở phía trước mặt Lân Ca này.

Tiếp hình ảnh ký ức của người nam nhân Lân Ca đó nói. "Phượng Yêu.! Là huynh đây.!"

Bang... Ngay lập tức hình ảnh liền vỡ vụng tang biến, tiếp lại một hình ảnh khác liền lập tức hiện ra tiếp.

Lúc này thì nó cũng là hình ảnh của người nam nhân Lân Ca trước mắt này, nhưng chỉ khác là lúc này bên cạnh người nam nhân hắc y Lân Ca lại có thêm một người nam nhân ma thú bán nhân khác nữa, và còn có trên vai của nam nhân hắc y Lân Ca thì lại có thêm một con tiểu hồ ly trắng nhìn rất đáng yêu nữa.

Bỗng nam nhân ma thú bán nhân lúc này lên tiếng nói. "Tam muội à.! Nhị đệ và Tiểu Ly đã biết lỗi rồi a... Cho nên... nên... nên... Tam muội hãy xem xem bỏ qua cho hai đứa nó đi a..."

Hình ảnh nam nhân hắc y Lân Ca cũng liền nói. "Phượng Yêu tiểu tam muội.! Huynh xin lỗi mà..."

Con yêu thú hồ ly trắng tên Tiểu Ly lúc này cũng vội nói. "Ươm... ươm... Tiểu Ly thật không dám nữa âu..."

Bang... Bang... Bang... Cứ thế từng hình ảnh cứ hiện ra trong đầu của Phượng Tiên.

Mà những hình ảnh xa lạ nhưng thân quen này nó cứ liên hồi hiện ra như thế thì nó cũng đã vô tình liền làm cho Phượng Tiên cứ khó chịu nấc nghẹn thút thít liên hồi.

Hắc Kỳ Lân trước mặt lúc nào bỗng thấy hình ảnh Phượng Tiên hiện vẻ rất đáng thương. Nên liền cũng làm cho lòng của Hắc Kỳ Lân rất đau, nên thế là Hắc Kỳ Lân liền không do dự tiến lên lập tức choàng lấy Phượng Tiên ôm chặt lấy vào lòng.

Hai tay Hắc Kỳ Lân xiết chặt lấy Phượng Tiên trái tim đau nhói mở miệng nhanh nói.

"Khổ cho muội rồi..."

"Hức... hức... Không khổ... hức.... hức... Muội không khổ... Hức... Hức..."

Tiếp Phượng Tiên cũng lập tức hai tay choàng qua ôm chặt lấy Hắc Kỳ Lân, đầu thì cứ dùi vào ngược của Lân Ca nức nở khóc không ngừng.

Hai người cứ vậy giống như đã vượt qua muôn ngàn cố sự đáng thương ôm chặt lấy nhau. Bầu trời thì cứ sấm chớp đùng đùng mây đen giăng kín khiến cho tình cảnh lúc này nó lại càng khiến thêm vẻ ưu thương vô ngần.

Nhị Tiên Tử phía xa lúc này chứng kiến tận mắt hết thảy thì liền miệng mở to há hốc mồm khó tin, mắt thì mở to nhìn chằm chằm lấy Lân Ca và Phượng Tiên lắp bắp nói.

"Cái này... cái này... Hai người bọn họ.... bọn họ giữa thanh thiên ngang nhiên mà... mà phạm giới a..."

----------...----------

Vạn năm trước - Rừng Hoa Đỏ : Phượng Yêu

Phượng Yêu một bán nhân yêu thú thân hình xinh đẹp ngày nào lúc này điêu tàn nằm bệnh yếu ớt sắp lìa nhân gian. Mái tóc toàn bộ đã chuyển thành một màu trắng như mây.

Lệ tràn khóe mi lăng dài trên má, nấc nghẹn bàn tay nắm chặt hai viên ngọc lệ Hắc Kỳ Lân dấu tích năm xưa để lại.

Bán yêu thân hình xinh đẹp không kém Hỏa Hồ Tiểu Ly bên cạnh vẻ mặt chẳng cam tâm tuông trào nước mắt.

"Phượng tỷ.! Tỷ đừng có như vậy nữa có được hay không.?" Lời nói nghẹn ngào kèm theo nước mắt đáng thương Hỏa Hồ Tiểu Ly.

"Tiểu Ly.!" Phượng Yêu yếu ớt cố gắng lên tiếng. "Kỳ Lân hắn... hắn... Lân Ca hắn cớ sao vẫn chưa quay lại.?"

"Tỷ.... hức... hức..." Hỏa Hồ Tiểu Ly càng thêm nghẹn khuất. "Chủ nhân ngài ấy sẽ nhanh quay lại thôi.! Vậy nên tỷ hãy chờ thêm một chút nữa thôi."

"Không kịp nữa rồi.!" Phượng Yêu khẽ đáp. "Tâm cảnh loạn động xáo trộn, ngưỡng cảnh tổn thương bình cảnh, hơi tàn Phượng Yêu ta cuối cùng cũng không thể cưỡng cầu."

"Tinh..." Phượng Yêu lệ tràn đọng lại trên khóe mi, bàn tay khẽ buông thõng đánh rơi hai viên ngọc lệ Hắc Kỳ Lân.

"Tỷ...." Hỏa Hồ Tiểu Ly đau lòng hô lớn khi bỗng thấy Phượng Yêu đã chính thức buông tay.

Bên ngoài tỷ đệ nhà Miêu Hoàng Ưng nghe rõ chuyện chẳng lành, liền cũng ánh mắt đượm buồn khó tả.

"Bạch Hoàng hắn không còn, ấy vậy mà đến Phượng Yêu cô ấy cũng rời đi. Quả là quá bi sầu nhân thế."

"A.... Không......" Hỏa Hồ Tiểu Ly bạo nộ rống lớn kích động. "Thiên Đình Cung...."

Nghiến răng ken két đôi mắt trừng lệ thù oán thâm sâu ngập tràn, Hỏa Hồ Tiểu Ly trong lòng quyết tâm rồi sẽ có một ngày cô sẽ một đường đánh tới trước cổng Thiên Đình Cung.

Từ đó Hỏa Hồ Tiểu Ly ma hóa tu luyện nhập thân, tối cường chân thể ma quân đỉnh thiên. Mà con đường để có thể chống lại cả Thiên Đình Cung đó, nó cũng là trải qua một vạn năm tròn.

----------...----------

Quỷ Môn Quan : Phượng Yêu.

Ai... lảo đảo lê bước đôi chân... Chàng đang ở đâu... Ta gọi thật lớn... tên chàng...

Âm thanh kia... chưa kịp lan đến được chàng..... Thì hình bóng.. đó... đã, vội nhanh tan biến...

Lảo đảo lại bước.. đến, trước cầu Nại Hà... Dẫu cho là phiêu tán, cũng quyết không nhận canh Mạnh Bà...

Ta... không.. muốn quên, ngọt ngào giữa chúng ta...

Ta... không... thể quên, từng li từng tí của chúng ta...

Và ta.... muốn, mang theo hồi ức kiếp này... trong lần luân hồi, tìm lại chàng... Sống mãi bên nhau, ôm chặt lấy chẳng, phân ly...

Nhớ đến chàng khiến tim.. co thắt, ôi rất đau, Thắt đến vỡ nghẹn nát hết cả cõi lòng.

Lật tay hất đổ, chén canh của Mạnh Bà, Rơi xuống liền một tiếng vang vỡ tan...

Mạnh Bà xin người hãy mở lòng, từ bi. Không thể hồn phách ta, gió cuốn mang đi.

Sâu đậm tình yêu, của ta sẽ luôn hướng về.

Lại tìm về đến nhân thế.....

Nhớ đến chàng khiến tim... Co thắt, ôi rất đau. Thắt đến vỡ nghẹn nát hết cả cõi lòng.

Lật tay hất đỗ, chén canh của Mạnh Bà. Rơi xuống liền một tiếng vang vỡ tan... Há...

Làm sao thể quên, tiếng du dương về chàng. Làm sao thể quên, vấn vương cùng với chàng.

Chỉ muốn đổi lấy sợi dây tơ kia màu hồng.

Lại nữa nối tiếp... Nhân Duyên...

----------...----------

Thiên Nguyên : Thiên Đình Cung.

Hắc Kỳ Lân bao ngày dường như luôn cố nén quên đi, ấy rồi lúc này bỗng kí ức ùa về. Tim ấm nóng co thắt từng cơn nhói lòng, ôm lấy giữ chặt Phượng Yêu ngày nào vào lòng không muốn xa lìa.

Phượng Tiên nước mắt ước đẫm lệ tràn thúc thít uất nghẹn vạn năm như thủy hồng cuồng cuộn sóng trào dâng cao ngút thiên.

Tim nhỏ nhói lòng Phượng Yêu không quên ân tình năm xưa sở tại Quỷ Môn Quan, ai kia đã cảm thông mở lòng từ bi.

"Cảm ơn... hức... hức... Cảm ơn Mạnh Bà.... hức... hức... Cảm ơn bà...."

----------!!!----------