Hệ Thống Mau Xuyên, Vương Giả Phản Công

Chương 2: Vạn kiếp bất phục ( tiếp )

Tử Lăng Khuynh căm phẫn nói , trong đôi mắt của nàng giờ chỉ có một chữ ... Hận

Tử Cầm Ly ngạo nghễ nhìn, cười đến khinh thường

" Thiên đạo là gì ? Ta không cần biết , ta chỉ cần biết ở đây ta mới là thiên đạo . Còn hối hận sao ? không bao giờ ! Tử Cầm Ly ta đây chưa từng có khái niệm ấy

Tử Lăng Khuynh ... ngươi có còn nhớ năm ta 8 tuổi được đưa vào cung không ? Một đứa bé nghèo khổ như ta, nhìn thấy tất cả sự bẩn thỉu của một đám người, sự hám danh lợi, sự quan trọng của quyền lực . Chậc.... ngươi có biết lúc ấy ta nghĩ như thế nào không ? ... Ta muốn đứng ở trên vị trí cao nhất kia như phụ hoàng ngươi , có thể sai khiến tất cả làm theo ý mình ... Bám lấy ngươi cũng chỉ vì... "

" Đừng nói , đừng nói nữa , ngươi... câm miệng cho ta, câm miệng cho ta... " Nàng gào thét lên điên cuồng, thật sự không muốn nghe tiếp, nghe lại cái quá khứ đầy ngu xuẩn đó

" Cầm Ly, việc gì phải tốn thời gian nói chuyện với cô ta, không bằng ... " Tranh Cơ Nhàn kéo tay hắn, giọng nói pha chút lạnh lùng

" Tiểu yêu tinh, không cần gấp, đợi ta nói nốt với nàng ta vài câu cũng không muộn "

Tử Cầm Ly khẽ vuốt tóc rồi hôn lên trán Tranh Cơ Nhàn, dịu dàng nói , đôi mắt nhu tình như nước

Tử Lăng Khuynh khinh thường nhìn một màn trước mặt khẽ cười, nụ cười vân đạm phong khinh

" Bây giờ các ngươi hết chỗ để bày tỏ tình cảm nên đến chỗ người sắp chết như ta để cho ta chiêm ngưỡng hả ? Đặc sắc đấy !! "

Tử Cầm Ly tức khắc nhìn nàng bằng ánh mắt như rắn độc, cảm xúc muốn giết chết nàng ngay tại chỗ bùng nổ. Hắn ta ép xúc động ấy xuống lại gần dùng đế giày đạp mạnh lên xương quai xanh của nàng . Giọng nói rít qua kẽ răng.

" Bình tĩnh, nghe hết câu chuyện ta kể đã. Ngươi đừng làm ra chuyện gì khiến ta tức giận , có lẽ mạng nhỏ của ngươi lâu hơn một chút đấy, vả lại ta còn muốn hỏi ngươi vài chuyện "

" Phi.... ta đang nghe chuyện cười hả ? Tử Cầm Ly, ngươi tự tin quá lớn đấy, ngươi nghĩ đến nước này, ta còn phải lấy lòng ngươi để sống thêm vài khắc hay sao ? Đằng nào cũng chết, chi bằng chết sớm chút cũng không sao ! Cần gì phải ở đây nghe ngươi nói nhảm "

Nàng trào phúng nhìn Tử Cầm Ly, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt sắc bén có thể nói là rất giống Tula từ địa ngục bò ra

Tử Cầm Ly hình như bị chọc giận chân giẫm lên người nàng càng mạnh thậm chí còn nghe thấy tiếng động răng rắc của xương

Tử Lăng Khuynh phun ra một búng máu, đôi môi nàng đỏ đến yêu dị

" Ngươi không muốn nghe cũng phải nghe , bởi vì ta muốn cho ngươi thấy sự ngu xuẩn của ngươi trước khi chết .... Ừm... năm đó , ngươi nhận được ngàn vạn sủng ái, ta đây chính là cố tình muốn tiếp cận ngươi, bày ra cái dáng vẻ đáng khinh đó để ngươi tin tưởng ta , thậm chí xin phụ hoàng mẫu hậu ngươi cho ta được làm đệ đệ của ngươi để tránh sự nguy hiểm nơi cung cấm .

Ngươi không ngờ phải không ? Ta chính là cho ngươi uống loại thuốc Cơ Nhàn đưa khiến ngươi mất khống chế giết người trước mặt bách tính , cái danh yêu nữ cũng là ta cho người phao tin .

Ngươi cho dù tài mạo , văn võ song toàn thì sao , được xưng là thông minh , phong hoa tuyệt đại , thì cũng chỉ là bại tướng dưới tay ta ... người mà ngươi từng tin tưởng , người mà ngươi từng gọi hai tiếng đệ đệ ... ha ha ... ngu xuẩn ... ngu xuẩn "

Trong vô thức đôi mắt đen như mực của Tử Lăng Khuynh khi nghe hắn nói dần đỏ lên ... ma mị . Nàng bị hắn đè chặt không thở được , máu trào ra từ miệng nàng ngày càng nhiều ... chật vật !!

" Cầm Ly !! Nàng ta sắp chết rồi , chàng mau bỏ chân ra đi , chúng ta đưa nàng ta đến đại điện đã kẻo lỡ việc "

" Nhàn nhi , đều nghe nàng "

Tử Cầm Ly yêu chiều nhìn Tranh Cơ Nhàn ra lệnh cho người tháo xích ở trên người Tử Lăng Khuynh ra rồi kéo nàng đi theo , hai chân trắng nõn của nàng máu thịt lẫn lộn , đầu gối còn bị đóng đinh nhức nhối khiến nàng liên tục khuỵu xuống suốt đường đi , đau đớn nhưng nàng không hé răng một lời cắn răng chịu đựng , một đường đến đại điện

Đau đớn đến mức tê liệt

Nhưng ...

Nàng không khóc , đáy mắt một mảnh âm u . Bởi vì sao ? Bởi vì sự kiêu ngạo của một công chúa không cho phép nàng được rơi lệ trước mặt kẻ thù của mình

Chỉ có thể cam chịu , chỉ có thể nhẫn nhin đợi thời cơ để vùng lên chứ tuyệt đối không được mềm yếu

Chỉ có vậy nàng mới không bị nhấn chìm trong sự tàn nhẫn , tuyệt tình của thế giới này !!.

.

.

.