Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị

Chương 15: 15 Không Có Chỗ Thoát

Lâm Quát cảm thấy "kinh sợ" hay "hoảng hốt" đều không thể hình dung Tiểu Vũ lúc này, mặc dù cậu đang bị cô chỉ thẳng mặt.

Biểu cảm của Lý Nhất Nam và Lương Tư Hồng đều không dễ coi, ngược lại chỉ có Lâm Quát là người điềm tĩnh nhất.

Nhìn qua Tiểu Vũ thực sự không bình thường, giống như bị thứ gì đó doạ sợ vỡ mật, không… Lâm Quát quan sát Tiểu Vũ, nếu đêm qua cô ấy nhìn thấy gì đó, nói cụ thể hơn là, Tiểu Vũ đêm qua nhìn thấy "Lâm Quát", cô bị "Lâm Quát" doạ sợ vỡ mật, sẽ chẳng có đạo lý đến sáng ngày hôm sau dám không chút đề phòng chỉ thẳng vào cậu.

Hiểu đơn giản là, may mắn sống sót sau khi trải qua nỗi khiếp sợ từ một kẻ cùng hung cực ác, nếu như muốn vạch trần cậu, cũng nhất định phải cân nhắc đến an toàn bản thân trước tiên.

Sự thực cả Lý Nhất Nam và Lương Tư Hồng cộng lại chưa hẳn là đối thủ của Lâm Quát, lúc này cả hai đều không thể cho Tiểu Vũ bất kỳ trợ giúp nào, nếu cô kích động đến Lâm Quát, còn không phải hại nhiều hơn lợi sao.

Nhưng Tiểu Vũ chỉ đến không phải Lâm Quát!

Cậu lập tức quay người, dù có lớn gan hơn người bình thường một chút, nhưng cậu vẫn bị thứ sau lưng làm cho giật mình.

Cả hai người kia cũng theo đó quay lại, lúc thấy rõ thứ đằng sau, lập tức như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu.

Quản gia lặng im đứng phía sau, âm u nhìn bọn họ.

"Đệt." Lâm Quát giật lùi vào phòng, kéo giãn khoảng cách với quản gia.

"Ông ta… ông ta…" Tiểu Vũ cầu cứu nhìn Lâm Quát, cô dám chỉ thẳng vào quản gia, chắc hẳn biết cậu đang ở đây, giống với Lý Nhất Nam, đều cảm thấy an toàn mỗi khi có Lâm Quát bên cạnh.

Nhớ đến quản gia thuộc phe "bên kia", Lâm Quát lập tức ném cho Tiểu Vũ một ánh mắt, ra hiệu cô tạm thời im lặng, không muốn tiết lộ quá nhiều tin tức.

Tiểu Vũ run rẩy ngậm miệng, co rúm vào một góc không dám lên tiếng.

Ba người ngoài cửa dần bình tĩnh lại, tiến vào phòng ngồi xuống, trên bàn ăn vẫn bày 6 phần điểm tâm.

Lâm Quát im hơi lặng tiếng liếc mắt xuống dưới, nhìn thấy một góc "chân" dính tro cốt kia.

Nó ngồi chồng chéo lên vị trí của Tiểu Vũ, liên tục lặp lại động tác nhỏ, giống như dẫm phải vật cứng gì đó mà mong muốn thoát khỏi hoàn cảnh không quá dễ chịu này.

Quản gia hôm nay khác hẳn, dù vẫn kiêng dè đứng ngoài cửa chẳng dám vào phòng, nhưng đã không sợ hãi giống như trước, trong mắt còn lộ ra một tia oán hận khó tả.

Lâm Quát nhanh chóng thu tầm mắt lại, lắc lắc đồ ăn trong tay, làm như vô ý nói: "Chúng ta bên này 4 người, "bên kia" 6 người, 4 cộng 6 bằng bao nhiêu, ông lại chuẩn bị bao nhiêu phần điểm tâm?"

Quản gia thoáng chốc ngây người, nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh, hai bên khoé miệng cong lên, chậm rãi lộ ra một nụ cười quỷ dị: "Tôi làm đủ, từ nay về sau chỉ có 6 phần, mãi mãi chỉ có 6 phần."

Lâm Quát nghe vậy, phức tạp nhìn thoáng qua quản gia, nhíu mày không vui nói: "Ông thì làm được cái gì, cút đi."

Quản gia tức giận thở hổn hển, tựa như muốn tranh luận rõ ràng với Lâm Quát một phen, vừa định bước vào cửa lại cứng ngắc dừng lại: "Đêm nay, chính là đêm nay, về sau mọi chuyện sẽ trở lại bình thường!"

Ông ta lặp lại câu nói này, nụ cười trên mặt càng lúc càng lớn càng lúc càng rõ, cuối cùng "ha ha ha" cười lên, sau đó lại tỏ ra ý tứ lười muốn so đo với người chết, quay người rời đi."

Chờ ông ta đi hẳn, Lương Tư Hồng liền vội vàng hỏi Tiểu Vũ đã xảy ra chuyện gì đêm qua.

Tiểu Vũ vẫn chưa hết run: "Đêm qua tôi… tôi trốn trong phòng ăn." Nhớ lại chuyện đêm qua, Tiểu Vũ nháy mắt khóc tới nơi: "Quản gia tới…"

"Ông ta phát hiện ra cô?" Lý Nhất Nam vừa nghe đã thót tim, lau vệt mồ hôi cho Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ lắc đầu: "Tôi không biết ông ta có phát hiện ra tôi không, chỉ đứng trước cửa phòng chứ không tiến vào...!Tôi không biết ông ta có nhìn thấy tôi không."

Lâm Quát: "Đừng sợ, từ từ nói."

Tiểu Vũ cảm kích nhìn cậu, tiếp tục kể: "Trong tay ông ta cầm một cái búa sắt."

Lương Tư Hồng: "Búa sắt?"

Tiểu Vũ quệt nước mắt: "Tôi không rõ lắm, chính là loại công cụ dùng để đục tường, khá nhỏ, tôi không biết gọi là cái gì."

Lương Tư Hồng còn muốn hỏi kỹ hơn, Lâm Quát lại ngăn cản: "Để cô ấy nói."

Lương Tư Hồng đành giữ im lặng.

Tiểu Vũ tiếp tục: "Ông ta đục trên cửa…" Tiểu Vũ vẫn còn khiếp sợ khi nhớ lại tiếng vang kia, nhưng đây không phải điều đáng sợ nhất, thứ khiến cô suy sụp chính là quản gia vừa đục vừa tự lẩm bẩm.

"Ông ta nói gì?" Lâm Quát hỏi.

Tiểu Vũ bứt chặt tóc mình: "Ông ta… ông ta nói… Tôi là Hạ Tâm Vũ." Đến đây cô không kiềm chế được nữa, nghẹn ngào kêu lên: "Ông ta nói ông ta là Hạ Tâm Vũ!"

Lý Nhất Nam ôm lấy Tiểu Vũ.

Tốt xấu gì cũng phải để Tiểu Vũ bình ổn lại, Lâm Quát hỏi: "Cô tên gì?"

Tiểu Vũ tuyệt vọng nói: "Hạ Tâm Vũ."

Một tiếng sét nổ vang bên tai đám người.

Lúc giới thiệu từ đầu phó bản, Tiểu Vũ chỉ nói mình gọi là "Tiểu Vũ", không hề nói hết họ tên.

Mà đám người cũng chỉ cần biết tên để phân biệt, cho nên chẳng ai đi hỏi rõ ngọn nguồn tên họ đầy đủ của Tiểu Vũ.

Giờ đã biết rồi, đám người ai nấy đều không thốt ra nổi một lời.

Đặc biệt là Lương Tư Hồng, sắc mặt nháy mắt khó coi tới cực điểm.

Lâm Quát liếc anh ta một cái: "Đêm qua, cái tên anh nghe được hẳn là Lương Tư Hồng?"

Lương Tư Hồng sửng sốt: "Cậu… làm sao cậu biết?"

Ban đầu Lâm Quát không biết, cậu vốn nghĩ Lương Tư Hồng giấu diếm manh mối chính là tên của cậu.

Nghe Tiểu Vũ thuật lại mới liên tưởng đến Lương Tư Hồng, vài ngày trước anh ta từng buộc cậu chứng minh thân phận liền nhìn ra được, anh ta là kiểu người thận trọng, không thể nào nghe thấy tên Lâm Quát mà vẫn chẳng chút đề phòng cùng ngồi ăn điểm tâm.

"Nếu anh nghe được là Lý Nhất Nam, tôi nghĩ lúc này anh đã bắt đầu thuyết phục tôi xử lý cô ấy rồi." Lâm Quát giễu một câu.

Lương Tư Hồng bất đắc dĩ cười cười xem như ngầm thừa nhận: "Bởi tôi biết chính mình không có vấn đề."

Lý Nhất Nam bất mãn nói: "Tôi mới không có vấn đề!"

Lương Tư Hồng cười tỏ ra thực có lỗi, có lẽ cho rằng không ai đánh người đang cười, Lý Nhất Nam đành phải kìm nén khó chịu trong lòng, cô nghĩ mãi không ra những cái tên này có ý nghĩa gì.

Chỉ đành nhờ Lâm Quát trợ giúp: "Đại lão, anh nghĩ…"

Không biết Lâm Quát đã rời vị trí từ lúc nào, tự mình xem xét vết tích trên cửa.

Từ khi tiến vào phó bản, cậu đã phát hiện ra vân gỗ đào, ban đầu còn tưởng là mới khắc, vì trong khe rãnh không có bụi bẩn.

Giờ mới phát hiện, sở dĩ vết tích vân gỗ đào giữ được sạch sẽ và "còn mới" như vậy, là bởi mỗi ngày đều được đẽo gọt thêm một lần.

Cậu lại đi kiểm tra những cánh cửa khác, giống với phòng ăn, đều có vết tích "còn mới".

Rốt cuộc là ý gì? Vì sao quản gia lại nói ông ta là Hạ Tâm Vũ, vì sao Lương Tư Hồng nghe được tên của mình, vì sao chân đàn piano lại khắc "Tặng Lâm Quát"?

Lúc này Lâm Quát không nghĩ tên của mình phổ biến đến nỗi trùng với bên kia nữa, đôi khi quá nhiều trùng hợp lại có nghĩa không hề có trùng hợp.

Nhưng ngoại hình của "người" trong bức ảnh đầu tiên hoàn toàn không giống với bọn họ, thậm chí là khác một trời một vực, có mù cũng sẽ không nhận lầm người.

Mà tên của bọn họ lại có liên quan gì đến vân gỗ đào trên cửa?

Trong lúc suy xét Lâm Quát đã đi lên cầu thang.

Vừa đặt chân tới tầng hai, một đôi mắt chiếu thẳng đến phía cậu.

Lâm Quát trông thấy quản gia đứng tận sâu nơi cuối hành lang, ánh nhìn vụng trộm ẩn hiện dưới bóng đèn ảm đạm.

Tia sáng yếu ớt không thể giấu được ánh mắt khiến người nghẹt thở ấy, cũng không thể giấu được đồ vật trong tay quản gia.

Thấy rõ được vật kia, Lâm Quát đơ ra chốc lát, lập tức bước nhanh trở lại phòng ăn.

Lương Tư Hồng thấy Lâm Quát có điểm không đúng, sốt ruột hỏi: "Cậu phát hiện cái gì? Hay là nghĩ đến cái gì?"

Lâm Quát nói: "Có ý nghĩ cũng có phát hiện, ý nghĩ chưa thể xác định, tạm thời không đề cập tới.

Trước nói phát hiện…"

Đám người nín thở lắng nghe.

Lâm Quát: "Đêm nay sẽ chết người."

Lương Tư Hồng gượng cười hai tiếng: "Đây không phải đã…"

Lâm Quát lắc đầu: "Ý tôi là, đêm nay sẽ chết người hàng loạt."

Lương Tư Hồng tức thì cứng đơ, Lâm Quát nói thẳng: "Mà trốn cũng đã vô dụng."

Lương Tư Hồng không quá muốn tiếp thu tin xấu này: "Sao… sao lại nói thế?"

"Còn phải hỏi?" Lâm Quát nói: "Quản gia chắc hẳn đều nghe được.

Hơn nữa, 13 cánh cửa tầng một, trừ phòng khách và phòng ăn còn lại đều khoá, không có gì bất ngờ xảy ra thì ban đêm cũng khoá hết lại, đến lúc đó phạm vi hoạt động của chúng ta đã hoàn toàn loại bỏ tầng một."

Không đợi đám người kịp phản ứng, Lâm Quát tiếp tục: "NPC luôn không muốn chờ lâu ở tầng hai, hiện tại lại xuất hiện ở đó, anh cảm thấy là vì cái gì?" Nói đến đây, Lâm Quát bổ sung thêm lời cuối cùng: "Có thể bỏ qua việc thu dọn gian phòng, trừ khi đạo cụ thu dọn chính là chùm chìa khoá trong tay ông ta."**

(**Đoạn này mình theo không kịp iq Lâm Quát luôn, ai giải thích giùm với~)

Vì sao đợi ở tầng hai? Đặt bẫy? Mai phục? Không thể nào là tuần tra ngắm cảnh.

Lương Tư Hồng nhắc lại: "Một chùm… chìa khoá? Ông ta muốn khoá tất cả phòng tầng hai sao?"

Lý Nhất Nam hít vào một ngụm khí lạnh, căng thẳng nói: "Như vậy phạm vi hoạt động chỉ có hành lang tầng hai? Cuối hành lang hẹp như vậy, đây không phải hoàn toàn cắt đứt đường trốn của chúng sao?"

Tiểu Vũ đã thực sự suy sụp: "Tiêu rồi tiêu rồi, đêm nay chúng ta đều sẽ chết."

Giữa bầu không khí bức bối này, Lương Tư Hồng đột nhiên nói: "Kiến trúc biệt thự có tổng cộng ba tầng! Chúng ta còn có thể lên tầng thứ ba!"

Điều này giống như cọng rơm cứu mạng, Lương Tư Hồng ra sức giữ cho bản thân tỉnh táo: "Đúng rồi, còn có tầng thứ ba, ban đêm chúng ta có thể trốn ở đó."

Lý Nhất Nam "a" một tiếng, không sai, còn có tầng thứ ba, mấy ngày nay bọn họ luôn hoạt động ở hai tầng dưới, suýt nữa đã quên biệt thự này có ba tầng.

Lâm Quát không nghĩ như vậy, cậu nhàn nhạt bác bỏ đề xuất tìm sống của Lương Tư Hồng: "Nếu tầng ba an toàn, vì sao quản gia không lên khoá? Ông ta khoá hết hai tầng dưới, có thể giải thích ông ta cố ý muốn đuổi chúng ta lên tầng ba."

Lý Nhất Nam hết cách: Nhưng… nhưng so với chỉ có một dãy hành lang tầng hai…"

Lâm Quát hiểu rõ ý tứ Lý Nhất Nam, tầng hai chỉ có một hành lang thẳng tắp, hoàn toàn không có bất cứ thứ gì che chắn, chỉ vung tro cốt ra, bọn họ vừa hiện hình căn bản sẽ không còn chỗ trốn.

Giọng điệu của Lâm Quát nặng thêm mấy phần: Còn có một cách sống sót khác."

—.