Hey, Bạn Trai Cũ, Cõng Em Được Chứ?

Chương 3: Phiên Ngoại (Hoàn)

Cố Thiệu Dương từ nhỏ đã được xem như là người nối nghiệp gia tộc để nuôi dưỡng, cha mẹ đối với hắn chỉ có nghiêm khắc không có tình yêu, hắn cũng chưa từng cảm thấy có gì không đúng. Chỉ là đôi khi bà nội phát giác thấy ưu sầu ẩn sâu trong đôi mắt hắn.

Cho đến một ngày nọ khi thầy giáo trong trường nói với cha mẹ hắn rằng Cố Thiệu Dương không có bạn bè, hắn về đến nhà liền bị cha nhốt phòng tối hai tiếng. Sau khi được thả ra, ông nói với hắn: “Con phải học được cách kết giao bạn bè.”

Cố Thiệu Dương mê hoặc làm theo. Trường hắn học vốn chính là trường quý tộc, tuy rằng trong số những người gọi là bạn này đó, có một ít sẽ hỗ trợ hắn khi hắn lập nghiệp rất lâu rất lâu sau này, nhưng hắn biết rằng đấy đều là lợi ích đầu tư, hắn vẫn thích gọi bọn họ là bạn làm ăn hơn.

Khi hắn lại lớn hơn một chút, một người chị họ của hắn bởi vì gia đình phản đối mà bị ép phải chia tay. Chị họ kể câu chuyện tình yêu giữa cô với một chàng sinh viên nghèo nhưng lại rất yêu cô cho hắn, lúc kể xong cũng là lúc chị ấy khóc khàn cả giọng. Cố Thiệu Dương thì lại vô cùng bình tĩnh mà phân tích đủ loại không thích hợp của bọn họ cho cô.

Rất lâu về sau chị ấy vẫn là có được hạnh phúc của mình, cuối cùng chàng sinh viên kia thế nào, Cố Thiệu Dương không biết, nhưng mà hắn vẫn nhớ rõ lúc chị họ nghe xong lời phân tích của hắn thì vừa phẫn nộ, vừa mang theo thương hại mà nói ra một câu: “Thiệu Dương, em thật là vô tâm.”

Sau này, cha mẹ hắn lại sinh thêm một người em trai. Có lẽ là cảm thấy đã có người nối nghiệp, hoặc có lẽ là cảm thấy phương thức giáo dục Cố Thiệu Dương không đúng, đối với người em trai này, cha mẹ hắn cưng chiều nó vô cùng. Mỗi lần nhìn thấy, Cố Thiệu Dương không phải là không hâm mộ, chỉ có điều hắn đã quen sinh hoạt một mình rồi mà thôi.

Thật ra theo như “chẩn đoán” của “bác sĩ” Hạ Viễn thì là: “Cố Thiệu Dương, anh đây là bị chứng thiếu hụt tình cảm.” Sau đó cợt nhả đè hắn trên giường nói tiếp: “Chúng ta tới chữa bệnh cho anh đi.” Kết quả là —— ngụy bá vương…… bị ngạnh thượng cung. Tất nhiên, đây là chuyện của rất lâu sau này.

Cố Thiệu Dương cứ như vậy một mình qua cấp hai, một mình lên cấp ba, rồi lại một mình thi đại học. Hắn máy móc tham gia các loại hoạt động, tham gia câu lạc bộ, tham gia Hội Sinh viên, hẳn là bởi vì, cuộc sống của hắn giống như một cái cân, hắn có thể bình tĩnh tính toán để vạch ra đường đi chính xác cho mình.

Cho đến một ngày ấy, một nam sinh có nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời ngoài ý muốn ngã vào trong thế giới của hắn.

Một lần là ngoài ý muốn, nhưng mà lần thứ hai, thứ ba thì sao? Hạ Viễn dùng phương thức của cậu xông vào thế giới của Cố Thiệu Dương, rủ hắn cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi học, cùng nhau chơi bóng, còn lôi kéo hắn trốn học đi du lịch, đi leo núi rồi lại đi ngắm biển. Cán cân thăng bằng của Cố Thiệu Dương đột nhiên không nhạy nữa, đối với Hạ Viễn, hắn chỉ muốn tìm mọi cách để cậu có thể vui vẻ hơn mà thôi.

Hắn cho rằng đây là tình bạn bè thân thiết, nhưng một ngày kia, có một bạn nữ hắn không có ấn tượng đưa thư tình cho hắn, tuy rằng Cố Thiệu Dương cự tuyệt nhưng mà thư tình vẫn lưu lại trên tay, hắn có chút lúng túng không biết phải làm gì. Lúc này Hạ Viễn hốc mắt hồng hồng bỗng dưng chạy ra, đổ ập xuống tỏ tình một hồi, đồng thời mạnh mẽ dùng cánh môi mềm mại cưỡng hôn hắn.

Cố Thiệu Dương phát hiện hóa ra hắn lại có thể có được càng nhiều hơn. Dùng một câu thực chua để nói chính là: Ôm lấy em, tựa như ôm được cả thế giới.

Cố Thiệu Dương bắt đầu chăm sóc Hạ Viễn, giúp cậu mua bữa sáng, đốc thúc cậu học tập, giúp cậu chép bài, chiếm chỗ ngồi, giúp cậu đánh nhau, rồi lại bất đắc dĩ mà cưng chiều bảo cậu ngoan nào. Hắn cũng sẽ làm ra món cơm chiên trứng chẳng ngon lành gì, mà Hạ Viễn sẽ vừa kêu khó ăn, vừa vét sạch đĩa. Cố Thiệu Dương cũng sẽ ấp ủ ý đồ xấu xa trên người mà đè lên Hạ Viễn của hắn, hỏi nhỏ: Có muốn lại tới một lần nữa không?

Khi Cố Thiệu Dương cho rằng hắn có thể chăm sóc tiểu Viễn của hắn cả đời, có thể che chở yêu thương cho thế giới nhỏ của hắn, dựa theo kế hoạch ban đầu của bọn họ là lập nghiệp, mua xe, mua nhà, nuôi một chú cún nhỏ hoặc là nhận một đứa bé về nuôi …… Thì cũng chính là lúc cha mẹ hắn bày ra ảnh chụp bọn họ trước mặt hắn, nói cho hắn biết hắn chỉ có hai lựa chọn: Một là chia tay, đi du học. Hai là cứ tiếp tục theo đuổi cái mà hắn gọi là tình yêu ấy đi, bọn họ sẽ không chia rẽ, nhưng mà sẽ nói chuyện của hai người cho mẹ Hạ Viễn sắp tiến hành phẫu thuật tim. Đó là lần đầu tiên Cố Thiệu Dương cảm thấy sợ hãi.

Khi hắn hỏi Hạ Viễn thì trong lòng đã có lựa chọn, hắn sẽ không ép Hạ Viễn phải come out cùng cha mẹ, bởi vì hậu quả mang đến lúc ấy có thể là chuyện mà bọn họ không thể nào gánh vác nổi. Hắn muốn hỏi Hạ Viễn có thể chờ hắn thêm hai năm nữa được không? Chờ hắn về nước, chờ sức khỏe mẹ cậu tốt lên, chờ đến khi cha mẹ hắn không thể uy hiếp bọn họ được nữa……

Chỉ là khi hắn vừa nói câu “tách ra”, khuôn mặt thất thần trắng bệch trong nháy mắt của Hạ Viễn giống như đang cắn xé trái tim hắn. Câu nói tiếp theo hết sức lộn xộn, hắn không biết Hạ Viễn có thể nghe được hay không. Chờ đến khi Cố Thiệu Dương lấy lại tinh thần muốn đi tìm Hạ Viễn giải thích thì đã bị bảo tiêu mạnh mẽ lôi đến sân bay. Trong khoảnh khắc máy bay cất cánh ấy, Cố Thiệu Dương dường như rõ ràng cảm nhận được, hắn đã mất đi tiểu Viễn của hắn rồi.

Hắn nhớ rõ lúc tiễn hắn bay, chị họ đã dùng kinh nghiệm của bản thân để an ủi hắn: “Thiệu Dương, trên thế giới này không có ai sẽ bởi vì thiếu đi một người nào đó mà không thể sống nổi.”

Trong bốn năm không có Hạ Viễn, bất kể là ở đất khách quê người hay là chốn đế đô phồn hoa, bất kể là vấp phải trắc trở gian nan hay là thành công trên con đường sự nghiệp, Cố Thiệu Dương vẫn âm thầm phản bác những lời ấy ở trong lòng: Trên thế giới này không có ai sẽ bởi vì thiếu đi một người nào đó mà không thể sống nổi. Nhưng mà trên thế giới này vẫn luôn có một người như vậy, nếu mất đi người ấy, ta sẽ cảm thấy sống một chút cũng không tốt nổi.

Cố Thiệu Dương cảm thấy gặp được Hạ Viễn hắn có tim, có tình cảm, mà rời xa Hạ Viễn thì trái tim hắn không thể nào hoàn chỉnh nữa rồi.

Cũng may, lần này bọn họ không có lại bỏ lỡ nhau. Cố Thiệu Dương ôm lấy Hạ Viễn đang nằm bên cạnh bởi vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi vẫn còn lẩm bẩm nói mớ vào lòng. Khẽ hôn nhẹ lên trán cậu, Cố Thiệu Dương cảm thấy thế giới của mình cuối cùng cũng hoàn chỉnh trở lại rồi.

– HOÀN –