Thời gian quay trở lại hiện tại.
Hạ Minh Nguyệt đứng dậy rửa mặt, cầm theo sách, gọi một nồi gà siêu cay ở phố ẩm thực bên ngoài khu ký túc, mua thêm hai cốc trà tắc, sau đó đến thư viện tìm Dư Tử Hảo.
Ngồi đọc sách một lúc, Cố Minh Diệp gửi tin nhắn đến: “Em dậy chưa?”
Hạ Minh Nguyệt cắn ống hút cười, ngọt ngào trả lời: “Bây giờ đã 4 giờ chiều, mặt trăng nhỏ ham ngủ thế sao?”
Chú Cố: “Mặt trăng nhỏ đang làm gì vậy?”
Mặt trăng nhỏ của chú Cố: “Đọc sách trong thư viện.”
Chú Cố: “[Xoa đầu] Ngoan lắm.”
Mặt trăng nhỏ của chú Cố: “Đã 15 tiếng rồi, sao anh còn chưa xuất hiện? [Hờn dỗi]”
Cố Minh Diệp không trả lời. Hạ Minh Nguyệt mỉm cười, đặt điện thoại xuống – còn ba ngày nữa là tổng tài Cố sẽ về, cố lên Hạ Minh Nguyệt.
6 giờ tối, Dư Tử Hảo hỏi Hạ Minh Nguyệt có muốn ăn tối không, Hạ Minh Nguyệt đã ăn gà hầm lúc hai giờ, cô không đói mấy nhưng vẫn bảo nếu cô ấy muốn đi thì cùng đi. Dư Tử Hảo suy nghĩ rồi móc bánh mì ra ăn lót dạ, thì thào: “Thôi để tớ đọc xong chương này rồi 8 giờ mình đi ăn, ăn xong về ký túc xá học tiếp.”
Hạ Minh Nguyệt gật đầu đồng ý.
7 giờ trời bắt đầu mưa, hơi lạnh xộc đến. 8 giờ, hai người che ô ra khỏi thư viện.
Hạ Minh Nguyệt: “Ăn gì giờ? Tớ đói đến mức có thể ăn cả con bò đấy.”
Dư Tử Hảo: “Ăn đồ nóng đi.”
Hạ Minh Nguyệt: “Lẩu?”
Dư Tử Hảo: “…”
Hạ Minh Nguyệt: “Lẩu đơn, cậu ăn súp thịt cừu, tớ ăn súp ớt cay.”
“Minh Nguyệt.”
Hạ Minh Nguyệt quay phắt sang phải, động tác đầu mạnh đến mức làm rơi cả chiếc ô, Dư Tử Hảo than một tiếng, “Cậu luyện thiết đầu công đấy à?”
Hạ Minh Nguyệt hào hứng nhìn về một nơi.
Dư Tử Hảo đưa mắt nhìn theo: Oa ~ Cô ấy yên lặng nhặt ô lên, “Cậu…”
Hạ Minh Nguyệt đã vui vẻ chạy đi như một chú ngựa con, húc vào vòng tay của người đàn ông cầm chiếc ô to màu đen ở đằng xa.
Chào tình yêu nhé.
“Sao anh lại về?” Mặt Hạ Minh Nguyệt đỏ bừng vì hưng phấn, trái tim bay nhảy khắp nơi, ôm lấy anh hỏi tới tấp: “Anh về khi nào? Sao không nói gì với em? Anh đứng đây lâu chưa? Người anh lạnh quá! Anh bị ngốc à, không biết gọi em sao?”
Người trong ngực lắc qua lắc lại như cún con làm nũng.
Cố Minh Diệp mỉm cười ôm cô, tất cả những mệt nhọc công việc trong đầu đều bay biến, chỉ còn giọng nói của cô, tâm trạng của anh thoải mái vô cùng. Cô bạn gái nhỏ bé dịu dàng mềm mại, trong mắt cô tràn đầy niềm vui sướng và nỗi nhớ. Thoải mái quá.
Ánh mắt hai người dính chặt vào nhau, Cố Minh Diệp hạ ô xuống, trầm giọng nói: “Anh hôn em, được không?”
Hạ Minh Nguyệt nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, “Hôn đi.”
Cố Minh Diệp âu yếm chạm vào khuôn mặt của cô bạn gái nhỏ, mịn màng, búng ra sữa. Anh hôn lên đôi mi dài cong vút đang run rẩy. Đôi mắt của cô gái nhỏ hấp hé. Người đàn ông dịch môi lên lông mày, lại chạm lên sống mũi rồi hôn chóp mũi vừa tròn vừa nhỏ của cô.
Hạ Minh Nguyệt kêu “hả” trong lòng, có chút bất mãn, cô nhắm mắt lại, nghển cao cô, chu môi hôn lên ____ hôn ở đây nài. Khóe miệng Cố Minh Diệp nhếch lên ____ anh nâng cằm cô lên, cắn nhẹ một cái, cả hai cùng thốt lên một tiếng “ưm” đầy thoải mái.
Môi lưỡi quyện vào nhau, tình ý miên man. Hạ Minh Nguyệt ôm chặt lấy anh, cả người cô nép vào vòng tay anh, trái tim say đắm ở nơi này. Cố Minh Diệp một tay cầm ô, tay kia ôm chặt cô, hận không thể ép cô vào người. Hai người hôn nhau đắm đuối. Mưa tạt vào ô kêu lộp bộp như tiếng nước sôi. Nhiệt độ dưới tán ô nóng hừng hực.
Nụ hôn nóng bỏng từ từ dừng lại, Hạ Minh Nguyệt mắt ngấn nước, trong mắt như hiện lên một vầng trăng, nồng nàn nhìn anh. Cố Minh Diệp xoa mặt cô: “Mấy ngày không gặp, hình như mặt trăng nhỏ của anh lại sáng hơn chút rồi.”
Hạ Minh Nguyệt mỉm cười, “Chú Cố thật quyến rũ.”
Hai người lại hôn nhau. Dịu dàng, tinh tế, lưu luyến.
Hạ Minh Nguyệt chui khỏi lồng ngực Cố Minh Diệp, vừa vui vừa có chút ngượng ngùng: “Anh có thể đợi em một lát được không? Em đã hứa đi ăn cơm cùng bạn rồi.” Cô vừa quay ra ____ Ơ? Người đâu?
Cô gọi cho Dư Tử Hảo hỏi, “Cậu đi đâu thế?”
“Xếp hàng ăn mì bò.”
“Không phải nói cùng nhau đi ăn lẩu sao?”
Dư Tử Hảo thở dài: “Thật mừng vì cậu không phải người thấy sắc quên bạn. Nhưng chiếm được người cậu cũng chẳng thế chiếm được trái tim cậu. Dưa chín ép thì không ngọt. Sếp Cố nhà cậu đã điên cuồng làm việc để về sớm, cậu nên bù đắp cho người ta đi.”
“Yêu cậu! Khi nào rảnh tớ sẽ đãi em một bữa thịnh soạn!” Cô cúp điện thoại, chui vào ngực Cố Minh Diệp, ngẩng đầu nhìn anh, “Mình đi đâu đây?” Mấy khách sạn gần trường giường đệm đều rất tốt, Cố tổng, anh có hiểu không?
“Em ăn chưa?”
Hạ Minh Nguyệt lắc đầu.
“Đi ăn cơm trước.” Anh đưa cô đi ra ngoài. Hạ Minh Nguyệt vui vẻ đi theo.
“Em muốn ăn gì?” Cố Minh Diệp hỏi.
“Tùy anh.”
“Đồ ăn Hoài Dương?”
“Tùy anh.”
“Đến đường Giang Tân nhé?”
“Tùy anh.”
Cố Minh Diệp dừng lại, sờ đầu cô: “Mặt trăng nhỏ thật ngoan.”
Hạ Minh Nguyệt nhìn anh, đột nhiên chớp mắt, giơ tay lên nói: “Chú Cố, thời tiết Hoa Kỳ khắc nghiệp lắm ạ, da anh xấu quá.”
Cố Minh Diệp kéo dãn khoảng cách giữa hai người, sờ lên mặt mình: “Đâu?” Không thể xấu xí trước mặt bạn gái được!
“Râu ạ.” Cô cười, “Giống như sắp rơi ra ấy.”
Cố Minh Diệp che mặt lại, trong lòng chạy qua một hàng “đụ má”. 15 tiếng ngồi trên máy bay, đợi cô thêm 5 tiếng, râu của anh dựng hết cả lên!
Động tác khoa trương của người đàn ông khiến Hạ Minh Nguyệt bật cười: “Đừng lo, em sẽ không ghét
chú Cố chỉ vì chú Cố nhất thời không đủ đẹp trai đâu. Để em xem kỹ nào.”
Cố Minh Diệp nắm lấy bàn tay nhỏ đang ngo ngoe của cô, sải bước đi về phía trước, “Không sao đâu, chỉ là, chỉ là thời tiết ở Hoa Kỳ khô quá…” Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…
“Anh về sớm hơn ba ngày, chứng tỏ ngày nào cũng tăng ca đúng không?” Hạ Minh Nguyệt ôn nhu nhìn anh, nửa đau lòng nửa cảm động, “Em có thể đợi mà.”
Cố Minh Diệp lơ đãng nói: “Cũng không mệt lắm.” Anh vội đến gặp người quá nên không mang theo râu dự phòng, cái râu này mà dựng lên thì không ấn xuống được…
“Chú Cố, nhầm đường rồi!” Hạ Minh Nguyệt thở hổn hển theo sau.
Cố Minh Diệp dừng lại, chuyển hướng bước nhanh, hỏi: “Cửa hàng tiện lợi gần nhất ở đâu?”
“Hả?” Hạ Minh Nguyệt lơ tơ mơ, “Đằng trước rẽ trái.”
Cố Minh Diệp liếc nhìn cô, dừng lại, lấy tay che mặt, vẻ mặt nghiêm túc: “Em đợi anh hai phút.” Không đợi cô trả lời, anh đã vội vàng đi đến cửa hàng tiện lợi.
“En thực sự không để ý mà.” Hạ Minh Nguyệt bối rối, đàn ông quan tâm vẻ ngoài đến thế hả?
Không lâu sau, Cố Minh Diệp quay lại với chiếc khẩu trang đen trên mặt. Hạ Minh Nguyệt mỉm cười: “Khoa trương quá.”
Người đàn ông mất tự nhiên kéo khẩu trang lên: “Xấu lắm à?”
Hạ Minh Nguyệt tủm tỉm lắc đầu, “Chất lừ, giống kiểu nam thần xa lánh thế gian.”
Cố Minh Diệp hơi yên tâm một chút, lại gần ôm cô: “Anh không xa em.” Anh ngừng một chút, “Em có thấy phiền không?” Đeo khẩu trang đi với người ta là rất bất lịch sự.
Hạ Minh Nguyệt vẫn tủm tỉm lắc đầu, “Không phiền. Anh thấy thoải mái là được rồi.”
Zhihu: Đột nhiên thấy bạn trai của mình làm màu, phải làm sao bây giờ?
Áo bông nhỏ áp ngực Cố tổng: Có thể làm gì khác ngoài chiều ảnh đây?
Cố Minh Diệp cụp mắt xuống, không nhìn cô, mơ hồ hỏi: “Em thích râu của anh không?”
“Thích!” Vẻ đẹp của một người đàn ông thể hiện qua bộ râu đó. Là áo bông nhỏ áp ngực Cố tổng, Hạ Minh Nguyệt phải mạnh mẽ khẳng định thẩm mỹ của bạn trai mình, ”Nó thể hiện sức hút của một người đàn ông trưởng thành, ổn định và gợi cảm, rất đàn ông, nên em rất thích!”
“Vậy thì em có thích đàn ông đẹp không?”
Hả? Sao lại hỏi vấn đề này? Lần trước nói đến Vương Khê, anh cũng hỏi chuyện này? Bạn trai để ý mình thích trai đẹp hả?
“Cũng bình thường.” Hạ Minh Nguyệt thận trọng dùng từ, “Đàn ông đẹp là cảnh đẹp ý vui, em đối với họ chỉ là thưởng thức thuần túy thôi. Em thích đàn ông trưởng thành cơ, khiến người ta cảm thấy an toàn. Râu của chú Cố là bộ râu đẹp nhất mà em từng thấy, nó khiến chú Cố trở nên rất đặc biệt.”
“Nếu anh trở thành một người đàn ông vô cùng đẹp thì sao? Anh cạo râu đi ấy?”
Trả lời câu này kiểu gì giờ? Chú Cố có vẻ không thích mấy cậu trai trẻ đẹp cho lắm… “Chỉ cần là chú Cố, em đều thích tất.” Hạ Minh Nguyệt ngập ngừng nói, “Nhưng chú Cố trưởng thành có vẻ tốt hơn?”
Cố Minh Diệp không nói gì. Tháo râu lúc này có vẻ không ổn lắm. Anh gửi tin nhắn cho trợ lý: “Nửa giờ nữa, nhà hàng Dương Châu Mộng trên đường Giang Tân, mang râu đến đây giúp tôi.”
“Anh cũng thích bộ râu của mình.” Cố Minh Diệp sờ lên mặt, “Có lẽ anh bị dị ứng mùa gì đấy rồi.”
“Ồ.” Hạ Minh Nguyệt hỏi, “Vậy có cần chú ý gì không?”
Cố Minh Diệp mặt tỉnh bơ, “Ít tiếp xúc với không khí hơn.”
“Thế lát nữa ăn cơm kiểu gì?” Hạ Minh Nguyệt hỏi, “Phải tháo khẩu trang xuống mới ăn được chứ?”
Cố Minh Diệp gật đầu, “Ừ, ăn cơm anh sẽ tháo xuống.”
Hai mươi phút sau, hai người an ổn ngồi trong nhà hàng. Gọi đồ ăn xong, món khai vị nhanh chóng được đưa đến, Hạ Minh Nguyệt cắn một miếng rồi nheo mắt mãn nguyện, “Ừm ~ ngon quá!” Cô nhìn Cố Minh Diệp, Cố Minh Diệp vẫn đeo khẩu ngồi vững như núi.
Mình muốn trừ lương trợ lý, sao vẫn chưa tới, sao vẫn chưa tới…
“Anh ăn đi.” Hạ Minh Nguyệt nhìn anh đầy mong đợi. Cố Minh Diệp khó khăn nói: “Anh… anh chưa đói.”
Hạ Minh Nguyệt: “…”
“Em ăn trước đi.” Cố Minh Diệp nhìn cô, “Lâu lắm không gặp, để anh ngắm em một lát.”
Trái tim nhỏ bé của Hạ Minh Nguyệt vui sướng nhảy cẫng lên, cô đặt đũa xuống, chống tay vào cằm: “Vậy em cũng không ăn nữa, phải ngắm anh một lát.”
Hai người ngẩn ngơ nhìn nhau trong một phút.
Hạ Minh Nguyệt nhăn mũi, “Không công bằng, anh đang đeo khẩu trang mà. Tháo nó xuống nhé?”
Cố Minh Diệp: Tự vác đá đập chân mình.
“Anh đi vệ sinh lát.” Không có cách nào từ chối, đành phải chạy thôi.
Hạ Minh Nguyệt nhìn theo bóng lưng chật vật của người đàn ông, thầm khẳng định trong lòng thêm lần nữa ______ Chú Cố thực sự coi trọng hình tượng của mình.