Hồ điệp uyên ương- phần 1

Chương 14

Nhìn bé con thút thít ỉu xìu mà Mơ buồn vô hạn. Con bé không biết nên làm gì để anh hai nó mở lòng đón nhận Bảo Bảo. Con bé đã lựa lời khuyên giải đủ kiểu mà anh nó chỉ ôm đầu khóc mỗi khi nó nhắc đến bé con. Nó đang đăm chiêu suy nghĩ cách để giải quyết cho bé con thì nghe giọng Bảo Bảo reo hò sung sướng ngoài sân.

Aaaaa, ba về, ba đi làm về. Vui quá đeeee, ba xuống xe ôm khen Bảo Bảo đi. Hôm nay con đi học được điểm 10 cô khen quá trời đó.

Bé Mơ lao ra sân quan sát tình hình. Nó hơi hoảng vì mặc bé con reo hò cười tít mắt dang tay đòi bế bên ngoài xe, mà anh hai nó lại ôm đầu gục trên vô lăng không mở cửa.

Ơ, ba ơi, ba bế con đi. Hôm nay con đã rất ngoan mà. Cô khen con mà. Sao ai cũng thương con mà ba không thương con?Huhuhu....

Bé con bắt đầu la khóc, hình như bên trong xe anh đang đập đầu vô vô lăng la hét. Bà Linh Phi hoảng quá lao ra ôm chặt bé con chạy vào phòng.

Mơ, con lo cho anh hai đi. Mẹ sẽ dỗ Bảo Bảo.

Bé Mơ nhẫn nại gõ cửa xe, anh ngước lên nhìn chỉ thấy bé Mơ nên từ từ mở cửa. Máu chảy thành dòng trên trán anh cộng với nước mắt đầm đìa làm con bé hoảng. Nó nhanh chóng đưa anh nó vào phòng, lau mặt cho anh và dán lại vết thương trên trán. Anh ngước lên định nói không sao và cảm ơn nó thì giật mình thâý mắt nó đẫm lệ.

Ơ, Mơ, sao em khóc vậy? Em khó chịu ở đâu hả? Ngồi xuống đây anh xem xem.

Huhuhu.... huhuhu.... anh hai ơi, em phải làm gì thì anh mới hết buồn, mới vui vẻ đây. Huhuhu... huhuhu....

Em gái nhỏ, ngoan nào, anh xin, ngoan nào em gái. Anh xin lỗi.

Anh còn đau không? anh có mệt không?Anh nằm xuống nghỉ một chút đi.

Con bé kéo mền cho anh xong thì nhanh chân chạy qua phòng thăm Bảo Bảo. Mẹ đang ôm bé con trong lòng dỗ ngọt các kiểu để bé ăn một chút. Nhưng bé con chỉ khóc, kiên quyết không ăn. Không lâu sau thì bé con ngủ gục luôn trong lòng bà nội.

Mẹ, phải làm sao đây mẹ? Mẹ nghĩ cách gì để anh hai chấp nhận bé con đi. Nhìn anh hai như vậy con buồn lắm mẹ ơi.

Bà Linh Phi nhẹ nhàng đỡ bé con nằm xuống nệm êm rồi đăm chiêu suy nghĩ.

Mơ, mẹ đã từng trải qua phản ứng này của Đình Quân lúc trước rồi. Bây giờ con nghe lời mẹ làm như vầy.... như vầy....

Bà vội vàng quấn khăn xung quanh Bảo Bảo nhân tiện thoa phấn hồng đậm hai bên má cậu bé cho giống trong khi Mơ lao vào phòng Đình Quân lay người anh hoảng hốt.

Anh hai ơi, anh hai lấy xe chở Bảo Bảo đi viện cấp cứu đi. Bé con khóc nhiều, không ăn rồi sốt cao quá trời rồi.

Anh bật dậy, hoảng hốt không kịp nghĩ gì rồi cùng bé Mơ lao như bay qua phòng bé con.

Giây phút nhìn thấy bé con thì anh khựng lại nhưng thấy mặt bé đỏ ửng cộng với mẹ anh nước mắt đầm đìa thì anh giục giã

Mẹ, mau bồng bé con ra xe đi bệnh viện đi mẹ.

Anh lao vào ghế lái hấp tấp lái vút đi. Mơ và bà Linh Phi vẫn cố thút thít cho giống, thỉnh thoảng liếc nhìn anh căng thẳng tập trung lái xe.

Bà Linh Phi theo bác sĩ đưa bé con vào phòng cấp cứu để dặn dò bác sĩ diễn cho giống đồng thời nhờ bác sĩ bổ sung cho bé ít thuốc bổ, thuốc sổ giun. Anh bần thần đứng trước phòng cấp cứu với bé Mơ. Anh lo lắng, thấy có chút gì đó xót xa, có chút gì đó ăn năn. Bé Mơ thấy mặt anh căng thẳng quá thì nắm tay anh hai trấn an.

Anh hai, anh đừng lo lắng quá, chắc bé con không sao đâu.

Anh vội vàng chộp lấy tay bác sĩ khi thấy bác sĩ cùng mẹ đang khóc thút thít bước ra.

Bác sĩ, bé con có sao không bác sĩ. Sao tự dưng lại như vậy?

Bé con nhỏ mà bị trầm cảm quá độ cộng bỏ ăn nên mất sức, sốt cao. Nếu gia đình không cải thiện tình trạng trầm cảm của bé thì có thể bé sẽ bị tự kỉ nặng và suy dinh dưỡng.

Anh run rẫy dựa hẳn vào tường cố thở vì anh biết bé con bị trầm cảm là vì ai. Bà Linh Phi nhìn anh thì hơi hoảng vì sợ mình lừa hơi quá nên vội ôm anh trấn an.

Con trai, con đừng sợ quá. Bác sĩ cũng kê thuốc bổ rồi, chỉ cần mình đưa bé con về quan tâm, chăm sóc nhiều hơn thì sẽ ổn thôi. Con đứng đây trông chừng bé con bên trong nha. Mẹ và Mơ đi thanh toán và lấy thuốc rồi mình về.

Chỉ còn lại một mình với nỗi lòng lo lắng và hối hận, anh tiến vào gần bé con định ôm con và nói lời "xin lỗi con trai". Nhưng giây phút anh nhìn mặt bé con thì anh khựng lại ôm đầu chạy ra ngoài.

Sáng nay khi anh đi ngang sân trước để ra xe đi làm thì bị nước bắn tung toé ướt hết áo.

Chết chị nè, em bắn chị nè. A hihihi... hihihi....

Thôi chết rồi, em bắn nước ướt hết áo ba rồi kìa bé con.

Bé Mơ nín thở quan sát phản ứng của anh để kịp ứng biến. Trong khi bé con sợ sệt tiến lại phía anh cúi đầu xin lỗi.

Con, con xin lỗi ba. Bảo Bảo làm ướt hết áo ba rồi. Ba có lạnh không?

Xa xa bà Linh Phi cũng nín thở quan sát phản ứng kích động của anh. Nhưng lạ thay, anh chỉ nhẹ nhàng cuối người sờ trán thằng bé rồi nhìn bé Mơ

Bé con cũng còn hơi nóng, bé mới bệnh mà sao em cho bé chơi nước vậy? Em đưa bé vào tắm nước ấm, uống sữa ấm đi. Anh đi làm đây.

Dạ, em xin lỗi. Ơ, nhưng mà áo anh ướt kìa, anh không thay áo rồi đi làm hả?

Không cần đâu, áo ướt tí cũng mát mà. Chút là khô liền à.

Anh đi rồi mà không hề biết trẻ con thường thì có thân nhiệt cao hơn người lớn chứ có sốt gì đâu, ba bà cháu ôm nhau cười khúc khích mừng thầm cho tiến triển ban đầu, đoạn bà Linh Phi kéo hai đứa nhỏ ngồi xuống rù rì bàn kế hoạch cho ngày mai và không quên căn dặn là sau này không được lừa dối anh bất kì điều gì nếu không được phép của bà. Mọi việc bà đang cùng 2 đứa làm chỉ là để chữa bệnh ám ảnh tâm lý cho anh.

Vừa họp xong với cấp quản lý. Đình Quân trở về phòng làm việc nới lỏng cà vạt, bóp đầu đăm chiêu. Anh nhớ lại giấc mơ đêm qua, Tiểu Yến vừa khóc, vừa ôm lấy anh thút thít "Anh Quân, anh chăm sóc tốt cho Bảo Bảo giúp em. Hãy thương yêu con như anh từng yêu thương em".

Chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Alo, mẹ, có việc gì không mẹ?

Quân à, hôm nay mẹ đưa bé Mơ đi khám tổng quát, đến giờ vẫn chưa xong, mẹ và em không về kịp để đón Bảo Bảo ở trường rồi. Con đi đón bé giúp mẹ nhé.

Ơ, mẹ, không được. Ủa, bé mới bệnh mà sao mẹ lại cho đi học vậy?

Tại thằng bé khóc đòi đi học. Vậy nhé, con đi rước bé liền đi kẻo không kịp. Bye con.

Anh xách vội cặp táp chạy ra xe lái tới trường. Đứng ngoài cổng trường nhìn phụ huynh ôm hôn các bé vừa ra mà anh thấy căng thẳng. Bảo Bảo đi ra tới cổng thấy anh thì nó định nhào tới ôm anh thật chặt nhưng nhớ lời bà nội dặn nên nó nhăn nhó đi tập tễnh.

Bé con, con sao vậy? con đau ở đâu hả?

Ba ơi, con thấy mệt, con đi không nổi. Ba cõng con nha.

Anh ngồi xuống cõng thằng bé tay xách cặp đi vội ra xe. Ngồi trên lưng ba, thằng bé sướng cười tít mắt, vòng tay ôm chặt cổ ba.

Anh choàng tay thắt dây an toàn cho thằng bé, sờ trán hỏi

Con bị bệnh, còn mệt sao không ở nhà nghỉ ngơi mà lại đòi đi học?

Được ba thương, quan tâm, sướng đến phát điên nhưng vẫn phải nhăn nhó nói như bà nội dặn

Con mệt, nhưng đi vào lớp có bạn và cô thương con, ôm con. Còn ở nhà buồn lắm vì ba không thương con, ba không muốn nhìn con, nói chuyện với con.

Nghe thằng bé nói mà anh chỉ biết gục đầu vào vô lăng khóc. Bảo Bảo hơi hoảng nắm tay ba lo lắng

Ba, ba ơi, ba sao vậy? ba đừng khóc ba ơi. Bảo Bảo thương ba lắm.

Lái xe đưa bé con về nhà xong anh vào phòng nằm dài trên sô pha nghĩ ngợi. Cô giúp việc gõ cửa phòng anh dồn dập cầu cứu.