Hồ điệp uyên ương- phần 1

Chương 15

Cậu Quân ơi, mở cửa đi cậu

Có chuyện gì vậy chị? Em đang mệt quá nè.

Xin lỗi cậu. Nhưng bé Bảo Bảo không chịu tụi tui tắm hay đút ăn. Bé khóc đòi bà, đòi chị, đòi ba. Bé mới bệnh nặng nên tui sợ có chuyện. Cậu giúp tui xuống dỗ bé đi cậu.

Anh còn ám ảnh những lời bác sĩ nói nên không kịp suy nghĩ gì mà lao ngay xuống ôm lấy bé con

Bảo Bảo ngoan, đừng khóc, ngoan nào. Sao con không chịu để mấy cô tắm và đút con ăn hả?

Con thấy khó chịu, con muốn ba tắm cho con cơ. Con muốn ba đút con ăn nữa.

Thôi được rồi, để ba cõng bé con đi tắm nhé. Xong rồi con phải ăn ngoan đó.

Dạ, tuân lệnh ba.

A hihihi, a hihi....

Hai cha con tắm náo động trong nhà tắm. Bé con tinh nghịch xoa xà phòng khắp mặt ba rồi còn lêu lêu nhìn ba xấu quá. Ba cũng đâu có vừa, tạo hình bọt xà phòng như quả núi trên đầu bé con rồi hai cha con phá lên cười. Sau khi mặc đồ xong cho bé thì anh cũng tấm vội và thay quần áo vì bé con làm ướt hết người anh. Anh cõng bé con xuống bếp để cho bé ăn.

Ba ơi, ba cũng phải lấy tô cơm của ba để ăn cùng con thì con mới chịu.

Bảo Bảo ngoan, con ăn trước rồi chút ba ăn sau nhé.

Ứ, ứ, con không chịu. Ba không thương con. Bảo Bảo buồn. huhuhu....

Con ngoan, ba xin, ba xin. Như vầy được chưa?

Dạ được, giờ ba đút con 1 muỗng thì ba ăn 2 muỗng nhé.

Cuối cùng bé con cũng ăn xong trong khi bụng anh thì no căng. Bé con ôm lấy anh không chịu buông.

Ba ơi, con muốn ngủ, con buồn ngủ lắm.

Xong rồi, giờ Bảo Bảo ngủ ngoan nhé.

Ư, con muốn ba ôm con cho con dễ ngủ cơ. Bà nội toàn làm vậy mà.

Anh nằm xuống ôm bé con vào lòng xoa xoa lưng bé định bụng đợi bé con ngủ xong thì anh sẽ nhẹ nhàng đi về phòng. Nào ngờ ôm bé con thật ấm, anh cũng thấy mệt nên ngủ quên luôn lúc nào không hay.

Bà Linh Phi và bé Mơ sau một ngày lang thang ăn uống, mua sắm cho hết giờ trở về nhà thì ngây người ngắm hai cha con đang ôm nhau ngủ thật bình yên trên giường của Bảo Bảo. Bà mỉm cười ngắm gương mặt con trai ngủ chưa bao giờ bình yên đến thế, còn bé con ngủ say sưa với nụ cười mỉm trên môi. Hai người nhẹ nhàng tắt đèn rồi trở về phòng ngủ.

Sáng nay đã gần 10 giờ rồi mà hai cha con vẫn chưa dậy. Ấm cúng và bình yên quá mà nên ngủ say sưa say sưa. Trong mơ anh thấy Tiểu Yến cười thật hiền ôm lấy hai ba con và cả nhà 3 người ngủ ấm áp bên nhau.

Mơ ơi, sao em không đánh thức anh hai dậy đi làm? Anh ngủ quên giờ trễ quá rồi này.

Dạ, em xin lỗi. Tại em thấy anh ngủ ngon quá nên không nỡ đánh thức anh. Thôi lỡ rồi, hai cha con lại ăn bánh bao em mới làm nóng hổi này.

Woa, woa, yeah, bánh bao nhìn thơm quá chị ơi. Em ăn hai cái nha. a hihihi.... hihi...

Bảo Bảo, phần của ba nè nhé, con không được dành ăn với ba đâu đấy.

Ahihihi..... ahihihi.... ahaha... haha.... miam.. miam.... măm măm.... ngon quá trời quá đất luôn măm măm....

Bà Linh Phi hạnh phúc ngất ngây đứng ngắm nghía gian bếp sôi động hạnh phúc cười vang của những người bà yêu thương nhất.

À này, xíu nữa thì anh quên mất. Tại sao Bảo Bảo kêu anh là ba mà kêu em gái là chị vậy? phải kêu là cô chứ?

A, tại bé con thích gọi như vậy mà em cũng thích nữa nên kệ đi nhé anh hai, nhé.

Ba ơi, kệ đi nhé ba. Chị Mơ nhìn như con nít vậy, con thích kêu là chị Mơ. Ba già rồi thì con kêu ba nhé.

Ý hai người là chỉ có mình tui già chứ gì, ừ thì tui già. Giờ trễ giờ làm của ông già này rồi nè. Haiza....

Ba Quân già nhưng rất đẹp trai hén chị Mơ hén.

Ừ, rất đẹp trai. Ahihihi... hihi... haha.... haha....

Ba ơi, lỡ trễ rồi ba nghỉ làm luôn hôm nay được không? Mình ra hồ bơi chơi đi ba. Ba dạy Bảo Bảo bơi đi, nha ba.

Dạy em bơi nữa đi anh hai, em cũng muốn bơi.

Ừ, okay. Thay đồ đi rồi hồ bơi thẳng tiến.

Oh yeah, hoan hô ba.

Anh hai đẹp trai muôn năm. yeah yeah....

Giây phút bé Mơ mặc đồ bơi bước tới hồ bơi làm Đình Quân một giây đứng hình, không phải vì con bé quá giống Tiểu Yến mà vì dáng của con bé rất đẹp. Anh tự cốc đầu mình con bé cũng đã hơn 18 tuổi rồi còn gì, đương nhiên là ra dáng thiếu nữ rồi.

Bảo Bảo, ba đã nói là tay, chân của con phải quạt nước như vầy, như vầy, chứ không phải đập đùng đùng như vậy.

Dạ, như vầy, như vầy phải không ba? Ủa ba ơi, chị Mơ đâu mất tiêu rồi?

Anh một giây điếng người vì không thấy bé Mơ. Rõ ràng anh mới đẩy con bé đứng sát bờ và vịn vào thành hồ mà. Anh vội vàng đẩy bé con ngồi lên bờ hồ rồi lao xuống hồ lặn sâu tìm kiếm.Anh sợ hãi tiến thật nhanh đến vị trí của con bé dưới đáy, hình như con bé bị chuột rút. Anh vội vàng bế con bé đặt xuống nền gạch, nhìn con bé mềm oặt không phản ứng mà anh sợ đến phát khóc. Anh nhanh chóng ấn ngực, hà hơi sơ cứu cho con bé nhưng nó vẫn im lìm. Anh hoảng quá ôm lấy con bé lắc lắc khóc nức nở.

Mơ ơi, xin em, xin em tỉnh lại đi mà. Em như vậy thì anh hai biết phải làm sao? huhuhu....

Ặc ặc... oẹ oẹ.... ặc ặc....

Hơ, anh hai, anh hai, anh hai ơi. Anh sao vậy?

Ba ơi, chị Mơ tỉnh rồi nè ba, ba ơi đừng sợ nữa nha.

Trời ơi, Mơ, em không sao chứ? anh sợ quá à.

Em không sao, không sao rồi. Nhưng chân em đau quá à. Em không đứng dậy được nè.

Ngồi yên để anh bồng em vào nhà. Bảo Bảo đi theo ba vào nhà để lạnh đó con.

Anh bồng bé Mơ đi đằng trước, bé con lon ton chạy theo phía sau khi đi ngang qua sân trước anh thấy mẹ đang đứng với một cô gái lạ xinh đẹp đang cười tươi nhìn anh. Anh đứng khựng lại chào

Khách của mẹ hả mẹ? Chào cô.

Em là Vương Hạ My. Hôm nay em đến công ty tìm anh Quân mà không gặp nên em đến đây.

À, xin lỗi, chờ tôi chút nhé. Để tôi đưa 2 nhóc tì này về phòng đã. Cô vào phòng khách chờ tôi chút nhé.

Hạ My dạ nhỏ nhẹ bẽn lẽn không rời mắt khỏi thân hình cao to 6 múi đẹp ngất ngây của Đình Quân với chỉ cái quần tắm.

Sau khi bế bé Mơ về phòng và nhờ hai cô giúp việc chăm sóc giúp 2 nhóc tì thì anh cũng vội mặc nhanh áo pull và jean đơn giản để lên gặp khách. Sau khi được mẹ giải thích Hạ My chính là con gái của nghị sĩ Vương năm xưa muốn anh kết hôn, thì anh cũng tươi cười bắt tay cô gái chào vui vẻ. Giây phút tay chạm tay với người đàn ông đối diện mà Hạ My hồn bay phách lạc.

Anh Quân bên ngoài nhìn đẹp trai và phong độ hơn trong hình nhiều. Chắc anh bất ngờ khi em tới tìm anh như vầy?

Ừ, anh cũng hơi bất ngờ. Hạ My tới tìm anh có việc gì không?

À, năm xưa khi ba em và mẹ anh bàn chuyện kết hôn của chúng ta là lúc em mới tốt nghiệp cao học và vừa trở về từ Đức. Ban đầu em không đồng ý chuyện hôn nhân mai mối này nhưng sau khi thấy hình anh và thấy anh trên tivi trong buổi trao giải doanh nhân xuất sắc thì em đã đồng ý và nói ba em sắp xếp lễ cưới. Nhưng nghe nói anh đã phản đối và biến mất cùng người yêu nên huỷ hôn. Em đã thất vọng và buồn một thời gian dài, hôm nay em quyết định đi tìm anh để xem anh là người như thế nào? Anh có tin tình yêu sét đánh chỉ từ một bức hình không?

À, về chuyện này anh thành thật xin lỗi em và ba của em. Vì lúc đó anh đã rất yêu một cô gái nên sống chết gì cũng muốn bên cô ấy. Nhưng cũng may mắn là em không kết hôn với anh đó. Giờ em thấy đó trước mặt em là một người đàn ông trung niên, đã có con nhỏ, sức khoẻ thì yếu thật không xứng với một tiểu thư cao quý và xinh đẹp như Hạ My.

Em không nghĩ như vậy. Khi gặp anh rồi em mới thấy em trúng tiếng sét ái tình chỉ với một bức hình là đúng. Ít nhất thì anh cũng không phản đối làm bạn của em và đôi khi gặp mặt tâm sự chứ?

Cảm ơn em đã không ghét anh, đương nhiên rồi, chúng ta hãy làm bạn. Có tâm sự gì thì em cứ tìm anh nhé.

Hạ My là cô gái xinh đẹp, nhẹ nhàng và tinh tế. Họ nói chuyện với nhau thật vui vẻ, cởi mở. Cô được dịp hiểu về anh nhiều hơn và càng thấy thích anh nhiều hơn nữa, nhất là cô nghiện cái nụ cười thật hiền của anh. Anh thì cảm thấy có lỗi với Hạ My và thích sự thân thiện của cô đơn giản như một người bạn.