Hộ Nghèo Túng Và Phú Hào Của Cậu

Chương 41: - 45

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hộ nghèo túng và Phú hào của cậu

Tác giả: Trương Đại Cát

Edit: Sặc Fructose

_________________________

Chương 41:

Ngâm nước nóng rất thoải mái, nhưng La Bạc Hồ cảm thấy hơi kì quái.

Đặc biệt là khi bên cạnh còn có một Alpha còn sai cậu chà lưng cho.

"Mạnh lên coi nhóc con, sợ chà đau anh sao? Sao mà chà y như mèo con cào ngứa vậy?"

Haizz, phiền quá đi!

La Bạc Hồ ủ rũ, cầm khăn tắm trên tay liều mạng chà lưng cho người ta.

"Ai, đúng đúng đúng!" Mật Hạo còn khen cậu, "Này mới đúng nè haizz, thoải mái quá."

Thoải mái cái quần què!

La Bạc Hồ chà đến tức giận, đen mặt không muốn đáp lời.

Nhưng mà Mật Hạo vẫn hồn nhiên không phát hiện, tự chạy đến vòi sen rửa sạch lại, rồi túm La Bạc Hồ qua, muốn chà cho nhóc con.

"Em không cần, đừng chà nữa, đau!"

Cà Rốt bị người ta túm chặt, hoàn toàn không thể động đậy, chạy cũng chạy không thoát, chỉ có thể tội nghiệp bị chà đạp.

Mật Hạo còn đang cảm khái.

"Em xem cả người em dơ chưa này, trên lưng toàn là bùn đất, phải kỳ cọ cho sạch sẽ."

"Không cần không cần... đau chết được! Anh buông em ra!" La Bạc Hồ giống như một bé O bị bạo cúc, nhưng vì thế đơn lực mỏng, không chỉ lưng bị kỳ cọ, mà phía trước cũng không được tha.

Alpha trước mặt tuấn tú, nghiêm túc oai hùng.

Nhưng La Bạc Hồ chả thấy vui vẻ gì.

"Nào, đưa chân cao lên."

"Ờ..."

Cơ bản là không có dục vọng thế tục.

Một củ Cà Rốt lạnh lùng.

Chương 42:

Cà Rốt tắm rửa sạch sẽ thơm tho được Mật gia nhiệt liệt hoan nghênh.

Không chỉ có Cha A của Mật Hạo là Mật Quý đặc biệt nhiệt tình, Ba O của Mật Hạo là Dung Hoa cũng vô cùng thích cậu.

Hai người họ sau khi cưới nhau rất muốn nuôi một đứa con trai bảo bối trắng trắng mềm mềm, ai ngờ sinh ra Mật Hạo còn thô hơn cả cha A của anh.

Trông cậy vào con trai mình là không được rồi, có thể nhìn đến con trai mang một bé trai khác về nhà cũng đủ vui rồi.

"Nhóc Cà Rốt đúng không?" Dung Hoa cười ôn nhu dịu dàng, khác hẳn tính tình đanh đá ngày thường. "Hôm nay chú hầm giò heo, con ăn nhiều một chút nha, nhìn con gầy quá."

"Cảm ơn bác ạ." La Bạc Hồ kính sợ bưng chén nhận lấy cái giò heo bự chà bá mà Dung Hoa dùng một cái thìa cũng chà bá nốt múc cho cậu. "Con tự múc là được rồi."

"Không sao không sao." Mật Hạo xoa xoa mái tóc bị sấy đến xù xù, "Ba anh múc cho em, em cứ ăn, ăn không thế thì quăng cho anh, đừng cố."

Cậu sao không biết ngượng mà đưa đồ ăn thừa của mình cho Mật Hạo gặm chứ!

La Bạc Hồ tức giận gặm giò heo.

Haizz, ngon ghê.

Chú thích:

Giò heo hầm (theo mấy chương trước thì có lẽ nhà Cà Rốt với Mật Hạo ở vùng Tứ Xuyên, nên t để ảnh chú thích món giò heo hầm kiểu Tứ Xuyên nhá).

Chương 43:

Sau khi ăn xong, La Bạc Hồ mượn điện thoại của Mật Hạo gọi videocall về nhà.

"Baba, bây giờ con đang ở nhờ nhà anh Mật, chờ đường thông rồi con lại đi công tác." La Bạc Hồ ngoan ngoãn ngồi trên sofa giơ di động cho các baba xem mình hiện tại vô cùng an toàn. "Con cũng sợ lắm, nhưng anh Mật kéo con chạy đi, con không có bị thương gì cả... Ưm."

La Bạc Hồ bị Mật Hạo ngồi bên cạnh đút vào miệng một quả dây tây to.

"Chú yên tâm đi." Mật Hạo ôm lấy La Bạc Hồ dính chùm bên nhau, lộ nửa mặt trên màn hình. "Con chắc chắn sẽ chăm sóc cho em ấy đàng hoàng."

"Là Tiểu Mật à?"

Ấn tượng của Ba La với Mật Hảo vô cùng tốt, khách khí nói vài lời hay, mới quay đầu dặn dò nhóc con nhà mình ở trong nhà người ta đừng có gây phiền toái.

La Bạc Hồ buồn bực cả người.

Sao cứ cảm giác như mình là trẻ vị thành niên ấy nhỉ?

Thật là kì quái.

____________________

Nhóc con phải ngủ sớm một chút mới là bé ngoan.

Chưa đến 9h, Mật Hạo liền lãnh La Bạc Hồ đi lên lầu 3 ngủ.

La Bạc Hồ vẻ mặt rối rắm.

"Anh Mật, còn sớm như vậy em ngủ không được."

Mật Hạo cười ha ha ha.

"Không phải giục em đi ngủ, sợ em ở đó cứ không được tự nhiên."

Hai người cha của anh, vây quanh người ta hỏi y hệt như tra tấn bức cung, cũng may tính tình Cà Rốt tốt không có bị hỏi đến phiền, đổi thành người khác chắc đã chạy mất dép.

La Bạc Hồ cào cào mặt.

"Không sao đâu mà."

Thật ra cậu rất thích Mật gia, tuy rằng có hơi nhiệt tình, nhưng cậu nhìn ra được các trưởng bối đều thật lòng săn sóc cậu.

Cậu rất quý trọng thiện ý của mọi người xung quanh.

"Nhóc Cà Rốt ~" Mật Hạo học theo baba gọi người ta, vòng ra sau lưng ôm lấy cậu, rồi quăng lên giường lớn. "Anh mang em chơi trò này vui lắm."

La Bạc Hồ bị dọa hết hồn, nhịn không được đấm Mật Hạo một cái.

Hù chết người ta rồi!

Con nít hả gì?

Chương 44:

Trên trần nhà có thể chiếu phim lên rốt cuộc vui chỗ nào vậy?

Cà Rốt thật sự khó hiểu.

Hơn nữa ai lại nằm trên giường xem phim 《Nhật ký của chim cánh cụt hoàng đế》nha.

La Bạc Hồ quả thực buồn ngủ đến muốn ủn vào ổ chăn.

Lại nói tiếp cậu hoàn toàn không hiểu Mật Hạo đặt một cái giường lớn như vậy làm gì, hai người bọn họ bây giờ dựa vào đầu giường, mỗi người một cái chăn, liếc mắt cũng nhìn không thấy mép khăn trải giường màu xám nhạt.

Tại sao đặt một cái giường 25 mét vuông làm gì? Muốn chạy nước rút trên giường sao?

La Bạc Hồ lẩm bẩm lầm bầm, đôi mắt dần híp lại.

"Em nhìn kìa, em nhìn kìa, con chim cánh cụt nhỏ đó đáng yêu không?"

Giọng của Mật Hạo bên tai như cách một lớp màng mỏng mông lung nghe không rõ lắm.

"Ừm ừm ừm..."

La Bạc Hồ cũng không biết mình ưm gì nữa.

Cậu theo bản năng tìm cái gối ôm, dựa đầu qua ngủ mất.

Mật Hạo cứ như thế mà bị Cà Rốt ôm eo.

Mật Hạo nhìn thoáng qua Cà Rốt thơm thơm trong lòng, duỗi tay tắt phim đi.

Lại cẩn thận kéo chăn đắp cho người ta.

Bộ dáng La Bạc Hồ lúc ngủ càng thêm nhỏ nhắn, nói cậu vẫn còn đi học Mật Hạo cũng tin.

"Đừng tưởng rằng mình là Beta thì có thể thả lỏng cảnh giác nha." Mật Hạo nhỏ giọng nhắc mãi một câu, ôm người bên cạnh nhắm mắt lại nói, "Rất dễ bị ôm đi mất."

Tỷ như anh đây này.

Chú thích:

Nhật kí chim cánh cụt hoàng đế (March of the Penguins):

Chương 45:

La Bạc Hồ ở Mật Gia hai ngày, lại cảm thấy như lâu bằng nửa tháng, một lần nữa xuất phát đi công tác, thậm chí La Bạc Hồ còn không nhớ được mình đang đi làm gì.

Vẫn là nhờ Mật Hạo gọi một tiếng thư kí La cậu mới hoàn hồn.

"Em cứ cảm giác thời gian này trôi qua như một giấc mơ." La Bạc Hồ gãi gãi đầu, có vẻ hơi ngại ngùng. Mấy ngày này sớm chiều ở chung với Mật Hạo, bây giờ lời nói cũng thân mật không ít. "Mật tổng phải che chở em nha."

"Che che che."

Mật Hạo liên mồm đồng ý, cuối cùng lại là La Bạc Hồ che chở cho anh.

Bởi vì Chu Thích Tử và Tiêu Giác Tê đều vắng mặt, nên lượng công việc đổ hết lên đầu những người còn lại. Đối tác nước ngoài căn bản không biết tiếng Trung, mà Tiêu Giác Tê đảm nhiệm phiên dịch cho chuyến công tác này lại không biết tung tích.

Cũng may La Bạc Hồ nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, vô cùng được việc, vậy mà cũng biết được ngôn ngữ này, xem như hữu kinh vô hiểm hoàn thành nhiệm vụ.

(Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không có nguy hiểm).

"Lần này anh đều nhờ vào em đấy."

La Bạc Hồ lại bị Mật Hạo xoa đầu.

"Không ngờ tên nhóc em học ngành tài chính lại biết nhiều thứ như vậy, đa tài đa nghệ."

"Không có, đều là lúc nhỏ học được một chút."

La Bạc Hồ ôm đầu chạy trốn, có chút thẹn thùng.

Đều là những chuyện từ rất lâu về trước...