Hoa Đào Nhỏ

Chương 8

Th- Thân mật quá rồi.

Hứa Tư Đình không thích hành động thân mật này cho lắm, nhưng vì người kia là Tống Lâm nên cô không thể từ chối.

“Em lạnh à?” Tống Lâm lại hỏi lần nữa, gương mặt cô đang đỏ bừng lên, ngay cả mắt thường cũng có thể thấy được.

Hứa Tư Đình lắc đầu, chìa cốc trà sữa mua cho anh ra, “Mua cho anh đấy, không biết anh có thích hay không, vị đậu đỏ.”

Tống Lâm ngẩn người một lúc rồi mới đưa tay nhận. Anh viết: “Thích.”

Hứa Tư Đình cười khẽ, “Em cũng thích vị đậu đỏ.”

Tống Lâm gật đầu, lại viết: “Càng thích hơn rồi.” Anh cắm ống hút, chậm rãi uống một ngụm, trà sữa ấm nóng khiến trái tim anh cũng ấm áp theo.

Trên đường về, Hứa Tư Đình nói không ngừng, thi thoảng cô lại nhìn Tống Lâm. Anh vẫn luôn chăm chú lắng nghe cô nói, đôi khi sẽ gật đầu bày tỏ ý kiến, như thể việc anh không thể nói chuyện chẳng hề ảnh hưởng gì đến việc hai người ở chung. Hứa Tư Đình rất thích như vậy.

“Sao em chẳng thấy anh dùng thủ ngữ bao giờ thế?”, Hứa Tư Đình đột nhiên nhớ ra. Những người bị câm cô từng gặp đều dùng thủ ngữ để giao tiếp, nhưng Tống Lâm lại chưa bao giờ dùng. “Vì bọn em không hiểu nên anh không dùng sao?”

Tống Lâm lắc đầu, “Tại anh không biết.”

Hứa Tư Đình khó hiểu, “Không biết?”

“Ừ.” Tống Lâm cúi đầu viết lách một hồi, “Anh không bị câm bẩm sinh. Anh cũng từng nghĩ đến việc đi học thủ ngữ, nhưng sau đó nhớ tới người xung quanh đều có thể nói, anh học thì mọi người cũng không hiểu. Vậy nên anh thường nói chuyện bằng cách viết chữ.”

Hứa Tư Đình gật đầu, “Thủ ngữ có khó không?”

“Khó”, Tống Lâm cười khẽ, “Học thủ ngữ xong, đối với người khác đó chẳng phải là khiếm khuyết sao?”

Hứa Tư Đình im lặng. Tống Lâm cũng để ý đến chuyện này, song anh luôn giả vờ bình tĩnh, có lẽ không học thủ ngữ chính là ranh giới cuối cùng của anh.

“Không sao đâu, em có thể nghe thấy anh.”, Hứa Tư Đình trả lời nghiêm túc, cô không hề biết cách an ủi người khác.

Tống Lâm nghiêng đầu qua, đôi mắt lấp lánh như ánh sao nhìn thẳng vào Hứa Tư Đình, ý cười trên môi càng lan rộng hơn. Anh giơ tay xoa đầu Hứa Tư Đình, nói: “Cảm ơn.”

“Đừng khách sáo.” Nơi được Tống Lâm chạm vào bắt đầu nóng ran, Hứa Tư Đình không biết Tống Lâm có được an ủi phần nào không, nhưng lời cô nói là thật, mỗi lần để ý miệng Tống Lâm, cô đều có thể hiểu được lời anh. Trong lòng Hứa Tư Đình vô cùng rối bời, bởi vì Tống Lâm rất dịu dàng.

“Tống Lâm.”

“Ừ?”

“Em ôm anh nhé”

Tống Lâm mở to hai mắt, trái tim lập tức được niềm vui lấp đầy, vội vàng gật đầu. Thấy anh đồng ý, Hứa Tư Đình mặc kệ làn da không thể ấm lên, bước lên trước một bước, vòng tay ôm eo Tống Lâm.

Vòng eo của anh cực kì săn chắc, không hề giống con người anh chút nào. Hứa Tư Đình siết chặt tay, áp tai lắng nghe tiếng tim đập của Tống Lâm, từng nhịp từng nhịp thình thịch tăng dần lên.

“Anh tốt lắm luôn.” Hình như em hơi thích anh mất rồi.

“Đừng buồn.” Anh có thích em không?

“Có em ở đây rồi.” Mình yêu nhau nhé.

Hứa Tư Đình nhắm mắt lại, tim đập rất nhanh, lời trong trái tim cũng sắp thốt ra.

Eo Hứa Tư Đình đột nhiên ấm lên, hóa ra là tay của Tống Lâm. Anh ôm chầm lấy cô, dụi đầu vào cổ cô, mùi hương trên tóc hờ hững vờn quanh, cùng với lời cô nói, dần dần mài mòn nội tâm yếu đuối của anh, khiến anh choáng váng, mê say.

Tống Lâm càng ôm chặt hơn.

Không biết đã ôm nhau bao lâu, lúc Tống Lâm thả tay ra, Hứa Tư Đình cảm giác eo mình mỏi như sắp gãy thành đôi.

“Cảm ơn em.”

Hứa Tư Đình mỉm cười. Một cơn gió thổi đến thổi bay vài sợi tóc của cô, phất phơ trong không trung rồi lại quay về vị trí cũ. Hứa Tư Đình nói: “Đi nào.” Tống Lâm gật đầu.

Con đường hai người đi cùng nhau luôn luôn tràn ngập yêu thương.

Sau khi về nhà, Weibo của Hứa Tư Đình báo có thông báo mới, mở ra xem thì thấy Ý Lâm Sơn Thủy cập nhật trạng thái. Lần trước sau khi trở về, Hứa Tư Đình hỏi Tống Lâm nhưng anh không trả lời ngay. Cô đọc nội dung Ý Lâm Sơn Thủy đăng tải: Buổi tối nổi gió, hai người cùng đi trên con đường khiến người ta hiểu được hạnh phúc khó buông bỏ thế nào, rất muốn nắm chặt tay cô ấy.”

Hứa Tư Đình bàng hoàng nhớ tới lúc ấy cô cũng muốn nắm tay Tống Lâm. Bình luận phía dưới tăng lên chóng mặt, Hứa Tư Đình lướt một mạch xuống dưới, vừa cười vừa cảm thấy khó chịu trong lòng. Cô rất muốn gặp người trong lòng của Ý Lâm Sơn Thủy.

Thời Bồi gửi tin nhắn thoại đến: Ngày mai cửa hàng bận lắm, cậu gọi Tống Lâm đến đi.

Hứa Tư Đình nghe xong lập tức nhíu mày.

Cô đáp: Không ổn lắm đâu.

Thời Bồi: Có gì mà không ổn, cậu hỏi đi, anh ấy rảnh thì đến, không rảnh thì thôi.

Hứa Tư Đình: Thôi được rồi, để tí mình hỏi.

Thời Bồi đáp một chữ “Ừ.” Hứa Tư Đình mở giao diện nhắn tin với Tống Lâm bên Wechat, hình đại diện của anh là một bó hoa hồng vẽ tay.

Hứa Tư Đình ngập ngừng một lúc vẫn không dám hỏi.

Thời Bồi: Hỏi chưa, trả lời thế nào?

Hứa Tư Đình: Chưa, không dám hỏi.

Thời Bồi: Nhát chết!

Hứa Tư Đình công nhận là mình nhát thật, ôm thì dám ôm, mà gửi tin nhắn Wechat thì lại không dám. Cô nhìn chằm chằm khung chat một lúc, lịch sử tin nhắn giữa cô và Tống Lâm dừng lại ở “Chúc ngủ ngon.” Hứa Tư Đình hít một hơi thật sâu, gom hết dũng khí gửi đi hai chữ “Alo.”

Hứa Tư Đình nhìn không rời mắt, Tống Lâm chưa trả lời.

Cô cắn môi, gửi thêm một dòng: Em có chuyện muốn nhờ anh.

Một lúc sau bên kia mới đáp “Ừ?” kèm theo dấu hỏi chấm, có vẻ hơi thiếu nhiệt tình.

Lát sau gửi thêm mặt cười nhe răng.

Bấy giờ Hứa Tư Đình mới nở nụ cười, hỏi chuyện Thời Bồi nhờ cô, lần này Tống Lâm trả lời rất nhanh: Được, mai chúng ta cùng đi.

Tin nhắn tiếp tục được gửi đến: Vừa nãy anh đi tắm, em tắm chưa, bao giờ đi ngủ?

Hứa Tư Đình: Chưa, định xem phim một lúc.

Tống Lâm: Ừ, đừng xem khuya quá, ngủ ngon!

Ngủ ngon.

Hứa Tư Đình nhớ trước đây cô đã từng đọc qua một câu, ngủ ngon có nghĩa là “tôi yêu em.” Mặc dù ý thể hiện của Tống Lâm chỉ là một câu xã giao thông thường, nhưng Hứa Tư Đình vẫn không nhịn được mà nghĩ linh tinh. Cô cũng chẳng phải cô bé lần đầu biết yêu, sao đến lượt Tống Lâm cô lại nghĩ nhiều thế chứ.

Báo với Thời Bồi xong, Hứa Tư Đình quyết định tắt đèn đi ngủ.

Một đêm không mộng không mị. Hứa Tư Đình cố ý dậy sớm, trang điểm tỉ mỉ hơn mọi khi, cố ý mặc áo khoác hồng phấn mà cô đã bỏ xó từ lâu. Xong xuôi tất cả, cô cầm theo túi và khăn quàng cổ của Tống Lâm lên đường.

Tống Lâm đã đứng đợi sẵn ở bên ngoài.

Hứa Tư Đình thấy anh hôm nay còn đẹp hơn so với hôm qua, có lẽ là vì “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.” Hứa Tư Đình bật cười, đưa khăn quàng cho anh, “Khăn của anh này.”

Tống Lâm lắc đầu, “Em quàng đi, ngoài trời lạnh lắm.”

Hứa Tư Đình nóng lòng nên không lạnh chút nào, khăng khăng trả lại khăn, “Khăn của anh thì anh cầm đi, kẻo lát nữa Thời Bồi nhìn thấy lại hiểu nhầm.”

Ánh mắt Tống Lâm chợt lóe, “Hiểu nhầm gì cơ?”

“Đương nhiên là hiểu nhầm chúng ta đang…”, Hứa Tư Đình khựng lại, nhìn đôi mắt đong đầy ý cười của Tống Lâm, gương mặt cô đỏ bừng lên không chịu kém cạnh, thẹn quá hóa giận gằn từng chữ: “Kh- Không có gì, dù sao thì anh cũng tự cầm đi.”

Tống Lâm che miệng cười nhẹ, nhận lấy cái khăn cô đưa, anh tiến lên một bước, cách Hứa Tư Đình rất gần. Hứa Tư Đình hít một hơi, hôm nay anh xịt nước hoa, mùi hương nhẹ nhàng, thanh nhã, giống hệt con người của anh.

Tống Lâm quàng khăn giúp Hứa Tư Đình, sau khi cuốn quanh vài vòng, anh mới buộc nút kết.

Phần cằm của Hứa Tư Đình được khăn che lấp, cô chớp mắt, ngẩng lên nhìn anh. Tống Lâm mấp máy nói: “Ngoài trời lạnh lắm, không thể để em bị lạnh.”

Hứa Tư Đình trong lòng khẽ động, “T- Tại sao chứ?”

“Anh xót.”

Phừng! Mặt Hứa Tư Đình đỏ như quả táo, cô thình lình ngồi thụp xuống, vùi mặt vào hai chân. Tại sao anh ấy có thể thoải mái nói ra những lời đó chứ, cô sẽ hiểu lầm đấy. Làm sao đây, anh của ngày hôm nay khiến cô càng thích hơn rồi.

Tống Lâm không hiểu hành động đột ngột của cô, bắt chước ngồi xổm xuống, nhìn cô chăm chú.

Vô cùng nghiêm túc, dịu dàng.

Hứa Tư Đình thầm kêu không ổn, vùi mặt sâu hơn, “A- Anh đừng nhìn em nữa.”

Tống Lâm dường như đã hiêu ra, mất tự nhiên quay mặt đi.

Lúc đến cửa hàng, Thời Bồi vẫn chưa đến, Hứa Tư Đình đưa đồng phục hồi làm tạm thời cho Tống Lâm. Con thỏ trên áo giống hệt anh, đơn thuần vô hại.

“Học sinh nghỉ hết rồi nên lượng người sẽ khá đông, nếu khách hỏi anh quyển sách gì đó ở đâu thì anh chỉ cần chỉ hướng là được. Quyển nào không thấy thì ra quầy tìm.”

Hứa Tư Đình giải thích công việc cho anh, “Anh nhìn chỗ này, nhấn mở, nhập tên sách cần tìm vào là được. Những cái khác em với Thời Bồi sẽ lo. Làm phiền anh rồi.”

Tống Lâm nghiêm túc gật đầu, vô cùng phấn khởi, anh chưa từng đi làm bao giờ, đây là lần đầu tiên anh được làm nhân viên.

Hứa Tư Đình xoa đầu anh, mỉm cười. Tống Lâm cũng học theo cô, vò tung mái tóc mà sáng nay cô cố gắng mãi mới làm vào nếp được.

“Em là bà chủ của anh đấy!”

Tống Lâm tủi thân tố cáo lại: “Em có trả lương cho anh đâu.”

Hứa Tư Đình: …

Thôi được rồi, cũng coi như là lao động không công, “Tối nay xong việc em mời anh ăn một bữa to.”

Tống Lâm lắc đầu, “Anh muốn ăn sủi cảo.”

“…”

“Em làm.”

Hứa Tư Đình nở nụ cười hồn nhiên, dí dí nắm tay nhỏ, “Anh đừng có được nước lấn tới!”

“Anh có thể nhượng bộ một phần.”

“Hửm?”

Tống Lâm đột nhiên áp sát, hơi thở quét qua vành tai cô, giống như anh vừa nói gì đó vậy.

Hứa Tư Đình quay sang, “Gì thế?”

Tống Lâm nắm tay cô, ngón tay ấm áp viết bốn chữ. Ánh mắt Hứa Tư Đình chuyển động theo ngón tay anh, từng con chữ ngón tay viết ra giống như đóa hoa khẽ nở rộ trong lòng cô.

Hứa Tư Đình mím môi.

Lúc Thời Bồi đến, trong cửa hàng đã có một nhóm người, đều là mấy cô nàng rủ nhau đi chơi. Tống Lâm mỉm cười chuyên nghiệp dẫn khách đi từ khu này đến khu kia. Hứa Tư Đình thấy mấy cô bé kia nhìn Tống Lâm bằng đôi mắt sáng như đèn pha.

Thời Bồi huých cô, “Chua không?”

“Chua gì?” Hứa Tư Đình hỏi ngược lại. Thời Bồi chỉ vào mấy cô sói đói, cười híp mắt nói: “Mấy người kia, đang dùng ánh mắt hiếp dâm Tống Lâm nhà cậu đấy.”

“Cái gì nhà mình cơ, cậu đừng có nói vớ vẩn.”

“Đỏ mặt kìa, đỏ mặt kìa…”

Hứa Tư Đình ôm mặt, bỏ mặc Thời Bồi, ra ngoài đón khách đi vào cửa hàng.

Tống Lâm dẫn khách đến khu muốn đến xong thì đứng nép ở một góc, một cô bé bạo dạn hỏi anh: “Anh trai ơi, anh mới đến làm à, anh có bạn gái chưa?”

Lúc đầu Tống Lâm lắc đầu, sau đó lại gật.

“Hả, vậy là có hay không…”

Tống Lâm gật đầu chắc chắn.

Cô bé thất vọng, tiếp tục chọn sách cùng bạn.

Lại có người khác hỏi: “Anh trai ơi, ở đây có “Chìm nổi” của Ý Lâm Sơn Thủy không?”

Nghe thấy tên sách của mình, Tống Lâm hơi giật mình. Lúc hoàn hồn lại thì thấy Hứa Tư Đình không biết đã đến từ lúc nào, chỉ hướng cho cô gái kia, “Tập tranh của tác giả Tư Lâm ở bên kia, nhanh chân nào mọi người, bán chạy lắm đó.”

Các cô gái nhanh chóng chạy đến. Hứa Tư Đình vênh váo nói: “Tác giả Tư Lâm của em đỉnh lắm, đây là nhóm người thứ n đến đây mua “Chìm nổi” rồi. Cũng may là em đã thủ trước hai tập, à đúng rồi, tập em tặng anh đọc chưa?”