Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng

Chương 4: Ai quen thuộc với cô?

Chương 4. Ai quen thuộc với cô?

"A a a, mừng Đình Vũ về nhà!"

"Đình Vũ, đã lâu không gặp rồi!"

"Đình Vũ sinh nhật vui vẻ!"

Tiếng chúc mừng tràn ngập trong lỗ tai Hàn Linh Hi, còn chưa kịp tìm hiểu xem xảy ra chuyện gì, cô đã bị người ta lấn sang một bên cửa.

Chu Đình Vũ bị bao quanh bởi hoa và tiếng vỗ tay của mọi người, đâu còn nhìn thấy mặt.

Hàn Linh Hi tức đến nổ phổi, kéo ruy băng trêи mặt xuống, quan sát xung quanh có hơi kinh sợ, cho dù nhà Chu Đình Vũ lầu trong lầu có rộng rãi đến đâu cũng không phải biệt thự hai tầng, còn khoa trương biến căn nhà thành sinh nhật Khổng Tử vậy sao?

"Chị Linh Hi!"

Đỗ Nhất Nhu ngồi bên cửa sổ uống nước trái cây thấy Hàn Linh Hi, vui mừng chạy tới khoác cánh tay cô, "Chị về rồi!"

"Linh Hi! Cuối cùng em cũng về rồi, anh bị các chú các dì nói đến sắp khócrồi!" Đỗ Dật giống như gặp cứu tinh, cùng em gái mình vọt tới khoác cánh tay cô, "Cực khổ rồi cực khổ rồi, trêи đường kẹt xe lắm nhỉ."

Tuy rằng không phải nhân vật chính trong cảnh tụ họp này, nhưng mình đón nhân vật chính về, không có công lao cũng có khổ lao vậy?

Hàn Linh Hi vốn đang đắm chìm trong bi thương bị người thân coi thường, thấy hai anh em này hăng hái như vậy, tim bay lên một hồi ấm áp, nhưng hồi cảm động này còn chưa chảy vào trái tim, chợt nghe Đỗ Dật và Đỗ Nhất Nhu trăm miệng một lời hỏi: "(Chị) Đình Vũ đâu?"

Sắc mặt của cô lạnh xuống ngay lập tức, bỏ qua hai anh em họ đi về phía sô pha, đá rơi giày cao gót dùng chân chỉ chỉ chỉ cửa, thầm oán, thật là, không phải chỉ về nước thôi sao, cần huy động nhiều người như vậy à.

"Ầy, em không biết, hôm nay là ngày Đình Vũ về nước, đúng lúc cũng là sinh nhật hai bảy tuổi của Đình Vũ, mọi người muốn cho cô ấy một sự ngạc nhiên mà, để cô ấy cảm nhận được ấm áp của gia đình!"

Đỗ Dật biết Hàn Linh Hi không được vui, cười toe toét ngồi xuống bên người cô dâng lên một miếng bánh quy, "Đói bụng không? Ăn chút trái cây lót dạ nha?"

"Tính ra anh còn có chút lương tâm."

Hàn Linh Hi nhận bánh quy trong tay anh,nói thẳng thừng: "Lột cho em quả quýt."

"Vâng, vâng, Hàn đại mỹ nhân của chúng ta."

Đỗ Dật cầu gì làm nấy, cầm một quả lớn nhất trêи bàn cẩn thận tỉ mỉ lột vỏ, "Anh còn tưởng là nữ tiến sĩ này cũng chỉ là mọt sách đọc nhiều sách đến ngu ngốc cơ, kết quả so với dự đoán còn đẹp hơn một chút ha?"

Anh như tên trộm liếc nhìn ngực Hàn Linh Hi, "Chẳng qua là so với Hàn đại mỹ nhân, cô ấy cũng chỉ là đẳng cấp người qua đường. Vòng hình dáng cơ thể, em toàn thắng đấy."

Hàn Linh Hi đạp anh ta một phát, "Cút! Anh nhìn chỗ nào đấy?!"

"Chị Linh Hi! Dì Lan Lan với chị Đình Vũ tìm chị kìa!"

Nhóc phản bội Đỗ Nhất Nhu kia đã thành công lăn đến bên người Chu Đình Vũ quen mặt, tay trái cô bé ôm Chu Đình Vũ chào hỏi các trưởng bối xong, tay phải lôi Trương Phượng Lan trong phòng bếp ra ngoài, mặt đầy hồng hào đi về phía Hàn Linh Hi.

"Đến đến đây, Linh Hi à, con qua đây!"

Trương Phượng Lan còn nhiệt tình hơn so với Đỗ Nhất Nhu, một tay bà nắm chặt lấy tay Hàn Linh Hi trêи ghế sô pha, "Mẹ giới thiệu cho con một chút!"

Hôm nay Hàn Linh Hi mặc một chiếc áo cánh dơi vốn khá rộng, bị bà mạnh mẽ kéo một cái, mắt thấy sắp bị lộ hàng trước mặt mọi người, vội vàng đưa tay đè chặt vai bị tuột, cứng đờ bật người lên.

"Mẹ, mẹ làm gì thế! Không phải bọn con từng gặp rồi à? Là con đón cô ấy từ sân bay về."

Trương Phượng Lan đập một phát vào eo cô, "Đâu có giống, lần này là nghiêm túc giới thiệu."

Nhìn ánh mắt mẹ nhà mình tha thiết như vậy, phản ứng đầu tiên của Hàn Linh Hi là chạy trốn, cúi đầu liếc nhìn váy trêи người bà, cảm thấy khá quen, lại cẩn thận nhìn một lần mặt tái xanh, thì thầm hỏi: "Mẹ mặc váy của con? Đây là bộ con mới mua còn chưa xé nhãn nữa đó‼"

"Ôi trời, không phải một bộ váy thôi sao, mẹ nuôi con lớn như vậy, mua biết bao nhiêu bộ quần áo mới cho con, con còn tính toán với mẹ?"

Trương Phượng Lan tóm lấy tay con gái mình dùng môi đe dọa: "Nhiều người như thế, cho mẹ chút mặt mũi đi, dù sao cũng là màu đen không nhìn ra độ tuổi, vóc người mẹ con cũng đâu có kém!"

"Mẹ!"

"Ôi, Đình Đình, Nhiễm Nhiễm, các con về rồi, đã chào hỏi các chú các dì chưa?"

"Mẹ, gặp rồi."

Mẹ Chu Đình Vũ xuất hiện, cô lanh lợi ôm bả vai bà, dịu dàng hỏi: "Trong bếp có gì cần giúp không ạ, để con làm."

"Con mới xuống máy bay, làm gì mà làm, nghỉ ngơi cho tốt là được rồi."

Lâm Ngọc Chi vui vẻ cười không ngậm được miệng, "Nhiễm Nhiễm, lần này phải cảm ơn con, vất vả con đi đón Đình Đình rồi, này, Đình Đình, cô bé này con còn nhận ra không? Trước đây các con còn chung lớp chung nhà trẻ, tiểu học cũng cùng trường đó!"

"Đúng rồi đúng rồi đó, Đình Vũ, đây là con gái dì Ba, Hàn Linh Hi, lúc còn bé ngồi bên cạnh con..."

Trương Phượng Lan đẩy Đỗ Dật ra, cầm tay Chu Đình Vũ và Hàn Linh Hi xếp chồng lên nhau, vui vẻ cùng Lâm Ngọc Chi nhắc đến: "Nhớ năm đó hai người bọn con đường không biết đi, bây giờ đã lớn như vậy!"

Đỗ Dật đã linh cảm được hai vị phụ huynh tiếp theo sẽ nói gì, đồng cảm le lưỡi với Hàn Linh Hi, tóm chặt Đỗ Nhất Nhu đang vô giúp vui rời đi.

Lâm Ngọc Chi nhận được mẩu chuyện, cười ha ha nói: "Các con không biết đó, trước đây mẹ với dì Phượng Lan của con từng giao ước, nếu như sinh là một nam một nữ, thì sẽ đính hôn cho các con từ nhỏ, thân càng thêm thân, kết quả là, sinh ra hai cô con gái các con, nhưng mà không sao, làm sui gia không được, vẫn có thể làm chị em tốt!"

"Chuyện của bao năm trước, ai còn nhớ rõ nhiều như vậy ạ..."

Tay bị mẹ siết chặt, Hàn Linh Hi rút thế nào cũng không rút ra được, chỉ có thể giương mắt nhìn, bị ép tay trong tay với Chu Đình Vũ, cô có thể cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay đối phương dán chặt mu bàn tay mình, mùi vị này không thể nói là khó chịu, nhưng tuyệt đối sẽ không thoải mái.

Còn nói không nhớ rõ?

Chu Đình Vũ chép miệng, mình rõ ràng nhớ kỹ người này lén lút xé vở tiếng Anh của mình, cô ấy lại giả vờ không biết mình.

Nhớ năm lớp ba tiểu học, Chu Đình Vũ chính là nhân vật nổi tiếng trong trang lứa, mà khi đó thành tích của Hàn Linh Hi cũng rất xuất sắc, mỗi lần nằm trong top mười đồng trang lứa, cô vốn có thể thi tốt hơn, nhưng luôn bị mất điểm do cẩu thả.

Phòng giáo ɖu͙ƈ vì khích lệ trẻ em học tập, cố ý mở một lô đất trống trong hành lang để giới thiệu những học sinh xuất sắc nhất mỗi môn học, kiểu gì Chu Đình Vũ cũng sẽ được xếp hạng nhất. Cũng một dịp vô tình, cô nhìn thấy Hàn Linh Hi buộc tóc đuôi ngựa thừa dịp giờ tự học len lén cầm sách bài tập tiếng Anh của mình chạy ra ngoài.

Tò mò theo cô suốt quãng đường đến nhà vệ sinh, vậy mà cô bạn nhỏ này lại xé nát từng tờ sách giáo khoa của mình ném vào cống thoát nước.

Bây giờ, nhiều năm qua đi, cô bé thích đỏm dáng năm đó bây giờ trưởng thành càng nổi bật hơn, giơ tay nhấc chân còn mang theo cổ quyến rũ, cực kỳ giống dì Phượng Lan lúc trẻ.

Việc xé sách Chu Đình Vũ không nói với bất kỳ ai, nói ra xác suất là trăm phần trăm người này bị đánh ʍôиɠ một trận, tính ra, rõ ràng là Hàn Linh Hi thiếu nợ ân tình của mình, sao thái độ không lạnh không nóng ngược lại giống như mình làm chuyện gì có lỗi với cô vậy.

Trong lòng cô cảm thán, lớn lên giống dì Phượng Lan, tính cách cũng nên hiền hòa giống dì Phượng Lan như vậy mới tốt.

"A Ngọc, Phượng Lan, để đám nhỏ qua đây, bắt đầu rồi!"

"Đến đây đến đây!"

Trương Phượng Lan kéo con gái mình vào đám người, mười mấy người vây quanh đầy bàn tròn lớn, bà đội mũ sinh nhật cho Chu Đình Vũ, âm thầm ngắt véo Hàn Linh Hi buộc cô phối hợp, cùng nhau vui vẻ hát bài ca sinh nhật.

Chu Đình Vũ lễ phép nói cảm ơn từng người, thổi tắt nến, vươn tay lấy dao chuẩn bị cắt bánh gato.

"Ấy chờ chút!"

Dì lớn đè tay Chu Đình Vũ lại, "Để Đình Vũ nói với chúng ta một chút, vừa rồi ước điều gì vậy?"

"Bà xã, bà sai rồi, ước nguyện, nói ra sẽ không linh, con gái người ta cũng có bí mật chứ."

Xung quanh được một trậncười vui vẻ, có người ồn ào nói: "Nếu điều ước của Đình Vũ không thể nói, vậy để vợ chồng Ngọc Chi hai người bọn họ nói đi, điều ước của bọn họ là gì?"

"Mong muốn của hai người họ còn không thể đoán sao? Nhất định là chung thân đại sự của Đình Vũ rồi! Đình Vũ, con với Tề Chính yêu nhau nhiều năm như vậy, đã sớm hiểu thấu rồi, có phải nên tiếp tục giai đoạn mới không, bàn về thành tích học tập, từ nhỏ con đã là đứa bé cầm cờ đi trước, kết hôn lại rơi ở phía sau, không tốt lắm nhỉ?"

Nụ cười trêи mặt Chu Đình Vũ hơi run rẩy, lại khôi phục bình tĩnh.

Trương Phượng Lan phụ họa theo: "Đúng vậy đúng vậy đó, Đình Vũ, hai người các con, hẳn là quyết định việc kết hôn rồi nhỉ?"

Lâm Ngọc Chi và chồng Chu An chỉ lo vui vẻ, không chú ý đến tâm trạng nhỏ của con gái, chợt hỏi: "Bọn họ không nói, suýt chút nữa thì mẹ quên mất, lần này về, sao tiểu Chính không về cùng con?"

Chu Đình Vũ ngập ngừng nói: "Dạ, anh ấy bận chút chuyện, không thể phân thân..."

"Bận thì bận, cũng phải lo lắng chung thân đại sự của mình chứ."

Chu An cười ha ha tuyên bố với mọi người: "Nói cho mọi người một tin tốt, hai ngày trước chúng tôi có bàn bạc với hai vợ chồng Tề Lỗi, ngày tám tháng sáu, là ngày hoàng đạo, để hai đứa nhỏ đính hôn!"

Mọi người lập tức vỗ tay, "Nhà ông Chu đúng là chuyện vui liên tục mà!"

"Cái gì?"

Lần này nét mặt Chu Đình Vũ hoàn toàn cứng đờ, "Cha, mẹ, sao hai người không bàn bạc với con trước?"

"Bàn bạc gì chứ, chỉ là đính hôn, cũng không phải lập tức hối hai con kết hôn, dù sao cũng phải chuẩn bị một chút mà."

Mới vừa rồi cùng mấy bạn già uống vài ly, lúc này Chu An có cồn, khuôn mặt ửng đỏ, vui vẻ nói: "Vả lại hai con lớn lên cùng nhau từ nhỏ, kết hôn không phải chuyện tất nhiên à?"

"Con không đồng ý." Chu Đình Vũ bỏ lại dao trong tay xuống bàn ăn, vẻ mặt nghiêm túc, "Chuyện đính hôn từ từ hãy nói."

Từ từ nói? Tình huống gì đây, không phải mẹ nói đã quyết định sao?

Hàn Linh Hi ngẩng đầu nhìn Chu Đình Vũ, người xung quanh đều giống cô, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

"Từ từ, năm năm trước con nói từ từ, ba năm trước con cũng nói từ từ, bây giờ lại từ từ? Hai các con yêu nhau mười hai năm còn sợ thiếu, định yêu đương đến già à?"

Lâm Ngọc Chi nóng nảy, "Không được không được, chúng ta còn chờ ôm cháu trai đây, con cần phải giải thích cho mẹ, rốt cuộc vì sao không đồng ý?"

Chu Đình Vũ nhìn mọi người ngồi xung quanh một lần, vô ý thức cắn môi, một lát sau hít một hơi thật sâu, giống như quyết định, thản nhiên nói: "Cha, mẹ, con với Tề Chính... đã chia tay rồi."

***