Hoa Tử Đằng nở vào mùa thu

Chương 6: Người bạn

Khi Tử Đằng được kéo về hội trường một lần nữa, buổi lễ đã kết thúc, bây giờ là thời gian của hoạt động lễ hội. Nhân lúc “chủ nợ” còn đang chen lấn trong đám học sinh, cậu nhanh chân chuồn mất cũng ngoài ý muốn gặp lại cậu bạn tốt Bạch Ly.

- A, cậu đi đâu vậy? Hội chợ bắt đầu rồi kìa. Mau đi! Mau đi!- Bạch Ly cười cười, nhanh chóng kéo cậu đi về phía hội chợ náo nhiệt đằng kia. Tử Đằng thụ động bị kéo đi, mắt chú ý đến đôi môi hơi sưng sưng và gò má hồng hồng của cậu bạn. Khả năng rất cao cậu bạn này vừa bị chồng “phạt”, tình cảm tốt thật…

Hội chợ do sinh viên tổ chức vô cùng tấp nập, náo nhiệt. Các gian hàng bán đủ thể loại sản phẩm, trang trí với muôn vàn phong cách khác nhau, vô cùng bắt mắt. Các học sinh, sinh viên đi đi lại lại, nô nức, đông vui, ai nấy cũng tạt qua hàng này đi qua quán nọ, thưởng thức thẩm mỹ của gian hàng hoặc mua vài món đồ đương nhiên là thêm vài bộ ảnh nếu thấy thích.

Bạch Ly mang tâm trạng của người tham gia lễ hội, mua cái này mua cái kia, thỉnh thoảng lại kéo Tử Đằng chụp một tấm, tham gia hết trò này đến trò khác, vẻ mặt tràn đầy niềm phấn khích cùng vui sướng. Ngược lại, Tử Đằng mang tâm trạng của con nợ, cậu không nhìn ngó một gian nào, chỉ chăm chăm tính toán trên đến thoại. Một tháng phải chi tiền phòng, tiền điện, tiền sinh hoạt như vậy dư lại không nhiều cộng thêm tiền tiếp kiệm trước đó cũng không trả được nửa khoản nợ. Sắp xếp thêm thời gian làm thêm kiếm thêm công việc nào đó lương gấp đôi công việc hiện tại thì sang tháng sau là có thể trả được hơn nửa khoản nợ cùng tiền lãi như vậy chỉ cần 3 tháng là sẽ trả hết. Cậu lại tính toán công việc nào mới được, không có khả năng giao tiếp là trở ngại lớn nhất, kiếm một công việc là rất khó khăn. Suy đi tính lại, vẻ mặt cậu đăm đăm chiêu chiêu, thỉnh thoảng lại thở dài một cái. Nghèo là một cái tội!

- Này Tử Đằng! Này- Bạch Ly quơ quơ tay trước mắt cậu kéo cậu từ mớ suy nghĩ cơm áo gạo tiền về hiện thực. Cả hai người đã rời khỏi khu vực hội chợ, đây là sân sau trường, một khoảng sân rộng chỉ có hai người bọn họ.

- Tử Đằng, cậu đang suy nghĩ gì thế? Cậu cứ thất thần như người mất hồn ý!- Bạch Ly vừa liếm kem vừa hỏi.

- Không có gì- Ở nơi ít người, Tử Đằng mới chậm rãi mở lời.

- À anh Thiệu, cậu đã gặp chưa?

Tử Đằng gật một cái, chủ nợ mà!

- Hình như anh ấy biết cậu trước rồi thì phải? Anh ấy đã tìm cậu rất lâu đấy. Hay là lúc trước cậu và anh ấy có quan hệ gì?

- Không biết nữa! Từ lúc mất trí nhớ mình chỉ biết mỗi ông, cũng chưa nghe ông kể bản thân có người thân.- Tử Đằng chau mày khẽ nói rồi dường như suy tư điều gì, lại ngẩn người ra.- Cũng không còn việc gì nữa, tớ về đây.

- Ây ây, lễ hội chưa kết thúc mà, ở lại đây chơi cho vui đi. Về sớm vậy làm gì chứ!- Bạch Ly thấy bạn toan về, vội vàng níu tay lại. Dù sao cũng vừa kết thúc kì thi nên giải tỏa căng thẳng chứ cứ ru rú ở nhà thì có gì tốt.

Tử Đằng chỉ lắc đầu rồi cứ thế mà quay đi. Bạch Ly nhìn cậu bạn về mà lòng có chút ủ rũ, đi về giảng đường gần đó. Vừa bước vào giảng đường gặp ngay Tử Nhiêu đang ngồi chờ, Bạch Ly thở dài khẽ lắc đầu. Quả nhiên là không nhớ được gì mà cậu dường như muốn cắt đứt mọi liên hệ với quá khứ cũng vì thế mới không hỏi Bạch Ly về Thiệu Tử Nhiên.

- Em nghĩ sao về Tử Đằng?- Tử Nhiên hỏi. Hắn biết Bạch Ly là người hòa đồng, chưa bao giờ cao ngạo, ỷ thế, yêu phú ghét bần nhưng Tiêu Tử Đằng không chỉ cách biệt về thân phận mà tính cách cũng bất thường lại còn có khiếm khuyết về giao tiếp, thân thiết với một người như thế cũng khá kì lạ.

- Cậu ấy rất tốt hơn nữa ngoài giao tiếp thì cái gì cũng giỏi chỉ là mệnh lại không tốt. Em rất ngưỡng mộ cậu ấy, còn luôn thấy tự ti khi đi bên cạnh cậu ấy. Em từ nhỏ đến lớn có gia đình bảo bọc chưa từng gặp sóng gió nhưng cậu ấy gai nhọn nào cũng từng trải, bản thân lại kiên cường vượt qua hết thảy. Em biết cậu ấy có rất nhiều áp lực nhưng chưa từng nói ra. Có lẽ vì em không thể hiểu được hoàn cảnh của cậu ấy, không thể chia sẻ gì cho cậu ấy… Em đúng là một người bạn tồi nhỉ?- Bạch Ly nói như đang tự giễu. Từng lời đều là thật lòng.

- Con người lớn lên, hoàn cảnh khác nhau, bản lĩnh sẽ khác nhau, vì thế không thể thấu hiểu nhau được. Nhưng người luôn muốn hiểu được hoàn cảnh của người khác thì hẳn là người tốt- Tử Nhiên nói rồi nở nụ cười chua xót- Tiêu Tử Đằng năm ấy đã nói với anh như vậy….