Hoa Tử Đằng nở vào mùa thu

Chương 7: Tiêu Tử Đằng năm ấy

Nghe câu nói Tử Nhiên, Bạch Ly kinh ngạt nhìn hắn. Ngẫm lại cũng không sai, chỉ là sao nghe có cảm giác có chút tiêu cực. Nhắc đến, Bạch Ly rất tò mò về con người ngày trước của Tử Đằng.

- Nè anh, Tử Đằng ngày trước như thế nào vậy?

- Tử Đằng à!- Tử Nhiên ngả xuống ghế, nhớ lại hình ảnh của người đó, hắn khẽ cười nói- Khi gặp lại em ấy, anh cũng có chút bất ngờ. Em ấy hoàn toàn không khác gì so với trước kia. Nhưng mới qua 3 năm nên ngoại hình cũng không có thay đổi gì. Tiêu Tử Đằng năm ấy cuộc sống khó khăn nên em ấy luôn phải vừa học vừa làm, dường như cái gì cũng biết làm. Kinh ngạt nhất là kiến thức của em ấy, thực sự là từ điển sống.

Nhớ lại chuyện xưa, hắn lại hoài niệm, bản thân lại không tự chủ nở nụ cười, nói tiếp:

- Em ấy luôn tỏ ra rất trưởng thành, luôn bình thản trước mọi chuyện. Ngày ấy, em ấy được mọi người yêu quý, từ cách nói chuyện đến ứng xử đều rất hòa nhã. Thực sự, nếu em ấy có cuộc sống tốt chắc chắn sẽ là nhân vật kiệt xuất.

- Chà! Dường như không khác gì so với cậu ấy bây giờ nhỉ?- Bạch Ly cảm thán. Xem ra dù mất trí nhớ cũng không hoàn toàn thay đổi tính cách nhỉ.

Đúng lúc này có tiếng điện thoại, là nhạc chuông điện thoại của Bạch Ly. Là Mộc Từ gọi đến, Bạch Ly hơi bĩu môi rồi đứng dậy, tạm biệt hắn rồi đi. Nhìn bóng của Bạch Ly khuất dạng, hắn không nén được nụ cười xót xa. Kì thực, Tiêu Tử Đằng năm ấy không phải là người tốt. Ngoại hình, tính cách không thay đổi nhưng Tử Đằng năm ấy không tốt đẹp như bây giờ. Tiêu Tử Đằng trong kí ức của hắn là một con người 17 tuổi đầy hứa hẹn nhưng bản thân sống rất tiêu cực và tương lai là một cái gì đó tuyệt vọng. Nhưng Tử Đằng bây giờ, có tương lai, có ước mơ, có hi vọng, là một thanh niên bừng bừng khí thế bước vào cuộc đời. Hắn vừa mong lại vừa không mong người ấy sẽ nhớ lại kí ức không tốt ấy. Hắn ngẩn người, bản thân lại không tự chủ gặm nhấm lại kí ức đã xa như một con người chìm vào một giấc mộng trầm luân không tỉnh lại. Trong giảng đường yên tĩnh, mà ngoài kia lễ hội ồn ào cũng đã bước vào giờ nghỉ, hắn cứ ngồi đó nhớ về con người năm xưa, một người quật cường mà quá đáng thương và nếu người trợ lí không gọi điện tìm hắn thì chắc hắn cứ chìm mãi trong bể kí ức ấy. Đoạn kí ức kia như một cuốn băng luôn tự ý phát lại càng làm hắn xúc động muốn ôm lấy con người ấy, muốn ôm mãi không buông, muốn trói buộc bên cạnh mình để mãi mãi che chắn hết thảy sóng gió, để khiến cậu biết đến cuộc sống hạnh phúc là như thế nào.

Màn đêm dần dần xâm lấn chủ quyền bầu trời. Mặt trăng sáng nổi bật giữa một mảng đen trái ngược với sự hài hòa của ánh lửa đỏ rực cháy cùng sắc hồng cam của tia hoàng hôn cuối cùng sót lại phía bên kia bầu trời. Cả con đường nhộn nhịp của thành phố S đã lên đèn. Ngày sắp kết thúc, giao thông ồn ào với tiếng còi xe, cả con đường chật ních xe cộ, bên đường, dòng người qua lại như mắc cửi, ai nấy đều có vẻ mệt mỏi sau một ngày dài hoạt động. Hắn trở về nhà với tâm trạng chán nản như thế. Vừa bước vào nhà, người quản gia đã cung kính ra đón và nhận lấy cặp tài liệu:

- Cậu chủ, cậu lên tắm rửa rồi xuống ăn cơm.

- Ba tôi có về không?

- Lão gia cũng vừa về ạ.

Tử Nhiên cảm ơn rồi lên phòng. Thay quần áo, rũ bỏ bộ quần áo vest đi làm nóng nực thay vào bộ quần áo ở nhà rộng rãi, hắn thoải mái xuống phòng ăn. Phòng ăn được bày trí theo phong cách Tây Âu thập niên 80, mang một vẻ trang nhã mà sang trọng. Trong phòng, có bày một bài dài với đủ loại món ăn và có 4 người khác đang chờ hắn. Ngồi chính giữa là người cha với tính tình nghiêm khắc, nên phải là người mẹ kế, kế đó là người anh trai không máu mủ gì với hắn và bên trái là đứa em trai cùng cha khác mẹ. Kì thực, dù gia đình có chút phức tạp nhưng hắn vẫn thích mọi người. Cha nghiêm khắc nhưng phương pháp giáo dục rất tốt, mẹ kế tuy không máu mủ tình thâm nhưng luôn săn sóc hắn, cậu em trai út cũng rất ngoan, hắn chỉ không ưa tên anh trai cũng là con riêng của mẹ kế, rõ là thích so đo, tính toán mà chiến lược đầu óc lại không hơn ai, rất hay làm phiền hắn. Hắn theo quy củ chào rồi ngồi xuống bàn ăn. Cha gật gù, Tử Nhiên ngày trước rất nông nổi nhưng từ sau ngày ấy liền trở nên trường thành hơn, biết điều hơn giờ ông cũng an tâm giao chức trách cho đứa con này rồi. Bữa cơm như thường lệ, cha nói vài câu với hắn và Tử Như, em trai hắn, rồi ân cần dặn dò Gia Lương, anh trai đáng ghét của hắn, người mẹ kế vẫn hiền lành ngồi bên, thỉnh thoảng khuyên nhủ đôi câu. Cái không khí này cùng gương mặt của cha dù hắn đã quen như vẫn hơi khó nuốt cơm nhưng hôm nào anh trai hắn bị trách mắng, hắn ăn đặc biệt ngon.