Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 16: “Meo!”

Có lẽ túi nước trong lòng quá ấm, trong cái đêm giá rét này, Dung Lạc Vân toát mồ hôi hết nửa người. Y mở trừng hai mắt, mím chặt môi, trong màn đêm mặt khẽ đỏ tim khẽ loạn, bàn tay được đối phương nắm chặt, vòng giam kiên cố như thế khiến y không khống chế được mà bồi hồi.

Y cuộn cuộn ngón trỏ lại, muốn giãy ra, nhưng ngón tay cứ gãi gãi vào lòng bàn tay người ta, từ giãy dụa biến thành nghịch ngợm. Y mấp máy môi khẽ gọi một tiếng “Đỗ Trọng”, nhưng cuối cùng lại không phát ra âm thanh nào, lặng yên, giằng co, hai lòng bàn tay dán sát vào nhau trở nên nóng ấm, ẩm ướt.

Dung Lạc Vân thử rút tay về, lại bị bàn tay to đó kẹp chặt lại không chừa chút khe hở nào. Y lên tiếng: “Đỗ Trọng, buông ra.”

Hoắc Lâm Phong đã nhắm mắt lại rồi, không đáp lời cũng không để ý. Hắn vốn đang nằm yên ổn, không trêu ai chọc ai, là người họ Dung kia duỗi tay ra chạm vào hắn trước. Chạm thôi còn chưa đủ, từ tĩnh mạch, chỉ tay, đến năm ngón tay, chỗ nào cũng vuốt hết trơn rồi, xem tướng tay cũng không tỉ mỉ như thế.

Vậy hắn phối hợp nắm lại, có gì sai đâu? Huống hồ, túi nước là hắn nhét cho y, xiêm y làm chăn cũng là của hắn, hắn nắm lấy bàn tay chủ động vươn ra trước, làm ấm một chút, có gì quá đáng đâu?

Lúc Dung Lạc Vân hỏi: “Đỗ Trọng, ngươi ngủ rồi sao?”

Hoắc Lâm Phong trả lời: “Đợi tôi ngủ rồi sẽ tự buông tay ra.”

Dung Lạc Vân thì thào nói: “Ngươi vượt phép tắc rồi đấy.”

Trong bóng tối vang lên tiếng cười khẽ, gãi vào lỗ tai người ta, Hoắc Lâm Phong thầm nhủ, cũng không phải là lần đầu tiên vượt phép tắc. Lúc tỉ võ xin được đánh trống trợ uy, tập luyện trên cọc hoa mai lấy đối phương ra cược, hôm nay lại hại người ta rớt xuống nước… Hắn nắm chặt hơn chút nữa, không thèm sợ mà nói: “Tôi mệt quá rồi, sáng mai cung chủ hẵng phạt.”

Mặt dày thế này khiến Dung Lạc Vân không biết phải làm sao, thầm nghĩ đối sách, nghĩ một hồi lại thấy buồn ngủ. Thôi vậy, gây tiếng động sẽ đánh thức Điêu Ngọc Lương, nếu như ngủ sẽ buông tay ra vậy thì y phải mau chóng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ thì sẽ tốt hơn.

Trong thùng xe không còn tiếng động nào nữa, một tiếng ngáy hòa lẫn hai hơi thở bình ổn.

Núi Linh Bích đứng thẳng như trời trồng giữa những đám mây, ban đêm dường như có những con thú bước chậm, Linh Bích Thang nằm ủ trong đêm tối, duy chỉ có con thác là chảy rào rào không ngơi nghỉ. Ngày xuân trời còn rét, những hòn đá vụn dưới thanh nẹp bắt đầu lạnh dần, túi nước cũng dần mất đi độ ấm.

Cũng may không có mưa, Nếu không đừng nói là nắm tay sưởi ấm, đến cả cơ thể cũng muốn quấn quýt vào nhau. Đợi đêm dài qua đi, ánh rạng đông lại tới, chim muông trong rừng thi triển kỹ năng, hót ríu rít phá thủng sự yên bình lắng đọng cả một đêm.

Hờ!

Điêu Ngọc Lương mở trừng mắt, há mồm thở dốc, một hàng mồ hôi chảy dọc theo thái dương, chắc là vừa tỉnh khỏi một cơn ác mộng. Cậu ta không thể nhúc nhích nổi, bên trái là Dung Lạc Vân, bên phải là Hoắc Lâm Phong, cánh tay của hai người khoác lên người cậu ta, ôm đến vấn vít.

“Nhị ca… “ Cậu ai oán kêu la, “Đỗ Trọng…”

Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân tỉnh lại cùng lúc, còn hơi mơ màng, mặt đối mặt nhìn nhau qua Điêu Ngọc Lương. Trong xe không sáng rõ lắm, toàn bộ tia sáng leo lét đều len lỏi qua ô cửa sổ chạm khắc hoa văn, trong không gian lờ mờ này, hai người thần trí đờ đẫn, đôi mắt kèm nhèm.

Điêu Ngọc Lương cũng không nhẫn nại nữa, Nhúc nhích cơ thể, từ từ thoát ra khỏi vòng vây. “Hây da!” Cậu ta thở dài một tiếng, vẫy vẫy bím tóc sau đầu, “Hai người đè chết đệ rồi!”

Mặt tay dụi dụi mắt, rồi đột nhiên trợn tròn, cậu thấy kỳ lạ nói: “Đỗ Trọng, tại sao ngươi lại nắm lấy tay Nhị ca mà ngủ?”

Dung Lạc Vân nghe vậy cúi đầu, không phải chứ, tay y bị Hoắc Lâm Phong nắm lấy cả một đêm sao. Liếc mắt qua nhìn, âm thầm trách phạt —— Không phải ngươi nói ngủ rồi sẽ buông ra sao?

Hoắc Lâm Phong đuối lý, đột ngột thả tay ra, rồi dùng một tiếng ho nhẹ để che giấu. Lòng bàn tay dán chặt một đêm ướt đẫm mồ hôi, hắn thuận miệng dời đi sự chú ý: “Tứ cung chủ, tối qua có lạnh không?”

Điêu Ngọc Lương lắc đầu: “Lạnh thì không lạnh.” Ngồi khoanh chân khoanh tay, hơi nhút nhát nói: “Nhưng bị ác mộng làm phiền, ta mơ thấy mình bị bắt vào một hắc điếm. Ông chủ ở đó rất hung dữ, thấy ta da non thịt mềm liền nổi ý xấu muốn giết ta làm bánh nhân thịt.”

Dung Lạc Vân không có hứng thú nghe, nhưng tên nhóc này lại lén trừng y, nhất thời không hiểu tại sao.

“Sau đó ta bị trói đem lên bàn.” Điêu Ngọc Lương trừng Dung Lạc Vân xong thì quay sang trừng Hoắc Lâm Phong, ánh mắt như khởi binh vấn tội, “Mười tên tiểu nhị nâng tảng đá đè lên người ta, đè liên tục, ta bị đè xẹp lép, suýt nữa thì bị nghiền thành một miếng thịt nát. Ta giật mình tỉnh giấc, ôi trời ơi, hóa ra là hai người dồn sát dí vào người ta.”

Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân lặng thinh nhìn nhau, ngoảnh mặt đi, nhíu trán lại, cùng nhau lườm tên nhóc đáng ghét này. Điêu Ngọc Lương có một bụng can vị tì thận, nhưng lại thiếu tâm nhãn, thấy thế vội sửa miệng: “…Ít nhiều gì chen chúc mới không lạnh, đệ ngủ rất ngon!”

Như huynh đệ thân thiết cùng sưởi ấm trên giường đất, một lúc sau ba người xuống xe hoạt động gân cốt.

Hoắc Lâm Phong đi đến bên bờ hồ vốc nước rửa mặt, dùng một phiến lá to rộng cuốn thành một cái mũ ba góc, múc nước vào trong, định đưa cho Dung Lạc Vân rửa mặt. Đứng dậy quay đầu lại, lại nhìn thấy Điêu Ngọc Lương đang rỉa xương cá hôm qua, xung quanh chẳng nhìn thấy bóng dáng Dung Lạc Vân đâu.

Hắn hỏi: “Nhị cung chủ đi đâu rồi?”

Miệng Điêu Ngọc Lương đầy nhóc, chỉ hất mặt một cái.

Hoắc Lâm Phong nhìn về phía rừng cây, gió thổi lá xào xạc, nhắm mắt nghe kĩ thì có thể nghe thấy tiếng sột soạt ma sát của y phục. Vừa mở mắt ra, một bóng dáng bay xẹt qua, mơ hồ như sương sớm ban sáng, thoăn thoắt như sét trong mưa, chớp mắt một cái đã nhảy vọt lên cây, bay vút qua chim muông.

Khinh công của Dung Lạc Vân hắn từng nhìn thấy rồi, mơ mơ hồ hồ như thần tiên ma quỷ, nhịn không được hỏi: “Nhị cung chủ luyện khinh công gì vậy?”

Điêu Ngọc Lương nhồm nhoàm nói: “Bát Phương Du, nghe bao giờ chưa?”

Đâu chỉ là mới nghe thôi đâu, lúc nhỏ Hoắc Lâm Phong học “Thần Long Vô Hình”, đã từng nghe chính miệng Hoắc Chiêu kể, trên thế gian có hàng trăm loại khinh công, “Thần Long Vô Hình” có thể áp chế được chín mươi chín loại, nhưng nếu đụng độ với “bước tiên Bát Phương Du” thì lại kém một bậc.

Bát Phương Du, nhẹ như lông chim yến, nhanh đến mức không thể đuổi kịp.

Hoắc Lâm Phong nhìn chằm chặp vào rừng cây, thân ảnh mông lung vút qua vút lại, khiến người ta không kịp dò theo. Sau khoảng một chén trà, Dung Lạc Vân nhẹ nhàng đáp xuống không một tiếng động, đúng y như lông vũ chạm đất. Y dùng vạt áo đựng trái cây, đổ rào rào lên người Điêu Ngọc Lương, nói: “Đủ cho đệ ăn rồi chứ gì, cây bị ta vặt trọc hết cả rồi.”

Điêu Ngọc Lương hớn hở nói: “Đa tạ Nhị ca, đủ ăn suốt quãng đường luôn!”

Dung Lạc Vân xoa đầu Điêu Ngọc Lương, vừa ngước mắt lên thì thấy Hoắc Lâm Phong đang bưng một phiến lá xanh đứng ở đằng xa. Y lững thững đi đến, giả vờ ngắm núi ngắm hồ, ra vẻ thong thả lơ đãng đi đến gần chỗ đối phương, lúc chỉ còn cách ba bước chân, y học theo ho nhẹ một tiếng.

Hoắc Lâm Phong hoàn hồn, đưa nước cho đối phương. Dung Lạc Vân cúi đầu rửa mặt, rồi giơ tay lau những giọt nước còn vương, trong tay áo rớt ra những trái cây rừng, y bắt lại được, lau chùi một chút rồi nhét vào trong tay Hoắc Lâm Phong.

“Cho tôi sao?” Hoắc Lâm Phong hơi kinh ngạc.

Dung Lạc Vân gật đầu: “Ừm.” Rồi lui về phía sau, nói từng việc một, “Đa tạ túi nước, xiêm y của ngươi, và cả vốc nước này.” Nói xong xoay người, y xách thùng gỗ đựng cá chép lên, mang lên xe chuẩn bị quay về.

Roi ngựa quất nhẹ, lên đường thôi.

Rèm cửa quấn lên, ánh nắng lan tỏa vào buồng xe, Dung Lạc Vân dựa vào vách xe nhìn ngắm phong cảnh, vẫn là tư thế như lúc tới đây. Điêu Ngọc Lương ôm trong lòng một đống trái cây rừng, miệng không ngừng chóp chép, nhai đến nỗi đầu lưỡi cũng ửng lên màu xanh lục.

Chạy một hơi hơn mười dặm, Hoắc Lâm Phong thả chậm tốc độ, để ngựa nghỉ ngơi một chút. Đúng lúc có một con chuồn chuồn bay tới, càng bay càng thấp giống như đang kiệt sức, đậu ngay trên vai hắn nghỉ chân.

Điêu Ngọc Lương thích thú nói: “Thường nói mỹ nhân trêu hoa ghẹo nguyệt, Đỗ Trọng, huynh anh tuấn đến mức thu hút được cả chuồn chuồn đấy!”

Hoắc Lâm Phong phì cười, giữ vững vai, nhẹ nhàng quay đầu dùng đuôi mắt liếc về phía sau. Khóe mắt tóm gọn được Dung Lạc Vân, người kia ngồi rất yên tĩnh, thấy hắn quay lại liền cúi đầu, không muốn lãng phí thời gian với hắn. Hắn lại càng muốn bám theo: “Cung chủ, con chuồn chuồn này tặng cho cung chủ có được không?”

Giọng nói của Dung Lạc Vân rất khẽ khàng: “Chuồn chuồn tự do bay lượn trên bầu trời, không phải sở hữu của ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà tặng cho ta?” Y vô ý tranh cãi, càng giống như cảm khái hơn, nói xong đấm một cái lên bả vai đối phương, “Chuồn chuồn bay thấp, mưa ngập bờ ao, mau đi thôi.”

Hoắc Lâm Phong vung roi: “Đi!” Xe ngựa phi nhanh, chuồn chuồn cứ như vậy mà bị bỏ lại phía sau. Băng qua chừng hai ba dặm, hắn chợt nhớ tới cú đấm ban nãy, quay đầu lại khởi binh vấn tội: “Cung chủ lại động tay động chân với tôi rồi sao?”

Đánh không được, mắng cũng không cho, vậy còn gọi gì là giang hồ nữa? Dung Lạc Vân thầm mắng trong lòng, trên mặt vẫn trưng một nụ cười thản nhiên: “Không cho à?”

Nụ cười này quá đột ngột, mắt ngọc mày ngài phủ một lớp ánh sáng, cả buồng xe cũng sáng ngời ngợi theo. Hoắc Lâm Phong vội vàng quay đầu lại, đè nén sự thỏa hiệp không tranh giành, che lấp phần khuất phục không có triển vọng, giằng co một lúc lâu cuối cùng vẫn là chịu thua, đáp: “Cung chủ cứ tùy ý.”

Im lặng quất roi ngựa, thầm nghĩ, thân thể mình đồng cốt sắt hai mươi ba tuổi của hắn vậy mà cũng sẽ vì một gương mặt đẹp mà khom lưng.

Ngựa chạy vùn vụt về Tây Càn Lĩnh, vào trong thành đã đúng vào giấc trưa, phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu đâu cũng lượn lờ khói bếp. Khi đi qua Trường Hà, “Dừng!” Dung Lạc Vân hô dừng xe, “Hai người về trước đi, ta muốn tới Triều Mộ Lâu.”

Y vịn vào bả vai Hoắc Lâm Phong nhảy xuống xe, xoay người mắt đối mắt, trong đầu hiện lên một đống lời nói vụn vặt. Thích nhất là nơi làng chơi, vết mây dấu mưa đều đã thưởng thức, kiều nga an ủi qua đêm thâu… Y cười nhạt một cái, trêu chọc hỏi: “Ngươi có muốn đi cùng không, đi tìm kiều nga của ngươi làm trận mây mưa?”

Hoắc Lâm Phong vốn dĩ không có tâm trí háo sắc đó, hôm đó ném vào một phát bốn nghìn lượng cũng càng khó nói rõ được, không định bước vào Triều Mộ Lâu nữa. “Đa tạ cung chủ quan tâm.” Hắn từ chối, “Hai ngày nay không về, thuộc hạ quay về tập luyện cho các đệ tử quan trọng hơn.”

Dung Lạc Vân cũng không phải mời thật, vì thế phất nhẹ tà váy một mình rời khỏi. Đến Triều Mộ Lâu, đã lâu không tới, vừa xuất hiện là các quần thoa yêu kiều kêu réo, bà vú gọi to kêu người lấy thêm bát đũa, tiểu nhị chạy đi gọi Dung Đoan Vũ, vô cùng náo nhiệt.

Y lên cầu thang để lên lầu, cúi đầu nhìn mũi giày, bỗng cảm thấy có một làn hương phất qua mặt. Một tiếng “công tử” tha thiết vang lên, y ngước mắt thì thấy có một mỹ nhân thướt tha, cầm quạt che nửa mặt, lộ ra một đôi mắt hạnh long lanh.

Dung Lạc Vân bỗng nhiên nhớ ra: “… Bảo La?”

Bảo La cười dịu dàng: “Dạo này công tử ít tới, vẫn còn nhớ tôi sao.”

Dung Lạc Vân gật đầu, nhưng lại nghĩ đến một chuyện khác —— “Tâm can Bảo La, nguyện làm bề tôi dưới váy nàng.” Lời nói quanh quẩn bên tai, vẫn chưa đến mức khiến y run rẩy. Đợi lưu luyến trong câu nói kia tan hết, y hỏi: “Bảo La, nếu như có một nam tử anh tuấn bất phàm, võ công cao cường, có cảm tình sâu nặng với cô, cô sẽ làm sao?”

Bảo La thẹn thùng đáp: “Nam Kha nằm mộng (*) cũng không dám mơ đến chuyện tốt như vậy đâu.”

(*) giấc mộng Nam Kha: chỉ những mong muốn xa vời, không có thật

Dung Lạc Vân nói: “Không đến mức đó chứ, cũng có thể sẽ có mà.” Y bỏ ngang sở thích của cô nương, không nhiều lời nữa, để lại một câu như vậy rồi lên lầu tìm Dung Đoan Vũ. Vào phòng, hai tỷ đệ đã một thời gian không gặp, quẳng đi những chuyện khác, chỉ nói mấy lời quan tâm nhau.

Dung Đoan Vũ hỏi trước: “Hôm nay có đi vội không?”

Dung Lạc Vân đáp: “Không có việc gì, đệ đợi đến khi mặt trời lặn rồi về Bất Phàm Cung.”

Xe ngựa nhỏ lắc lư một hồi thì cũng đã về được dưới chân núi Lãnh Tang, cổng lớn mở ra, xe băng qua một chuỗi đường dài. Hoắc Lâm Phong đưa Điêu Ngọc Lương về đến hồ sen, đưa mắt nhìn theo đứa nhóc kia chèo thuyền đi xa rồi mới về lại Thiên Cơ Đường.

Một thùng nước xanh sáu con cá chép, hắn tạm thời xách về tiểu viện của mình, trong viện bừa bộn khắp nơi, cây cổ thụ đã chặt nằm vắt ngang ở giữa. chưa nghỉ chân, hắn xắn tay áo lên dọn dẹp, bận rộn suốt một canh giờ, càng làm càng thấy tủi thân.

Lúc còn ở trong Hầu phủ có bao giờ phải cực khổ thế này đâu? Bao nhiêu người hầu kẻ hạ, thậm chí hắn cúi người nhặt một chiếc lá rụng, đám hạ nhân còn sợ hắn mệt cơ.

Hoắc Lâm Phong ném cái cuốc đi, cứ bãi công như thế đấy, đi vào trong lầu trúc cọ rửa phong trần. Đến khi ngâm mình trong nước nóng, không có ai chà lưng cho mới nhớ tới Đỗ Tranh, quyết định sáng mai sẽ dẫn tên ngốc đó vào Bất Phàm Cung.

Đang thư giãn thì vành tai hắn giần giật, đôi mắt sắc bén như đao kiếm nhìn thẳng về phía cửa sổ. Ánh tà dương xâm chiếm bầu trời, một con chim bồ câu màu ngói xám bay ngang “ngọn lửa đỏ”, trên chân có dấu vết dị thường, xem phương hướng là phía Vô Danh Cư, đây chính là thám tử mang tin tức về lồng!

Thời cơ hiếm có, lúc này Dung Lạc Vân còn đang ở Triều Mộ Lâu điên loan đảo phượng, chắc chắn là sẽ hoang dâm đến thâu đêm… Hoắc Lâm Phong lập tức nhảy ra khỏi phòng tắm, thay quần áo buộc tóc xong liền xách sáu con cá chép rời khỏi Thiên Cơ Đường.

Trên đường đi tránh tránh núp núp, đến Vô Danh Cư, hắn nhanh nhẹn chạy vào chỗ lồng chim ở góc tường. Lồng nào cũng có khóa, chỉ chừa lại một khe nhỏ chừng một tấc cho bồ câu bay ra bay vào, cánh tay của người bình thường không cách nào chui lọt được. Hắn tìm thấy con bồ câu mới vừa bay về, màu ngói xám, miệng nhỏ, mắt hạt đậu, đang gấp gáp uống nước.

“Cúc, cúc cúc.” Hắn lên tiếng trêu đùa, ý đồ dẫn dụ nó ra ngoài. Con bồ câu liếc hắn một cái, lại dửng dưng bắt đầu bữa ăn.

Đúng giờ dùng bữa tối, ở Mạc Thương Đài, một nhóm đệ tử vừa tập luyện xong, kéo nhau về ăn cơm. Có người thấy đầu tiên: “Nhị cung chủ về rồi.” Mọi người liền đồng loạt cúi người, chào hỏi Dung Lạc Vân.

Dung Lạc Vân gật gật đầu, đi về biệt uyển, ánh tịch dương sau lưng từ từ tắt lịm.

Hoắc Lâm Phong vẫn chưa gọi được con bồ câu ra, chợt nhanh trí, kéo ra một sợi chỉ từ viền áo, quấn quanh một viên sỏi thật nhỏ, ném vào trong lồng móc lấy chân chim. Bồ câu đập cánh không thoát được, hắn túm con chim này ra, gỡ tờ giấy đưa tin xem chữ bên trong.

“——Meo!”

Con mèo rừng thốt nhiên kêu lên, chắc là ở bên ngoài gặp được người nào đó rất đáng sợ, Hoắc Lâm Phong giật mình, vội vàng nhướng tai thăm dò.

Lúc này hai tay áo Dung Lạc Vân vung gió, thong thả bước đến cổng Vô Danh Cư.