Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 50: Đều tại sư phụ

Đỗ Tranh gọi: “Thiếu gia, nước sắp nguội rồi!”

Nguội rồi thì đun lại, có thế cũng hỏi ư? Hoắc Lâm Phong mắt điếc tai ngơ, ngồi xuống sạp, trong tay vẫn cầm quyển “Nghiệt Kính”, ánh mắt vẫn đặt trên trang đầu tiên.

Cầm Long Trận, tên giống nhau, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?

Thứ nhất, võ công và trận pháp trong thiên hạ đặt tên có chữ “Long” không phải ít, “Thần Long Vô Hình” của hắn cũng nằm trong số đó. Thứ hai, “Nghiệt Kính” tuy rằng rất đặc sắc, nhưng nó đề cập tới một bí mật cay đắng, về mặt chủ quan, hắn cũng không muốn liên can đến chuyện này quá nhiều.

Nghĩ như thế, tay tiếp tục lật sách, lật từng trang từng trang đến hơn nửa quyển.

Mười ngón tay bỗng nhiên dừng lại, nảy sinh hoài nghi ở trang thứ bảy mươi ba. Trang này có ghi chép, âm dương phân hợp tạo thành hai bố cục, một thủ một công, biến chuyển thành nhiều trận thế, đặt tên là —— Hành Vân Lưu Thủy Trận.

Hoắc Lâm Phong nhớ đến lần bắt hái hoa tặc, trận thế mà đệ tử đi tuần tra đêm chính là “Hành Vân Trận”. Khi đó Dung Lạc Vân có nói, “hành vân” là phòng thủ, “lưu thủy” là tấn công, hai cái đều lấy biến hóa linh hoạt để giành phần thắng.

Bây giờ đối chiếu mới thấy, tên và trận pháp đều giống hệt nhau.

Lúc nãy tìm được lí do cho “Cầm Long” rồi, giờ lại thêm một “Hành Vân Lưu Thủy”.

Nếu “Cầm Long Trận” có thể dùng trùng hợp để giải thích, vậy còn “Hành Vân Lưu Thủy Trận” chỗ nào cũng ăn khớp, phải giải thích làm sao đây? Hoắc Lâm Phong đóng sách lại, sau đó quẳng đi, đúng là phiền phức thật.

Lúc này Đỗ Tranh từ trong tiểu thất đi ra, lòng oán giận nhưng không dám trách cứ, bước đến bên cạnh sạp nói bóng gió. “Thiếu gia, sao khó chịu thế?” Ngồi xổm xuống đấm bóp chân, “Ngày mai được nghỉ, thiếu gia định làm gì?”

Hoắc Lâm Phong giở giọng thiếu gia: “Đến lượt ngươi hỏi à?”

Đỗ Tranh biết tỏng: “Đi gặp Dung Lạc Vân phải không, vậy tôi đi chọn xiêm y cho thiếu gia trước.”

Tính khí thiếu gia tiêu tan hơn nửa, Hoắc Lâm Phong bấu góc bàn do dự. người ta thường nói, người trong cuộc thì mơ hồ người ngoài cuộc thì thông suốt, hắn hỏi: “Ngốc tử, nếu có người chưa từng đọc sách này, nhưng lại biết hết nội dung trong sách, ngươi giải thích làm sao?”

Đỗ Tranh chẳng cần nghĩ ngợi: “Sao thiếu gia biết người ta chưa từng đọc?”

Câu hỏi này đúng là sắc bén, giống như lấy Đề Hồ xối lên đầu (*) vậy, lại khiến Hoắc Lâm Phong nghẹn họng không biết nói gì. Hồi sau, hắn đá Đỗ Tranh ra, hung dữ nói: “Thì ta biết như thế đấy.”

(*) lấy Đề Hồ xối lên đầu: là một bài học trong Phật giáo, sau này được sử dụng rộng rãi để chỉ việc lấy trí tuệ giáo huấn người khác

“Nghiệt Kính” là tác phẩm của Đường Trinh, mười bảy năm trước đã lưu lạc vào tay phụ thân hắn.

Nếu như Dung Lạc Vân đã từng đọc, vậy chắc hẳn phải sớm hơn mười bảy năm trước, lúc đó mới có mấy tuổi đâu chứ?

Trừ phi Dung Lạc Vân là con trai của Đường Trinh.

“Choang” một tiếng, Hoắc Lâm Phong không cẩn thận đụng rớt tách trà, làm vỡ cả đế của nó. Hắn ngồi thẫn thờ, lòng thầm kinh ngạc, hai mắt sắc như đao kiếm nhìn chòng chọc vào khoảng không.

Phụ thân của Dung Lạc Vân bị Trần Nhược Ngâm sát hại, cả nhà đều bị giết, năm đó Đường Trinh cũng gặp hoàn cảnh như vậy…

Mới thu dọn đống vỡ nát kia xong, lại có thêm một tiếng “rầm” nữa! Hoắc Lâm Phong đập một chưởng xuống vỡ bàn, vụn gỗ bay tán loạn, Đỗ Tranh sợ hãi ngồi phịch dưới đất.

“Thiếu gia, đừng dọa tôi mà!” Đỗ Tranh muốn khóc luôn rồi.

Mặt Hoắc Lâm Phong vẫn trầm tĩnh như mặt nước, nhưng trong lòng thì nước chảy cuồn cuộn, bị suy nghĩ vừa rồi của mình dọa cho toát hết mồ hôi. Không thể nào, hắn cố gắng phủ định, năm đó tin mật cho biết, cả nhà Đường Trinh đều đã diệt vong, không còn một ai sống sót.

Trước giờ triều đình làm chuyện này đều là “chết phải thấy xác”, không chấp nhận một chút chiêu trò thổi phồng nào. Huống hồ Trần Nhược Ngâm làm nhiều điều ác, rất nhiều người bị ông ta làm hại có thể cũng gặp tình cảnh tương tự.

Chuyện mấu chốt nhất là, người kết liễu tính mạng Đường Trinh, là phụ thân của hắn – Hoắc Chiêu.

Đây là điều khiến hắn không muốn thừa nhận nhất, trùng hợp cũng là điều có thể phản bác nhất. Dung Lạc Vân hợp tác với trọng thần trong triều, nắm bắt tin tức trong triều rõ như lòng bàn tay, nếu em ấy thật sự là con trai của Đường Trinh, sao có thể không biết phụ thân mình chết dưới tay ai sao?

Nếu là như thế, thì làm sao có thể tâm đầu ý hợp với hắn được?

Thế nên, Dung Lạc Vân và Đường Trinh tuyệt đối không có quan hệ.

Hoắc Lâm Phong thở phào một hơi dài, là hắn đã nghĩ lung tung rồi. Trong lúc hắn suy tư thì Đỗ Tranh đã vội vàng chạy đến nhà bếp, bưng một bát canh thịt bò để dỗ Hoắc Lâm Phong vui lên.

Hắn không còn gì để nói: “Cái tên đầu gỗ này, ta có phải trẻ con tham ăn đâu.”

Đỗ Tranh nói: “Thiếu gia cứ nếm thử trước đi, xem như bữa ăn khuya cũng được mà.”

Hoắc Lâm Phong ngồi xuống bàn, thổi hơi nóng, múc một thìa bỏ vào miệng… Hắn bỗng ngẩng đầu lên, nuốt một cái rồi lại múc thêm một thìa, nhìn trừng trừng Đỗ Tranh hỏi: “Sao mùi vị giống canh thịt bò trong nhà thế?”

Đỗ Tranh đáp: “Biết thiếu gia ở Hầu phủ thường hay ăn, nên đầu bếp mới nấu tỉ mỉ như vậy đó.”

Hoắc Lâm Phong truy hỏi: “Làm sao để nấu giống y như thế được?”

Đỗ Tranh đã từng may mắn được thưởng cho một bát canh thịt bò, vì thế đầu bếp nấu hết lần này đến lần khác, cậu thử hết lần này đến lần khác. Sau vô số lần mới thành công, cậu vui vẻ nói: “Nguyên liệu giống nhau, dị khúc đồng công (*), thiếu gia thích thì cứ ăn nhiều vào.”

(*) dị khúc đồng công: cách thức khác nhau nhưng hiệu quả thì như nhau, tiếng việt có thành ngữ nào giống như dậy hông ta

Nhưng mà thìa sứ đã dừng lại rồi, Hoắc Lâm Phong suy nghĩ lại câu nói kia: Nguyên liệu giống nhau, dị khúc đồng công.

Hai vị đầu bếp trời nam đất bắc, chưa từng gặp mặt, chỉ dựa vào nguyên liệu tương đồng, làm nên được món ăn có mùi vị tương đồng. Từ đó suy ra, trận pháp của Dung Lạc Vân và trận pháp trong “Nghiệt Kính” tương đồng, có phải cũng chẳng có gì lạ đúng không?

Đều thiết kế dựa trên kỳ môn thuật, có thể cách sắp xếp bố cục, quá trình diễn ra khác nhau, nhưng đều đạt được kết quả như nhau.

Nghĩ như thế, tất cả đều dễ dàng giải thích.

Hoắc Lâm Phong ném tâm tư hỗn loạn sang một bên, nhồm nhoàm ăn canh, rồi cùng Đỗ Tranh vào tiểu thất tắm rửa. Lúc nãy vừa mắng vừa đá đối phương, bây giờ mưa thuận gió hòa, người ta bảo nâng cánh tay là nâng, bảo nằm sấp lên mép thùng cũng nằm.

Gội đầu chà lưng, lau vai lau bụng, đằng sau tấm bình phong chỉ còn lao xao tiếng nước.

Hoắc Lâm Phong đã gà gà gật gật, đợi nước lạnh xối từ trên đầu xuống, hắn mới tỉnh táo. Tắm rửa xong về phòng ngủ, lên giường đắp chăn, sảng khoái đi ngủ.

Đêm đã khuya rồi, Đỗ Tranh lười về phòng quản gia, ngồi ở bên ngoài phòng trông chừng luôn.

Những hộ trong thành đều đã tắt lửa tối đèn, duy chỉ có phu canh là chưa ngủ, cầm mõ đi khắp hang cùng ngõ hẻm. Cứ mỗi một canh giờ là gõ mõ một cái, đi tuần suốt đêm, khi trời tảng sáng cũng là lúc phu canh đi ngang phủ tướng quân.

Vì thế tiếng hô vang vọng rất to —— “Ngày canh năm! Bình minh!” (“Ngày” trong ban ngày, giống như đêm canh ba í)

Canh phu hô xong vẫn chưa đi, đợi nô bộc trong phủ lục tục thức dậy, cổng lớn phủ tướng quân mở toang. Đầy tớ đem cho một bát cháo, một cái bánh, an ủi phu canh vất vả cả đêm.

Tiếng cảm tạ bị át trong tiếng vó ngựa, khiến người ta phải quay đầu lại nhìn.

Cuối phố có một con ngựa to lớn lao tới, “hu” một tiếng dừng ngay trước phủ tướng quân. Người tới bước xuống ngựa, không quản gió bụi dọc đường, vội vàng lên bậc cầu kiến.

Trình lệnh bài ra, Hạn Châu, phủ tri châu.

Bên đó đưa tới một lá thư, mang theo hơi ấm giữ trong lồng ngực ba trăm dặm đường.

Hiếm khi được nghỉ ngơi, khi Hoắc Lâm Phong tỉnh dậy đã là giờ Tỵ rồi, hắn đi tới thư phòng xem thư. Câu chữ viết kín cả trang giấy, ngoại trừ những câu thăm hỏi thông thường, trong thư còn đề cập tới tình hình ở Tái Bắc, nói rằng gần đây lũ man di không ngừng đến khiêu khích.

Hoắc Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, đầu năm ác chiến đại thắng, quân địch chắc hẳn không nuốt trôi cơn giận.

Bởi vậy mới khiêu khích, phỏng chừng cũng chỉ dám khiêu khích mà thôi.

Tầm mắt hắn dừng ở hai chữ “Tái Bắc” rất lâu vẫn không dời đi. Vì bị bắt đến Tây Càn Lĩnh làm con tin nên hắn không dám viết thư về nhà kể lể tâm sự, phụ huynh cũng không dám thông báo cho hắn chuyện trong nhà. Trằn trọc trăn trở như thế nên chỉ có thể biết được tình hình từ miệng người khác.

Hắn khẽ thở dài, tiếp tục đọc, tới cuối thư thì bật cười.

“Thay tôi hỏi thăm tỷ đệ Dung cô nương, chúc họ sức khỏe an khang.” Hoắc Lâm Phong vừa cười vừa đọc, thầm nhủ Thẩm huynh này nhớ thương cũng xa xôi thật. Hắn nhấc bút hồi âm, hắn trêu đùa đối phương có phải nhớ mỹ nhân đến nóng ruột rồi không, còn hỏi có từng thành thân chưa.

Viết xong phái người đi gửi, lúc này hắn mới rửa mặt thay đồ. Đỗ Tranh hầu hạ, hỏi: “Thiếu gia định ra ngoài à?”

Hoắc Lâm Phong đáp: “Đi gặp Dung Lạc Vân.”

Đỗ Tranh lẩm bẩm: “Tối qua mới gặp rồi mà.”

Thì có làm sao? Hoắc Lâm Phong nói thầm trong lòng, những lúc cha hắn ở trong thành không phải ngày ngày gặp mẹ hắn hay sao, có gì không thỏa đáng ư? Sửa soạn xong, Hoắc Lâm Phong ngọc thụ lâm phong bước ra khỏi cửa, lại tới núi Lãnh Tang.

Hôm nay khá nhiều mây đen, khi đến Bất Phàm Cung thì trời đã bắt đầu đổ mưa.

Tiến vào cung bắt gặp vài ba đệ tử, Hoắc Lâm Phong vẫn chưa hỏi thì đối phương đã chủ động báo Nhị cung chủ đang ở Vô Danh Cư, có cần họ tới thông báo không. Hoắc Lâm Phong hơi ngại ngùng, cố làm ra vẻ nói: “Ai nói là ta muốn tìm Dung Lạc Vân.”

Đệ tử liệt kê: “Đại cung chủ bế quan, Tam cung chủ đi cướp, Tứ cung chủ đi ngủ cho cao lớn. Huynh muốn tìm ai?”

Hoắc Lâm Phong bất chấp nói: “Ta tìm Đoạn đại hiệp.”

Vì thế đệ tử chạy đi bẩm báo, rồi dẫn hắn tới Trầm Bích Điện, bất đắc dĩ mới phải làm như vậy. Hắn ngồi xuống ghế, tự ăn quả đắng nên hắn dứt khoát thưởng trà chờ đợi, mua vui trong cái khổ.

Chừng sau nửa chén trà, hắn nghe thấy tiếng bước chân, Đoạn Trầm Bích từ nội điện đi ra.

Hoắc Lâm Phong đứng dậy chắp tay hành lễ, trong điện rộng lớn chỉ có hai người họ, khí thế mạnh mẽ của đối phương cực kỳ áp bách. Đoạn Trầm Bích vuốt râu ngồi xuống, đi thẳng vào chủ đề, hỏi: “Tìm lão phu có chuyện gì?”

Hoắc Lâm Phong cung kính trả lời: “Từ khi rời khỏi cung vẫn chưa đến thăm hỏi Đoạn đại hiệp, cho nên cố ý tới thăm.”

Đi tay không, trời thì mưa, chỉ có tên ngốc mới tin mấy lời bịa đặt này. Đoạn Trầm Bích khép hờ mắt, chẳng những không vạch trần còn kiên nhẫn hỏi: “Luyện Lăng Vân Chưởng tới đâu rồi?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Trước mắt đã luyện tới tầng thứ ba, hôm nay cũng muốn gặp Nhị cung chủ thảo luận một chút.” Hắn bình tĩnh nhìn đối phương, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.

Hôm ở Linh Bích Thang, hắn hỏi Dung Lạc Vân vì sao lại tinh thông kỳ môn chi thuật.

Dung Lạc Vân trả lời một là vì thích, hai là vì được sư phụ truyền thụ.

Nếu trận pháp là do Đoạn Trầm Bích dạy, vậy Cầm Long Trận và Hành Vân Lưu Thủy Trận, chắc cũng là do Đoạn Trầm Bích đặt tên phải không? Hoắc Lâm Phong thầm đoán, Đoạn Trầm Bích biết cha của hắn, có lẽ cũng từng gặp Đường Trinh rồi chăng?

Lúc này Đoạn Trầm Bích nói: “Đừng làm bộ làm tịch nữa, nó ngày nào cũng ru rú trong phòng thiết trận cho cậu, thảo luận võ công cái gì chứ.”

Lời này trúng ngay tim đen, Hoắc Lâm Phong lập tức tỏ vẻ áy náy. “Mong Đoạn đại hiệp đừng trách, những ngày sắp tới tôi nhất định sẽ cảm tạ Nhị cung chủ tương trợ.” Hắn điềm tĩnh nói, “Trận đó đặt tên là Hí Giao Trận, sức tấn công vượt xa Cầm Long Trận.”

Đoạn Trầm Bích hờ hững “Ừm” một tiếng, vẫn khép hờ mắt.

Hoắc Lâm Phong bắt đầu nói sâu hơn: “Nhị cung chủ từng thiết lập Âm Dương Trận, Hành Vân Lưu Thủy một công một thủ, Hí Giao Trận thì thiên về tổng thể, một chính một phụ.”

Đoạn Trầm Bích thế mà lại ngáp một cái: “Lạc Vân thiết trận sẽ không bao giờ sai, cậu cứ nghe nó là được.”

Hoắc Lâm Phong gật đầu cũng cho là đúng, nhưng phản ứng điềm tĩnh của đối phương khiến hắn hết sức nóng nảy, giống như đấm vào một tấm đệm mềm vậy. “Nhị cung chủ thông minh, nhưng trước mắt lại có chút rắc rối.” Hắn âm thầm đảo lộn đúng sai, “Cấp thứ nhất trong Hí Giao Trận là âm độn tứ cục, trực phù tử môn lạc vào bát cung (*), Đoạn đại hiệp cảm thấy như vậy có thỏa đáng hay không?”

(*) Dù mình đọc tài liệu kỳ môn độn giáp bằng tiếng Việt mình cũng không hiểu luôn á. Những thứ mình có thể hiểu là: “âm độn” là tình thế mà bị rơi vào thế bị động, không nên tấn công chỉ nên phòng thủ, “trực phù” là một trong “bát thần”, “tử môn” là một trong 8 cửa, khi tính trên bàn tay thì Tử môn sẽ rơi vào cung 8.

Im lặng một lúc, Đoạn Trầm Bích vẫn chưa đưa ra ý kiến.

Trực phù là Thiên Nhuế, trực sử mới là tử môn, đây là đạo lý cơ bản (**). Phàm là người hiểu kỳ môn chi thuật, biết xem trận pháp đều phải biết điều này. Hoắc Lâm Phong mở miệng: “Đoạn ——”

(**) Mình đọc tài liệu thì hiểu là trực phù chỉ đi với các sao như sao Thiên Nhuế, Thiên Nhậm, Thiên Xung gì đó, còn trực sử thì mới đi với các cửa. Nên ban đầu Hoắc Lâm Phong nói “trực phù tử môn” là cố tình nói sai.

Đoạn Trầm Bích ngắt lời hắn, mất kiên nhẫn mà nói: “Đừng hỏi ta nữa, ta không hiểu những thứ này.”

Hoắc Lâm Phong nhất thời cứng họng, hơi giật mình cũng hơi mê man.

Dung Lạc Vân đã nói dối, vì sao phải nói dối? Vốn em ấy không cần phải trả lời là ai truyền dạy, bịa đặt ra thêm một câu, chẳng lẽ là vì muốn che giấu điều gì ư?

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, bên ngoài điện xa xa truyền tới một tiếng “Sư phụ”.

Hoắc Lâm Phong lập tức đứng dậy, sải bước ra khỏi điện, chỉ nhìn thấy người kia cầm ô đi tới. Ngày hắn bị vạch trần, trời cũng mưa lất phất như thế này, khi đó quay đầu lại, cũng là cảnh đứng từ xa nhìn nhau như vậy.

Phong vân xoay chuyển, hắn đã nếm được cảm giác bị lừa dối rồi.

Dung Lạc Vân nhìn thấy Hoắc Lâm Phong, chợt khựng lại, sau đó liền chạy bước nhỏ tới trước mặt đối phương mới dừng lại. Tay áo và tà váy dài phất qua người hắn, y hỏi: “Sao huynh tới đây?”

Hoắc Lâm Phong đáp: “Muốn gặp em.”

Y lại hỏi: “Tối qua không phải mới gặp rồi sao?”

Hoắc Lâm Phong trả lời: “Vẫn còn muốn gặp.”

Y hỏi tiếp: “Vậy huynh ở trong Trầm Bích Điện làm gì?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Yêu ai yêu cả đường đi lối về, đến cả sư phụ em ta cũng muốn gặp.”

Dung Lạc Vân vui mừng lắm: “Huynh đợi chút.” Y nhét ô vào trong tay đối phương, rồi chạy vào trong điện, không bao lâu lại chạy trở ra. Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là vì thức đêm thức hôm bày bố trận pháp mà mất ngủ, nên tới xin hai viên trầm hương an thần.

“Huynh có cần không?” Y dâng bằng cả hai tay, “Mỗi người một viên nhé.”

Hoắc Lâm Phong nhận lấy, vẫn chưa lên tiếng đã bị nắm lấy cổ tay, Dung Lạc Vân kéo hắn đến Càn Khôn Cục ở góc tây bắc. Mép ô lệch sang một bên, hắn nghiêng ô che mưa cho Dung Lạc Vân, không nhắc nửa chữ đến chuyện nói dối.

Bàn tay chỉ về phía Càn Khôn Cục, Dung Lạc Vân thiết cục quan sát, soát lại ý tưởng lần nữa.

Thảo luận kỹ càng hồi lâu, mưa ngày càng lớn, mái ô bị nước mưa va đập đến run lẩy bẩy. Hai người dời bước đến mái hiên, đứng nhìn về phía Mạc Thương Đài ướt sũng nước.

Bỗng Dung Lạc Vân nói: “Ta chợt nhớ đêm trước khi huynh đi có nói chuyện với ta, nói gì vậy?”

Hoắc Lâm Phong đáp: “Em hỏi ta tên trận pháp, ta nói là Hí Giao Trận.” Hắn còn lưỡng lự dừng lại một thoáng, giọng trở nên trầm hơn, “Em còn nói là rất hợp với Cầm Long Trận.”

Dung Lạc Vân cười nói: “Cầm Long Trận là công trận cơ bản, trong cung cũng từng thiết lập mấy ngày rồi.”

Công trận, nội dung trùng khớp như trong “Nghiệt Kính”, Hoắc Lâm Phong nuốt nước bọt. Dung Lạc Vân ngửa mặt lên nhìn hắn: “Cái hôm huynh đột nhập vào Bất Phàm Cung lấy đi bốn nghìn lượng, trận này thiết lập để bắt huynh đó.”

Hắn gật đầu, hỏi: “Tại sao gọi là Cầm Long Trận, còn Hành Vân Lưu Thủy Trận thì sao?”

Dung Lạc Vân hơi bất ngờ, từ ngẩng đầu chuyển thành cúi đầu, từ đang nhìn hắn chuyển thành không nhìn hắn nữa. Hoắc Lâm Phong bỗng dưng mềm lòng, đừng nói là hùng hổ dọa người, giờ bảo hắn dịu dàng hắn cũng không muốn hỏi nữa.

“Không có gì đâu, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.” Hắn nói.

Nhưng Dung Lạc Vân thì vẫn cố tình phạm tội lần hai, cứ phải nhiều lời thêm một câu: “Cầm Long Trận thì rất có khí thế, còn Hành Vân Lưu Thủy thì vẫn luôn biến chuyển… cũng rất thích hợp với một trận pháp linh hoạt như vậy.” Y vừa nghĩ vừa nói nên hơi vấp.

Nói xong, Hoắc Lâm Phong xoay người ôm lấy y.

Y trở tay không kịp, ngẩn ngơ ôm lại.

Hoắc Lâm Phong nói: “Trước khi lên chiến trường ta lo lắng sẽ thua, sau khi thắng trận lại lo lắng quân địch tiếp tục xâm phạm, thật ra con người Hoắc Lâm Phong ta thường hay lo được lo mất.” Hắn nói theo tiếng nước rả rích, “Ví như chỉ cần mưa vừa rơi một chút thôi là ta đã muốn ôm lấy em rồi.”

Lời này có vẻ không ăn khớp lắm, nhưng mà đây là quang cảnh hâm nóng tình cảm, Dung Lạc Vân nghe mà thích ý. Y để yên cho Hoắc Lâm Phong ôm mình, bắt chước hắn, nhẹ nhàng vuốt ve lưng đối phương.

Nhưng mà vị sư phụ kia lại cứ phá phong cảnh, đột nhiên ở trong thính đường gọi y.

Hoắc Lâm Phong buông tay ra: “Đi đi, vốn chỉ đến để gặp em một lúc, ta về đây.”

Dung Lạc Vân đưa ô cho hắn: “Vậy huynh giữ đi.” Y lùi ra cửa, nhìn một lúc mới đi vào trong điện. Bước đến thính đường, Đoạn Trầm Bích nhắm mắt bảo y ngồi, xem ra là muốn kiểm tra nội công của y.

Ngồi xuống phía đối diện, Dung Lạc Vân dồn khí đan điền, hai bàn tay đặt trên đầu gối.

Y khẽ động đậy lỗ tai, tiếng bước chân dần xa, Hoắc Lâm Phong đã đi rồi. Trong một khoảnh khắc tĩnh lặng này, một chưởng vồ tới trước mặt y, đập cho y té ngửa ra sau.

“Sư phụ…” Y la lên.

Đoạn Trầm Bích liếc một cái, tâm không chuyên, đáng đời.

Dung Lạc Vân đuối lý, im lặng ngồi lại đàng hoàng, trước khi dồn khí thì tò mò hỏi: “Sư phụ, lúc nãy người với Hoắc Lâm Phong nói chuyện gì vậy?” Ngay sau đó nhận thêm một chưởng nữa, y bị đánh té ngã hai lần.

Đoạn Trầm Bích nói: “Kỳ lạ.”

Dung Lạc Vân dứt khoát nằm xuống luôn: “Chuyện gì kỳ lạ?”

Đoạn Trầm Bích hừ một tiếng: “Tên tiểu tử kia hỏi ta bố cục kỳ môn, công thủ thiết trận gì đó, phiền phức y như con.”

Dung Lạc Vân trở mình ngồi phắt dậy: “Sư phụ, người trả lời như thế nào?!”

Đoạn Trầm Bích nói: “Quân tử thẳng thắn, đáp rằng không biết.”

Lộ tẩy rồi, lộ tẩy rồi… Dung Lạc Vân nhất thời hoảng hốt, định đuổi theo Hoắc Lâm Phong, liếc mắt nhìn sư phụ lại thấy kinh sợ. Y đứng bần thần, rối rắm đi qua đi lại, khiến Đoạn Trầm Bích phải thúc giục.

“Sư phụ, đều tại người.” Y hạ quyết tâm, “Con không luyện nữa!”

Dung Lạc Vân nói xong liền đi ngay, chưa đi được năm nước đã bị Đoạn Trầm Bích túm vạt áo sau, giống như một con diều hâu bắt gà con. Ánh mắt Đoạn Trầm Bích lạnh giá, muốn trị tên đồ đệ ngỗ nghịch này một trận.

Lúc này mưa dần nhỏ hơn, rả rích tí tách.

Hoắc Lâm Phong đi qua cửa phụ thứ hai, loáng thoáng nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết quen thuộc.

Không cầm lòng được mà dừng lại… Nghe rất đáng sợ đấy.

“Trước khi lên chiến trường ta lo lắng sẽ thua, sau khi thắng trận lại lo lắng quân địch tiếp tục xâm phạm, thật ra con người Hoắc Lâm Phong ta thường hay lo được lo mất. Ví như chỉ cần mưa vừa rơi một chút thôi là ta đã muốn ôm lấy em rồi.” :(((((((((((((((( nguyện chết dưới sự dịu dàng của Hoắc tướng quân.