Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 2 - Chương 79: Tiểu đoàn viên

“Lâm Phong.”

Hoắc Lâm Phong nghe thấy một tiếng rất khẽ, là giọng nói của Dung Lạc Vân, hắn vén chăn ngồi dậy, hai hàng mày kiếm khó tin mà cau lại, giống như một làn sóng bất ngờ dâng trào.

Hắn xỏ giày vào, nhưng vẫn ngồi im thin thít trên sạp.

Nơi này là vùng quan ngoại, sao Dung Lạc Vân lại tới đây được chứ, nhất định là nghe nhầm rồi.

“… Lâm Phong.”

Hoắc Lâm Phong đứng phắt dậy, hắn không hề nghe nhầm! Rõ là đang gọi tên của hắn, cũng là chất giọng trong trẻo của Dung Lạc Vân, trong doanh trại không thắp đèn, hắn mò mẫm đi ra ngoài, vừa ra khỏi trại, trước tiên hắn vọng nhìn lên bầu trời đầy sao.

Hắn tiếp tục đi từng bước ra ngoài theo tiếng nói kia, khi sắp đến cổng lớn quân doanh, hai bên cổng đốt đèn sáng trưng, dưới ánh lửa chói mắt, một người cùng một ngựa, xiêm y và tóc đuôi ngựa đều phất phơ về hướng đông.

Hoắc Lâm Phong đứng như trời trồng: “Dung Lạc Vân…”

Sa bào xanh nhạt của Dung Lạc Vân chuyển sang màu vàng, giống như một vầng ánh dương đơn bạc mới nở rộ, gánh theo gió rét Tái Bắc gào thét trong đêm dài. Y vốn đang dắt ngựa, chợt buông tay ra, hơi ngại ngùng vẫy vẫy tay.

Bàn tay kia rất đỏ, Hoắc Lâm Phong liếc mắt là thấy rồi, hắn sải bước đi tới, vội vàng đến nỗi suýt nữa vấp chân. Đến trước mặt Dung Lạc Vân, hắn vô cùng kinh ngạc, ấp a ấp úng như răng cắn phải lưỡi.

Những lời vô vị lúc trước giờ chẳng biết nói, trong đầu trống rỗng, những lời đường mật thì càng khó hơn, miệng cứ lắp bắp, ngược lại ánh mắt rất sáng, nhìn chằm chằm con người ta không chớp mắt.

Dung Lạc Vân cũng không nói nên lời, y nhấc tay lên, ý bảo vị tướng quân này nắm lấy.

Hoắc Lâm Phong chộp lấy ngay, bọc trong lòng bàn tay mình, lòng bàn tay lập tức đông cứng. Hắn cúi đầu xuống, giở bàn tay lạnh ngắt của Dung Lạc Vân ra, lòng bàn tay kia bị dây cương chà xát đỏ lừ, hổ khẩu còn đỏ hơn nữa.

Hắn hỏi: “Có phải ta đang nằm mơ không?”

Dung Lạc Vân nói: “Vậy ta chém huynh một nhát, muốn thử không?”

Hoắc Lâm Phong tiến gần nửa bước, rất gần, cầm tay Dung Lạc Vân đặt lên lồng ngực mình. “Chém ở đây này.” Hắn ôm bờ vai gầy gò của Dung Lạc Vân, vô cùng cẩn thận, sợ siết chặt thì cái người như ảo mộng này sẽ hỏng mất.

Hắn lặp lại lần nữa: “Chém ở đây, rạch phá nó mới có thể nhìn rõ bên trong.”

Dung Lạc Vân tựa vào vai Hoắc Lâm Phong: “Bên trong có gì?”

Còn có thể có gì nữa, thể xác này, đã ở bên cạnh cha mẹ huynh đệ, vì dân vì nước, vào sinh ra tử không dám buông thả. Chỉ còn lại một trái tim có thể điều khiển, không nỡ giả vờ gì nữa, Hoắc Lâm Phong nói: “Tất cả đều là em.”

Bàn tay đang ôm vai trượt dần đến lưng, cách lớp xiêm y, Hoắc Lâm Phong có thể cảm nhận được Dung Lạc Vân đang run rẩy, bàn tay vuốt ve xương bả vai, giống như đang an ủi một con bướm đang vỗ cánh vì hoảng loạn.

Một cơn gió thổi tới, Dung Lạc Vân túm lấy vạt áo Hoắc Lâm Phong, tì trán vào ngực hắn, dùng sức vùi đầu, giống như muốn khoan vào xem thử có đúng thật như vậy không.

“Vậy mà huynh còn vứt bỏ ta.” Y nói, giọng nói trong trẻo cũng trở nên khàn đặc.

Hoắc Lâm Phong chột dạ: “Ta cũng không còn cách nào.” Hắn ngửi chóp tóc Dung Lạc Vân, chóp mũi cọ lên mái tóc đen, lại cọ đến một cơn mát lạnh. Quãng đường xa nghìn dặm, vượt gió mà tới, cơ thể làm từ máu thịt này chỉ e là đã rét thấu xương rồi.

Hắn xót lắm, hơi khuỵu người xuống, bế Dung Lạc Vân lên.

Xoay người tiến vào quân doanh, đêm lạnh giá, đại mạc cũng lạnh giá, chỉ có trong lòng hắn là ấm áp. Dung Lạc Vân ôm cổ hắn, giống như chẳng hề biết ngại vậy, nhưng mặt thì vùi vào hõm cổ hắn, tựa như đang thẹn thùng.

“Lỡ bị người ta nhìn thấy, sao huynh làm tướng quân được nữa?” Dung Lạc Vân khẽ nói.

Hoắc Lâm Phong nói: “Tướng quân không được vi phạm quy chế của quân đội, quy chế nói rằng, không được đem nữ quyến vào quân doanh, không được gọi người chơi ca vũ, không được cặp kè kĩ nữ, ta vi phạm điều nào?”

Dung Lạc Vân ngẩng đầu dậy: “Vậy gia quyến của tướng sĩ nhớ thương phu quân cũng không được đến thăm sao?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Nữ quyến người ta bôn ba khắp nơi nguy hiểm như vậy, đương nhiên là ở nhà chờ đợi rồi. Với lại…” Hắn dừng lại một thoáng rồi cố ý nghiêng đầu nhìn vào mắt Dung Lạc Vân, “Phụ nữ người ta e lệ rụt rè, tưởng ai cũng như em à, nhớ hán tử là chạy ngay tới đại mạc.”

Dung Lạc Vân nhìn trừng trừng, cãi không lại, đành cúi gằm xuống. Tên họ Hoắc chiếm thế thượng phong vô cùng đắc ý, đắc ý là bắt đầu hư hỏng, bàn tay bóp chặt chân y, dùng ngón tay cù lét vào phần dưới xương sườn ít thịt sợ ngứa của y.

“Ngứa.” Y lên tiếng chống cự.

Hoắc Lâm Phong hết sức xấu xa: “Đi đường nào gió nào bụi thì chịu được, vậy mà ngứa một tẹo đã chịu không nổi rồi sao?”

Bước vào trong trại, gió lạnh bị ngăn cách bên ngoài, đến cả tiếng gió cũng dịu đi một ít, ở bên tai chỉ còn lại duy nhất hơi thở nóng ấm. Bước đến trước giường, Hoắc Lâm Phong đặt Dung Lạc Vân nằm xuống, kéo cái chăn lộn xộn ra đắp cho y.

Trời tối om om, Dung Lạc Vân vươn tay ra mò mẫm, chạm đến gương mặt Hoắc Lâm Phong, dời xuống, vịn bả vai Hoắc Lâm Phong. Y dùng sức kéo xuống, dán sát gần nhau, tìm lại được cái ôm ban nãy.

Hoắc Lâm Phong không chỉ vui mừng, yên lòng trước thái độ quấn quýt của Dung Lạc Vân, mà còn đầy ắp lòng tham không đáy. Hắn vẫn còn muốn nghe những lời ngọt ngào, hỏi: “Đường sá xa xôi, rốt cuộc vì sao em lại tới đây?”

Dung Lạc Vân thủ thỉ: “Ta nhớ huynh.” Quãng đường này đúng là xa xôi thật, y đã chẳng còn sức để khẩu thị tâm phi nữa, “Từ khi huynh đi ta đã bắt đầu nhớ, giả vờ không nhớ, nhưng càng giả vờ lại càng thấy nhớ hơn.”

Tim Hoắc Lâm Phong dậy sóng, cởi giày lên giường, ôm chặt lấy Dung Lạc Vân. Dung Lạc Vân dựa vào người hắn, quấn quýt lấy hắn, căn phòng mờ tối cũng không thể che giấu được sự si mê khi quần áo sột soạt.

“Ta rất nhớ huynh.” Dung Lạc Vân cọ nhẹ gò má Hoắc Lâm Phong, “Giang hồ tuy rộng lớn nhưng ta chẳng tìm được người nào tuấn tú hơn huynh, cũng không tìm được ai anh dũng hơn huynh, ta không thể từ bỏ được huynh.”

Khóe miệng Hoắc Lâm Phong nóng lên, là Dung Lạc Vân hôn hắn, nhẹ nhàng như thế, sau đó trên môi lại nóng lên, Dung Lạc Vân ngậm môi hắn không rời, tha thiết giày vò đôi môi mỏng của hắn.

Hắn dùng sức ôm ghì lấy đối phương, đè hông xuống, biến nụ hôn này trở thành hắn điều khiển. Nhưng Dung Lạc Vân giống như phát điên lên, như bị tẩu hỏa nhập ma vậy, cơ thể giá lạnh sôi trào những cơn sóng nóng hầm hập, y từ từ vươn đầu lưỡi ra.

Trên người Hoắc Lâm Phong không bị thương, mà cho dù là có đi nữa thì cũng muốn trổ vẻ oai phong trên người nhóc con không biết nặng nhẹ này. Dung Lạc Vân “ưm” một tiếng lồng ngực nhấp nhô va chạm vào lồng ngực Hoắc Lâm Phong, từng hồi từng hồi, va đập đến phát sốt.

“Chúng ta đừng xa nhau nữa.” Dung Lạc Vân nói, giọng điệu vô cùng đáng thương, còn yểu điệu hơn cả khi nghẹn ngào, “Ta mặc kệ tất cả, ta không muốn báo thù nữa.”

Hoắc Lâm Phong giật mình: “Tiểu Dung, em nói cái gì?”

Dung Lạc Vân nói: “Ta không muốn báo thù nữa, ta không tìm cha huynh báo thù nữa!”

Hoắc Lâm Phong không thể nào tin được: “Thật ư?!”

Chưa đợi được câu trả lời thì Dung Lạc Vân đã hôn hắn lần nữa, xé xiêm y của hắn, cởi đai lưng của hắn, quấn quýt lấy hắn như đang thèm khát. “Ta rất nhớ huynh.” Dung Lạc Vân vẫn là câu nói đó, nhưng nâng cao giọng hơn, đẩy hắn ngã xuống giường, “Ta nhớ huynh muốn chết rồi!”

Xiêm y Hoắc Lâm Phong mở toang: “Đừng trêu chọc ta như thế.” Trống trải đã lâu, hắn sợ mất kiểm soát, nhưng Dung Lạc Vân lại không nghe, nằm trên lồng ngực hắn, ngửa mặt lên hôn hắn loạn xạ không theo trình tự nào.

Hoắc Lâm Phong cứng đờ, cảm nhận được hai cánh hoa mềm mại của Dung Lạc Vân đè trên xương hông của hắn. “Tiểu góa phụ cũng không điên bằng em đâu!” Hắn buông ra một câu, bất chợt, Dung Lạc Vân mò tay xuống phía dưới.

“Tiểu Dung…”

“Tiểu Dung!”

Đầu Hoắc Lâm Phong toát mồ hôi nhễ nhại, hắn ngồi dậy, phía trước là ánh nến vàng lập lờ. Hắn đá chăn ra, trong trại hết sức yên tĩnh, xoay mặt nhìn xung quanh, chỉ có Đỗ Tranh nằm trên kỷ gác đêm.

Đỗ Tranh bị tiếng la đánh thức, mơ màng hỏi: “Thiếu gia sao thế?”

Hoắc Lâm Phong bàng hoàng nói: “Ta mơ thấy Dung Lạc Vân.”

Đỗ Tranh khép mắt lại: “Vậy sao không mơ thêm chút nữa đi, tỉnh lại làm gì…”

Đúng rồi, mộng đẹp tại sao không thể mơ thêm chút nữa, mộng đẹp vì sao lại luôn dễ dàng tỉnh giấc như thế? Hoắc Lâm Phong lại nằm xuống, trở mình hướng mặt vào trong, lòng bàn tay đặt lên vị trí bên cạnh, lạnh căm, làm gì có người bên gối nào chứ.

Quả thật là hắn tương tư quá hóa rồ rồi, Dung Lạc Vân sao có thể tới đây được.

Nhắm mắt lại, sau khi tỉnh lại thấy màn đêm dài đằng đẵng, chỉ sợ vào giấc một lần nữa cũng chỉ là uổng công.

Gió lạnh thổi hết một đêm, sáng sớm trời lại sáng trưng, không như Giang Nam cứ luôn vấn vương một màn sương mù. Ở địa phận Nham Thổ Cương, bên dòng suối trong rừng, một bóng dáng màu xanh nhạt ngồi ở đó múc nước.

Xung quanh có vài hộ gia đình, khói bếp tụm năm tụm ba trôi bồng bềnh, năm sáu nông phụ đến bên suối vo gạo. Tới gần, không biết ai nhìn thấy trước, kinh hãi nói: “Trong hồ có máu kìa!”

Họ nhìn theo, một người phụ nữ la lên: “Công tử! Công tử sao thế!”

Dung Lạc Vân cúi đầu, chậm rãi múc nước lên, không bận tâm trả lời. Cả nhóm nông phụ chạy tới xem thử, gạo cũng không thèm vo nữa, xì xì xào xào nói: “Chảy máu mũi rồi, mau bịt lại đi!”

“Ui!” Bả vai Dung Lạc Vân bị giữ lấy, mất thăng bằng ngã phịch xuống đất, ngay sau đó, có một chiếc khăn tay bịt lấy mũi y, một bàn tay ấm áp lau vết nước trên mặt y.

“Ôi trời ơi, tuấn tú quá đi.”

Dung Lạc Vân nhất thời sợ hãi, vội vàng đứng dậy, hơi lúng túng lùi ra sau mấy bước. Uổng cho y không sợ trời không sợ đất, đao lâm kiếm vũ, vậy mà bây giờ đứng trước mặt mấy người nông phụ mà tay chân cũng luống cuống cho được.

Thấy sa bào của y dính bẩn, đầu tóc cũng rối bù, một người phụ nữ hỏi: “Tiểu công tử đi đường xa à? Từ đâu tới vậy, công tử định đi tới đâu?”

Dung Lạc Vân trả lời: “Tôi từ Giang Nam tới, định đến Tái Bắc.” Đi mãi không ngừng nghỉ, càng về phía bắc, khí hậu càng khô, sau khi uống hết túi nước thì cứ nhịn mãi đến bây giờ.

Y nhân tiện hỏi thăm: “Đại tẩu, từ đây đến Tái Bắc còn bao xa nữa vậy?”

Người phụ nữ kia nói: “Tái Bắc rộng lớn lắm, đến trong thành thì còn tám trăm dặm, nếu đến đại mạc thì còn tận một nghìn dặm.”

Bây giờ đang đánh trận, Hoắc Lâm Phong thống lĩnh quân dẹp loạn, chắc là đang ở quân doanh, Dung Lạc Vân nghĩ một hồi, y còn phải đi một nghìn dặm nữa. Bỗng nhiên bụng kêu rột rột, không che giấu được nữa.

Mọi người cùng cười vang, một nông phụ trong số đó nói: “Mọi người gọi tôi là Điền đại tẩu, tiểu công tử, cậu đến nhà tôi nghỉ chân đi.”

Lương khô đã ăn hết từ lâu, Dung Lạc Vân không từ chối, chắp tay nói: “Tạ ơn Điền đại tẩu, vậy tôi xin phép làm phiền.” Y xách giỏ trúc và tay nải theo đối phương về nhà, vừa vào cửa thì thấy một cô nương ngồi bên bàn bày chén đũa.

Người lạ tới nhà, tiểu cô nương vô cùng thẹn thùng, xoay người chạy biến vào trong phòng. Điền đại tẩu cười nói: “Tiểu công tử đã thành thân chưa?”

Dung Lạc Vân lí nhí nói: “Thành thân rồi…” Cũng không biết tại sao mà y lại nói bừa như thế, nói xong nhìn quanh bốn phía, “Đại tẩu, trong nhà chỉ có tẩu và con gái thôi sao?”

Điền đại tẩu nói: “Cha nó ngày thường đi săn trong rừng, sáng sớm vào trong thành bán da thú kiếm tiền, đệ đệ nó thì đang tòng quân ở vùng quan ngoại, hơn hai năm nay chưa về nhà rồi.”

Nham Thổ Cương cách Tái Bắc nghìn dặm, sao lại đi đến một nơi xa như thế? Dung Lạc Vân hỏi ra vấn đề mình nghi hoặc, Điền đại tẩu cười nói: “Con trai tôi là người có chí hướng, binh lính nơi khác toàn là những kẻ vô dụng, nó không muốn nhập bọn với họ, nên thề rằng phải đầu quân dưới trướng Hoắc tướng quân.”

Dung Lạc Vân hỏi: “Là vị Hoắc tướng quân nào ạ?”

Điền đại tẩu nói: “Con trai thứ của Định Bắc Hầu, con trai tôi nói, nó khâm phục đạo hành quân của Hoắc tướng quân.”

Nghe được những chuyện lặt vặt của người kia từ miệng người khác, hơi bất ngờ, cũng hơi vui sướng. Dung Lạc Vân nhịn không được mà mỉm cười, bưng bát lên dùng cơm, vào phòng nghỉ chân, từ đầu đến cuối nụ cười kia chưa hề tan trên môi.

Đã rất lâu rồi y chưa chợp mắt, ở dịch quán thì sợ không an toàn, nên cứ đi suốt, đã thay qua hai lần ngựa luôn rồi. Tắm rửa xong, y nằm trên phản nhà người ta vừa đặt đầu xuống gối là ngủ ngay, còn ngáy thật khẽ.

Đợi đến khi tỉnh giấc thì trời đã tối rồi, bên phản đặt một bát nước lớn, trong sân phơi xiêm y đã giặt sạch, Dung Lạc Vân nhẹ tay nhẹ chân bước xuống phản, mặc đồ xong thì chuẩn bị lặng lẽ rời đi.

Tay nải ở bên cạnh, túi nước được rót đầy, còn có một túi bánh nóng đang tỏa hương thơm. Y vô cùng cảm kích, trang bị xong xuôi, trước khi đi y còn để lại một nén bạc.

Đi thêm nghìn dặm nữa là y sẽ đến được đại mạc Tái Bắc.

Đến lúc đó có phải sẽ được nhìn thấy Hoắc Lâm Phong rồi không?

Đêm khuya hai ngày sau, quân doanh Tái Bắc, trong quân trướng thắp mấy ngọn nến. Canh năm rồi, Hoắc Lâm Phong ngồi dựa trên giường, một chân gập lại, trong tay cầm danh sách mới được đưa tới.

Nói là danh sách, thực ra là sổ sinh tử. Trong đó ghi chép lại những chiến dịch lớn nhỏ từ sau khi đánh đến Lam Hồ, cùng với danh tính các tướng sĩ đã tử chiến. Người mất, người bị thương, người chạy trốn, người không tìm được tung tích, tất cả đều được ghi chép trong danh sách này.

Hoắc Lâm Phong cúi đầu xem thật kĩ, bên trong không có một chữ nào là vui vẻ, đương nhiên càng xem thì lòng càng nặng trĩu, chợt có tiếng sột soạt quấy rầy hắn, hắn giương mắt lên liếc, bực dọc hỏi: “Sao ngươi còn chưa về đi?”

Đỗ Tranh đã ở đây ba ngày rồi, bây giờ đang giặt khôi giáp: “Thiếu gia đánh trận cực khổ, tôi muốn hầu hạ thiếu gia nhiều hơn.”

Hoắc Lâm Phong phiền muộn nói: “Vớ vẩn, ngươi có thấy ai đi đánh trận mà còn mang theo đầy tớ hầu hạ không?” Hắn thu hồi tầm mắt, vừa nhìn danh sách là lại càng thêm buồn lòng, “Sáng mai hồi phủ đi, báo bình an cho mẹ ta.”

Đỗ Tranh làu bàu: “Mã phu đã về báo rồi.”

Xoạch, Hoắc Lâm Phong khép sổ lại, nói: “Sáng mai ta đi Lam Hồ, ngươi đợi ở đây đi.” Hắn xuống giường, vòng ra sau án thư, vừa mới đuổi người ta đi giờ lại đòi người ta hầu hạ, “Qua đây mài mực!”

Đỗ Tranh nhẫn nhịn, thấy lông mày Hoắc Lâm Phong chau lại, nói: “Thiếu gia, tuy rằng thương vong nghiêm trọng nhưng thiếu gia chớ buồn rầu.” Nói xong, lại thấy Hoắc Lâm Phong trải một cuộn gấm ra, nhìn kiểu cách này là biết thượng tấu dâng lên triều đình.

Hoắc Lâm Phong chấm mực đặt bút, từ khi cẩu tặc Khâm Sát tập kích đến nay, ác chiến nhiều ngày, mãi vẫn chưa bẩm báo tình hình chiến tranh cho Hoàng thượng. Hắn viết xuống một hàng chữ Khải mạnh mẽ, nói: “Tướng sĩ vào sinh ra tử, không thể bạc đãi, người thương vong cần được trợ cấp xứng đáng.”

Những lời an ủi đầu môi chẳng là gì cả, ý hắn là cần phải phân phát ngân lượng trợ cấp. Đỗ Tranh không hiểu nhiều như vậy, chỉ biết vì vấn đề quân lương ban đầu mà mới bãi bỏ chuyện Trường Sinh Cung, bây giờ ngân lượng có còn đủ hay không?

Viết đầy cả một cuộn, tình hình chiến tranh, nỗi khổ của lê dân, nặng nề thấm nhòe sau giấy, Hoắc Lâm Phong lại thêm một câu, nói: “Ngân lượng không đủ, tìm triều đình là đúng rồi, đỡ phải tiêu hoang tổ chức rầm rộ mấy ngày hội.”

Dời mắt, ánh ban mai đã xuyên thấu vào trong trướng, còi hiệu buổi sáng vang lên, tướng sĩ ra khỏi trướng luyện tập buổi sáng. Hoắc Lâm Phong đưa cuộn gấm cho Đỗ Tranh, ra lệnh cậu mang về thành, tức tốc bảo cận vệ đưa tới Trường An.

Hai chủ tớ ra khỏi doanh trướng, Hoắc Lâm Phong muốn đi thăm thương binh, sau đó đến thao trường quan sát, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa dừng trước cổng. Qua đó xem thử thì gặp được một gương mặt quen thuộc, là một hộ giàu có tiếng trong thành Tái Bắc.

Hóa ra là vì vào thu trời lạnh, các thương hộ trong thành thương lượng với nhau, cùng mang áo ấm đến cho các tướng sĩ. Hoắc Lâm Phong nghe xong, cảm động thì cảm động nhưng vẫn công tư phân minh nói: “Nhiều tướng sĩ như thế, không phải là một con số nhỏ đâu.”

Đối phương nói: “Các thương hộ tự nguyện quyên góp, nhà may, gia quyến, hộ săn bắn, người nào có tiền thì góp tiền, có sức thì góp sức.” Chắp tay hành lễ, sau đó dâng lên một bộ áo lông dày, “Đây là tặng cho Hoắc tướng quân, mong tướng quân đừng ghét bỏ.”

Hoắc Lâm Phong hổ thẹn nói: “Vẫn chưa tiêu diệt được quân địch mà đã nhận được đồ của bá tánh rồi.”

Đợi tất cả y phục mùa đông được dỡ xuống, thương hộ lên xe về thành, Hoắc Lâm Phong đích thân tiễn. Đoàn xe từ từ chạy đi xa, hắn định xoay người vào trong doanh, không ngờ bỗng nhiên liếc mắt một cái, nhìn thấy xa xa có một người rẽ gió lao tới.

Càng ngày càng gần, bóng dáng vừa mỏng manh vừa tự do ấy vì sao lại thân thuộc đến vậy.

Đỗ Tranh cũng nhìn thấy, kinh ngạc nói: “Thiếu gia, người kia… hình như là Nhị cung chủ…”

Hoắc Lâm Phong khăng khăng nói: “Nói bậy… ta nằm mơ, ngươi cũng nằm mơ à.” Nói thì nói thế nhưng hắn vẫn không cầm lòng được mà tiến tới hai bước, tay phải bấu lấy tay trái, lập tức thấy đau.

Người kia tiến lại càng gần, Đỗ Tranh la lên: “Là sự thật đó! Đúng là Nhị cung chủ rồi!”

Dưới bầu trời trong xanh, trong bãi cát vàng óng, sa bào xanh nhạt của Dung Lạc Vân phất phơ tung bay. Vó ngựa đang in những dấu chân lên đại mạc, dây cương vung lên, tiếng hí ngựa xé toạc cơn gió nhẹ sáng sớm.

“—— Hu!”

Dung Lạc Vân dừng lại, cách cổng quân doanh chỉ có mấy mươi bước, khi chỉ còn một khoảng cách ngắn ngủi, y nhìn thấy người đứng bên kia. Bôn ba nghìn dặm, thân đầy gió bụi, lúc này nhìn thấy đối phương vẫn còn sống sờ sờ trước mắt.

Hoắc Lâm Phong ngẩng đầu nhìn, đứng ngây ra như phỗng.

Trung thu đã qua, nhưng dịp đoàn viên của bọn họ mới bắt đầu đến, giật mình cảm thấy như một giấc mộng.